Đen Trắng Kết Hợp

Edit: Lam Anh

Trên lông mi Tô Dã Nghi vẫn còn dính nước mắt, trong thời gian nháy mắt, nước mắt cũng run lên. Cô nhìn Dịch Tự không chớp, cảm thấy toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi đều như là giả, nghe Dịch Tự trả lời xong, cô còn không chắc chắn hỏi một câu: “Vậy tức là nói, anh sẽ không chuyển đi, đúng không?”

Dịch Tự nhẹ giọng “Ừ” một câu.

Tô Dã Nghi từ khóc chuyển thành cười, lại hỏi: “Vừa rồi anh chỉ nói “thứ nhất”, vậy “thứ hai” thì sao, là cái gì?”

Dịch Tự chỉ nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Tô Dã Nghi chậm chạp phát hiện… Ánh mắt anh, khiến cô cảm thấy quá nóng. Cô lo lắng lặp lại một câu: “Ban nãy anh chỉ nói…”

Không đợi cô nói xong, Dịch Tự một tay kéo cô qua, chuẩn xác không nhầm thu cô vào trong lòng.

Tô Dã Nghi bị trói buộc trong một vòng tay ấm áp. Bắc Kinh đầu mùa hạ đã lộ ra chút khô nóng, Tô Dã Nghi mặc áo ngủ ngắn tay, bên trong không mặc nội y, bị Dịch Tự ôm một cái “sát người” như vậy, cả người cô đều cứng đờ rồi.

Ôm như vậy, đối với hai người kia mà nói, vẫn là lần đầu tiên. Cánh tay Dịch Tự ôm cô càng chặt, Tô Dã Nghi càng gần sát anh hơn, cô nghe thấy nhịp tim đập của anh, “Thịch thịch thịch thịch”, giống như còn đập nhanh hơn cả của cô.

Cô cảm giác được nhiệt độ trên người anh, mùi hương tươi mát trên người anh, tất cả tất cả của anh, cuối cùng cô ngẩn ngơ cảm thấy, cái ôm này quen thuộc đến làm cho lòng người chua xót, giống như vô số lần ở trong mơ – cô không nhớ được nội dung giấc mơ, Dịch Tự cũng ôm cô gắt gao như vậy.

“Thứ hai, những điều em nói này… Anh biết.”

Giọng nói của Dịch Tự rất gần, vang lên ngay sau tai Tô Dã Nghi, cô còn đang đắm chìm trong cảm giác hứng thú của cái ôm này, nhất thời chưa kịp suy nghĩ tầng hàm ý sâu xa trong lời nói của anh, chỉ theo bản năng nói: “Anh biết cái gì?”

Dịch Tự không trả lời, chỉ là cánh tay dùng lực hơn, đầu Tô Dã Nghi bị anh vùi trong ngực mình, sau một khoảng thời gian, hai người đều đã ăn ý không mở miệng nói chuyện.

Tô Dã Nghi không mở miệng nói chuyện một mặt là vì ôm nhau như vậy khiến cô rất hưởng thụ, mặt khác cô còn chưa thoát ra ngoài từ trong hiện thực và giấc mơ phân biệt. Tiềm thức cực kỳ rối rắm giờ khắc này cô có đang nằm mơ hay không, Tô Dã Nghi không ý thức tự hỏi một câu: “Em không phải đang nằm mơ, đúng không?”

Có người trả lời: “Không phải.”

Tô Dã Nghi buồn bực: “Nhưng em cảm thấy giống như đang nằm mơ, em gặp chuyện tốt đều là xảy ra ở trong mơ. Ví dụ như công việc của em được chuyển thành chính thức, ví dụ như em len lén đi theo anh trên cầu, anh đột nhiên quay đầu nhìn em, ví dụ như mỗi lần sau một khoảng thời gian anh không để ý đến em, anh lại đột nhiên mỉm cười nói chuyện với em… Những thứ này đều là trong mơ, em thức dậy, vẫn là một mình em, cái gì cũng chưa thay đổi.” Thở dài tự lo, Tô Dã Nghi còn nói, “Em coi đây như một giấc mơ đi, dù sao cũng không có cách nào chứng minh. Mà cho dù là giấc mơ, đây cũng là giấc mơ đẹp. Em rất thích.” Nói xong lời này, Tô Dã Nghi cũng vui vẻ giơ tay ôm lấy anh.d;đ/l;q;đ

Lời này động tác này qua đi, Tô Dã Nghi rõ ràng cảm giác được mình đang bị Dịch tự chậm rãi đẩy ra khỏi vòng tay của anh, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh…

Mặt anh giống như càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Tô Dã Nghi phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.

Có một thứ gì đó ấm nóng chạm lên ánh mắt cô, Tô Dã Nghi thiếu chút nữa muốn chạy trốn, thế nhưng bàn tay khống chế cô rất gắng sức, hôn lông mi cô lại quá dịu dàng, cô không đành lòng lui lại, vì thế cứ như vậy mặc cho mình sa vào trong sự yêu thích này.

Đôi môi kia chuyển qua trước môi cô, Tô Dã Nghi mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dịch Tự nói một câu: “Đồ ngốc.” Rõ ràng là câu mắng người, Tô Dã Nghi lại nghe thấy sóng lòng nhộn nhạo…

Dịch Tự hôn lên môi của cô, khẽ cắn khóe môi cô, khóe môi Tô Dã Nghi cô lộ ra dấu hiệu hứng thú: Khi vui vẻ khóe môi tinh tế kia cong lên, khi không vui là nó xẹp lại…

Dịch Tự dùng lực vô cùng khéo léo, khi thì nặng khi thì nhẹ, không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì, Tô Dã Nghi khó xử mở to mắt, Dịch Tự đối diện bởi vì cô mở mắt mà dời tầm mắt trở lại, trong mắt anh tràn đầy mùi vị ranh mãnh khiến Tô Dã Nghi hết hồn.

Làm sao anh cũng biết cười như vậy?

Giấc mơ này có phải hơi không chân thật rồi hay không.

Qua một lúc lâu, Dịch Tự hơi rời khỏi môi cô, lấy tay thay môi, dịu dàng xoa nhẹ trên môi Tô Dã Nghi, trầm giọng hỏi: “Đau không?”

Tô Dã Nghi vẫn mở lớn con mắt, sau khi nghe xong câu hỏi của anh, vô cùng kiên định lắc đầu, tình hình chân thực là, chẳng những không đau, mà còn cực kỳ thoải mái.

Dịch Tự chớp mắt một cái ổn định dừng ở cô: “Vẫn cảm thấy đang ở trong mơ?”

Tô Dã Nghi thành thật gật đầu.

“Em không phải đang nằm mơ.”

Tô Dã Nghi cực kỳ vô tội nói: “Nhưng mà, lần trước trong mơ anh cũng nói như vậy…”

Cuối cùng Dịch Tự không cho cô cơ hội nói xong câu đó, ngay khi cô dùng vẻ mặt mơ màng cố gắng lật đổ thực tế, nụ hôn của anh đã quả quyết tiến vào trong môi cô, lần này, anh dùng sức lớn hơn nữa, khiến Tô Dã Nghi ngửa thẳng ra sau, Dịch Tự kịp thời đỡ cái gáy cô mới không đến mức ngã xuống. Một cánh tay kia của Dịch Tự lại gắt gao lôi kéo cánh tay của cô, bởi vì áo ngủ là áo ngắn tay, Tô Dã Nghi nhận thức rất rõ ràng sức lực của Dịch Tự, rõ ràng đến mức khiến cô không có cách nào phủ nhận chuyện đang xảy ra hiện tại, đã xảy ra ban nãy.

Những thứ này đều là sự thật.

Dịch Tự không từ chối sau khi cô thổ lộ là thật, Dịch Tự dịu dàng mà cưng chiều hôn ánh mắt cô như vậy là thật, Dịch Tự gọi cô là “Đồ ngốc” là thật, bây giờ anh đang hôn sâu cô… Cũng là thật.

Sau khi xác nhận loại nhận thức này, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy trong lòng mình có một khối một khối gì đó đang nổ tung, sau đó hóa thành ngàn ngàn vạn vạn điểm sáng như con thoi trong thân thể cô…

Cảm giác trong lòng vốn là rất nhiều, nhưng nụ hôn xâm nhập dây dưa của Dịch Tự đang tiến tới, trong môi lưỡi của anh lộ ra cảm giác xâm lược và chiếm hữu khiến Tô Dã Nghi không có cách nào lơ là, vì thế chỉ có thể nhắm mắt lại, hết sức chuyên chú hôn trả anh…

Mặc dù đóng cửa chỉ có thể nghe thấy một chút âm thanh vụn vặt, Triệu Duyệt luôn bay bổng trong tình trường vẫn đoán được hai người Tô, Dịch đang làm cái gì.

Mới vừa nghe thấy hai người thẳng thắn chân thành bày tỏ, Triệu Duyệt cũng có một loại cảm giác thoải mái, tảng đá lớn rốt cuộc được hạ xuống. Giờ phút này nghe thấy hai người hạnh phúc, nghĩ đến chuyện trước kia Dịch Tự làm với anh, Triệu Duyệt bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, cũng không chào hỏi, cứ thế thình lình lớn tiếng mở cửa phòng ngủ chính, nhân tiện vượt ra khỏi phòng hai bước, sau đó không chút do dự, nhìn thẳng vào người trước sofa.

Bởi vì bị gián đoạn trong khi hôn, sắc mặt Tô Dã Nghi ửng hồng, khi nhìn về phía Triệu Duyệt, ánh mắt còn có chút mê ly.

Trong lòng Triệu Duyệt thầm chậc lưỡi, không ngờ tên mặt lạnh này còn có bản lĩnh này. Tầm mắt hơi hướng lên trên, vẻ mặt của Dịch Tự khiến cho gân cốt vốn muốn làm ngược lại trong lòng Triệu Duyệt lại bắn ra.

Bộ dáng anh chưa tỉnh ngủ, giả vờ ngáp một cái, lớn tiếng nói: “Dã Nghi, rời giường sớm như vậy là muốn đi mua cơm sáng sao?”

Tô Dã Nghi còn đang ngượng ngùng trong suy nghĩ hoàn hảo và hiểu ra, phản ứng và biểu hiện của Dịch Tự hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của cô, cô phải tốn thời gian tiêu hóa. Lúc này nghe được lời nói của Triệu Duyệt, cô chỉ sững sờ đáp lại: “Ách, hả?”

Triệu Duyệt cười dửng dưng: “Đừng quên mang cơm sáng cho tôi, tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn.”

Tô Dã Nghi: “Tôi, tôi không đi mua cơm sáng.”

“Hả…? Vậy cô muốn tự mình làm? Vậy thuận tiện nấu giúp tôi bát mì, rồi thuận tiện thêm quả trứng gà, thuận tiện rắc chút hành lá gì đó.”

Tô Dã Nghi: “Tôi không…”

Triệu Duyệt đi tới chỗ sofa, dùng một tư thế cực kỳ lười biếng thanh thản nằm trên ghế sofa dài, hoàn toàn không nhìn Dịch Tự bên kia, chỉ cười tít mắt nhìn Tô Dã Nghi hỏi: “Không nấu mì? Vậy là nấu cháo? Nấu cháo gì? Cháo mặn cháo nhạt hay là cháo thịt nạc trứng bắc thảo hay là… Cháo bát bảo?”

“Ra khỏi chung cư hướng Đông có một quán cháo Nam quay mặt về phía Bắc, cháo và mì cửa tiệm đó đều có cung cấp.”

Nghe thấy Dịch Tự tiếp lời, Triệu Duyệt có chút hưng phấn, thật giống như mình trải qua thời gian dài chờ đợi, lại trải qua thời gian dài quân địch không ứng chiến cuối cùng cũng nghênh chiến, anh cười châm biếm, nói: “Tôi hỏi là hỏi Tô Dã Nghi, cũng không hỏi anh mà.”

Dịch Tự hoàn toàn không để ý lời nói của Triệu Duyệt, nói khẽ: “Đi theo anh.”

Triệu Duyệt lười nhác nằm ở ghế sofa như cũ, khinh thường hừ nhẹ một câu: “Ai muốn đi cùng anh!” Chờ sau khi anh nói xong mới phản ứng kịp giọng điệu không hợp, không giống như là nói với anh. Vì thế rất nhanh bật dậy từ trên ghế sofa, nhìn lại, lại chỉ kịp nhìn thấy cửa phòng ngủ thứ hai nhẹ nhàng khép lại.

Triệu Duyệt căm hận cả giận nói: “Này, còn chưa xác định quan hệ đã mang người ta vào trong phòng là có ý gì chứ? Có đạo đức hay không hả!”

Tô Dã Nghi cứ như vậy theo Dịch Tự vào phòng của anh.

Ban đầu hôn môi ở phòng khách cũng không khiến Tô Dã Nghi cảm thấy mất tự nhiên, lúc này Dịch Tự vừa đóng cửa, cô lập tức không biết phải làm sao. Ngược lại Dịch Tự, ngược lại vô cùng tự nhiên đi tới bàn học, dịch chuyển ghế tựa, anh ngồi xuống ghế tựa, nhìn chằm chằm vào Tô Dã Nghi.

Bức màn sáng sớm đã bị kéo ra, mảng lớn mảng lớn ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào. Bị Dịch Tự nhìn chằm chằm như vậy, Tô Dã Nghi nhất thời không tìm được chủ đề hành động ban đầu, liền thuận miệng nói: “Bằng không, em đi làm bữa sáng? Trong nhà còn có mì sợi, em có thể thêm trứng gà…”

Dịch Tự cắt ngang cô: “Em không có lời gì muốn hỏi anh sao?”

Lần này Tô Dã Nghi phản ứng nhanh: “Có.”

Dịch Tự mỉm cười, nói: “Ngồi trước đi.”

Tô Dã Nghi ngẩng đầu nhìn quanh phòng một chút, cực kỳ đau khổ phát hiện trong phòng chỉ có một cái ghế, mà cái ghế tựa kia đang bị Dịch Tự ngồi. Cô có chút buồn bực hỏi: “Ngồi chỗ nào?”

Dịch Tự hất hất cằm về phía giường.

Tô Dã Nghi không thể tin: “Ngồi giường?” Ám hiệu “Giường” có phải quá ái muội rồi không?!

Dịch Tự nở nụ cười, Tô Dã Nghi không hiểu tại sao anh lại cười, cô chỉ thấy anh từ ghế đứng lên, đi thẳng đến gần tủ đầu giường, sau đó nghiêng người lôi ra một tấm vòng lăn hình ghế nhỏ từ phía dưới.

Tô Dã Nghi cảm thấy mình tự cho là đúng mắc phải sai lầm tự mình đa tình, cho nên, khi Dịch Tự chuyển ghế qua trước mặt cô, mặt cô đã đỏ bừng, để che giấu sự xấu hổ này, cô vụng về bồi thêm một câu: “Xem đi, anh nên nói nhiều, anh không nói lời nào em liền nghĩ anh để em ngồi trên giường của anh.”

“Tại sao em nghĩ chắc hẳn anh sẽ cho em ngồi trên giường của anh?”

“Em…” Tô Dã Nghi lắp bắp, mặt cô càng lúc càng nóng, nóng đến khiến cho đầu phình to, lời nói cũng lại không có cách nào đi qua đại não, “Không phải anh bảo em có vấn đề thì hỏi anh sao?”

“Ừ.”

“Anh cũng thích em, đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui