Tôi năn nỉ bố mẹ làm thủ tục bảo lưu cho mình, sau đó rời khỏi thành phố này.
Cả ngày ở trong nhà viết viết rồi quen biết được biên tập, kiếm thêm chút tiền tiêu.
Mẹ không nỡ để tôi mệt nhọc, bảo tôi đừng tự hành hạ bản thân, nhà mình cũng không thiếu tiền.
Tôi ôm bà cười, con không muốn làm kí sinh trùng.
Mỗi ngày lễ, Lan San và Diệc Thần cùng đến thăm tôi.
Cuối cùng hai người họ cũng ở bên nhau.
Sinh mệnh chỉ là một cuộc dạo chơi, cuối cùng vẫn mang lại cho chúng ta những bất ngờ không tưởng.
Còn cuộc đời tôi, có người con trai ấy, nhưng mãi mãi trống vắng.
Toàn bộ mọi người đều bị tôi ép phải đồng ý che giấu tung tích tôi, không cho anh ấy biết quãng thời gian xảy ra chuyện đó.
Tôi như làn sương mỏng manh dần tan khỏi sinh mệnh anh.
Cả đoạn kí ức bị tôi vứt bỏ ở nơi xa nhất của thời gian, và tôi cũng không muốn anh biết được nước mắt và sự đau đớn cùng cực.
Sau mỗi lần rời đi, Lan San đều cẩn thận dò hỏi tôi, thật sự vẫn chưa thể nói cho anh ấy à?
Tôi trả lời như chặt đinh chém sắt, tuyệt đối không thể.
Ngửa đầu nhìn bầu trời, muốn hái sao nhưng không với tới nổi.
Với gương mặt tàn tạ này, đã không còn xứng đôi với anh nữa.
Má phải của tôi từ gò má chạy đến tai đều bị chai axit sunfuric đó hủy hoại, dẫu bố mẹ tiêu tốn rất nhiều tiền đưa tôi đi chữa, dù vết thương lành không nhìn thấy sẹo, dù tóc tôi dài che hết cả mặt… Thế nhưng có một số việc, khi đã xảy ra, làm thế nào cũng không xóa nhòa nổi.
Tôi không còn gương mặt tuổi xuân có thể mỉm cười với người tôi yêu như xưa nữa.
Lan San theo tôi đi xăm hình, một con bướm tung cánh bay cả đời đậu trên má phải tôi.
Trông nửa khuôn mặt mà giật mình, việc nghĩa chẳng từ một đời tình gian khổ…
Cuối tuần tôi tìm tư liệu trong thư viện, điện thoại rung lên, tôi ra ngoài hành lang nghe máy, nhưng lại phát hiện ba lô đã không còn trên người.
Tìm dọc theo các giá sách, lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng thấy trong góc xưa.
Vội vàng kiểm tra đồ trong ba lô, phát hiện phần notes bị di chuyển.
Xé một tờ rồi lật thẳng đến trang cuối, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống dòng chữ còn chưa khô mực ấy.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ.
Tôn Ca Duệ yêu Tô Cẩm Niên.
Một bóng người xuất hiện trước mặt, tôi vội đeo ba lô lên muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm vào lòng, mùi thơm ngát thấm ruột thấm gan, sáng nhớ chiều mong Tôn Ca Duệ, vượt qua núi xanh nước biếc đến bên tôi.
Cẩm Niên, em thật tàn nhẫn, thế mà lại thông đồng tất cả mọi người.
Nếu Lương Tịch không mất ở Tây Ban Nha, nói tất cả sự thật cho anh thì em định giấu anh đến tận khi nào? Chẳng lẽ em cho rằng anh chỉ tham lam sắc đẹp mà không phải yêu em thật lòng ư?
Anh vén ống tay áo lên, trên cánh tay là hình xăm con bướm, giống hệt hình trên mặt tôi.
Cẩm Niên, em đã từng nói anh phải là của em.
Vì thế, anh
Anh cúi đầu hôn lên hình xăm con bướm trên gương mặt tôi.
Cẩm Niên, anh yêu em.
Xin em hãy gả cho anh.
Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ, Tôn Ca Duệ yêu Cẩm Niên.
Đây là sợi dây đỏ kết nối duyên phận của chúng ta, dù chạy trốn cũng vô ích.
Anh, may mắn biết bao, cả quãng thời gian dài như thế, nhiều người như vậy.
Từ đầu đến cuối chúng ta không lạc mất nhau, và cuối cùng cũng có một ngày chính tai nghe được lời anh yêu em của anh.
Gương mặt tôi đẫm nước mặt, cười mỉm, đáp, em đồng ý.
Hết.