Đến Quỷ Còn Sợ Tôi


Không biết có phải ảo giác hay không mà Võ Tiểu Tứ luôn cảm thấy có vẻ như nhiệt độ trong xe càng lúc càng thấp, nhất là bên cạnh anh ta, cứ có cảm giác như gió lạnh thổi tới, tối nay trời oi bức, ấy vậy mà anh ta cứ thấy lạnh toát sống lưng.

Đột nhiên Võ Tiểu Tứ nhớ lại một câu chuyện hồi còn nhỏ, bà nội từng nói anh ta nhẹ vía, ban đêm hạn chế đi ra ngoài, nhưng anh ta lại chẳng thèm để bụng, chẳng biết tại sao lâu như vậy rồi mà bây giờ lại nhớ ra nữa.

Võ Tiểu Tứ kéo góc áo Lưu Dũng, khẽ nói: “Em cứ cảm thấy chiếc xe này quái quái thế nào ấy, hay là mình bỏ đi anh?"
Lưu Dũng nhướng mày: “Tao thấy đầu óc mày bị đâm đến đần luôn rồi thì có, chỉ là một con đàn bà, mày sợ cái quỷ gì.

"
Chữ "quỷ" vừa thốt ra, cảm giác lạnh buốt càng rõ ràng hơn.

Giọng của Võ Tiểu Tứ run lên: “Anh Dũng à, em cứ có cảm giác như có ai đó đang nhìn em, thật đó.

"
Nghe Võ Tiểu Tứ nói vậy, Lưu Dũng cũng không khỏi thấy sởn gai óc, đảo mắt nhìn trái nhìn phải, nhưng trong xe ngoại trừ hai người họ và cô tài xế ra thì làm gì còn ai khác?

Lưu Dũng đập lên đầu Võ Tiểu Tứ: "Nhát như thỏ đế.

"
Đúng lúc xe lại đi ngang qua một cái hố, tầm mắt anh ta chao đảo.

Mặt Lưu Dũng trở nên trắng bệch, cái tay đang vỗ đầu Võ Tiểu Tứ giống như bị dán chặt lên đó.

Giây vừa rồi, anh ta đã nhìn thấy một cô gái, cô ta ngồi sát bên Võ Tiểu Tứ, váy trắng tóc dài, khuôn mặt trắng bệch.

Còn mỉm cười với anh ta.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Dũng, Võ Tiểu Tứ giật thót cả mình, như đoán ra được cái gì đó.

"Anh Dũng? Anh sao vậy anh Dũng?" Võ Tiểu Tứ sợ tới sắp khóc, lưng cứng còng, nhưng không có gan quay đầu lại nhìn thử.

Lưu Dũng máy móc chớp mắt, lúc này mới hoàn hồn lại.

Tập trung nhìn vào chỗ khi này, phía sau Võ Tiểu Tứ là cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, làm gì có cô gái nào?
Nhưng mà vừa rồi anh ta đã nhìn thấy!
Lưu Dũng nghiến chặt răng không hé miệng, anh ta sợ nếu mở miệng thì tên đàn em sẽ nghe thấy tiếng răng anh ta va vào nhau lập cập.

Chút toan tính trong bụng lập tức tan biến sạch sành sanh, cuối cùng Lưu Dũng cũng tìm lại được chút lý trí, anh ta quay đầu nhìn Dương Miên Miên đang lái xe ở phía trước, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Có cô gái bình thường nào mà nửa đêm nửa hôm dám lái xe đến nơi hẻo lánh thế này chứ?
Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, ánh mắt anh ta dừng trên cửa sổ xe luôn để hở một nửa, bỗng nhiên phát hiện ta từ lúc họ lên chiếc xe này tới giờ, cửa sổ xe chưa đóng lại.


Vậy sao trong xe lại lạnh tới vậy?
Linh tính mách bảo Lưu Dũng nhìn lên trần xe, cả người trở nên căng cứng.

Đúng là gặp quỷ thật rồi! Chiếc xe này vốn không bật điều hòa!
Trong chiếc xe bỗng im ắng đến quái dị.

Dương Miên Miên xoay tay lái, chiếc xe sẽ hướng, cuối cùng cô đã đi hết con đường cũ này rồi rẽ vào một con đường nhỏ.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi lên con đường xi măng cũ nát trước mặt.

Đầu đường này có một phòng khám, cửa phòng khám khép hờ, ngoài cửa có một cái đèn mờ ảo, trên cái bóng đèn phủ đầy một lớp xác con thiêu thân, ánh sáng tù mù xuyên qua lớp pha lê cũ mèm chiếu rọi lên cái biển hiệu đã sớm bạc màu "phòng khám Quý thị".

Dương Miên Miên đạp phanh: "Tới phòng khám rồi.


Bốn chữ này giống như lệnh đặc xá, Lưu Dũng lập tức lôi Võ Tiểu Tứ xuống xe, động tác nhanh như bay.


"Tôi thấy hình như anh trai kia cũng không sao cả, có cần tôi xuống xe với hai người không?” Dương Miên Miên hỏi.

Lưu Dũng run rẩy: "Không cần, không cần, Tiểu Tứ không sao rồi, ngài có việc gì thì cứ làm đi, không làm phiền ngài nữa.

"
T·inh tr·ùng đã sớm chết yểu trong bụng hồn về Tây thiên, Lưu Dũng chạy còn không kịp làm sao có cái gan tơ tưởng mấy chuyện kia chứ, trong lúc hoảng loạn, anh ta không phát hiện ra mình sợ tới mức dùng luôn cả kính ngữ.

Dương Miên Miên nhoẻn miệng cười: "Nếu không sao thì đừng vào phòng khám, tiết kiệm được tiền chữa bệnh đó.

"
Nói xong, cô liếc mắt nhìn qua phòn khám nằm khuất sau ánh đèn đường tối tăm, dẫm chân ga, chiếc ô tô phả khói vào mặt hai người ven đường, nghênh ngang chạy đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận