Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Lâm Tiêu vốn không định đi chơi vào cuối tuần, nhưng cô không thể chịu đựng được sự kiên trì của Mạnh Hân, cuối cùng bị kéo ra ngoài, cùng cô đến quán cà phê Internet để hoàn thành một số nhiệm vụ trong làng tân thủ.
Đây cũng không phải là lần đầu đến quán cà phê Internet vào cuối tuần, vì vậy Lâm Tiêu không gọi điện thoại cho Giang Yến, không ngờ vừa xuống xe đã gặp năm người ở ngã tư.
Không biết Hồ Hàng Hàng nói gì với Giang Yến, Lâm Tiêu vừa đến gần, liền nhìn thấy Giang Yến quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, sau đó có một chút cứng đờ.
Cô liếc nhìn năm người, thản nhiên hỏi: "Các cậu đi đâu vậy?"
Hồ Hàng Hàng: "Mua sắm!"
Hứa Nhất Xuyên: "Đi ăn!"
Quan Triệt: "Đến thư viện."
TốngViễn: "Đi ra ngoài chơi!"
Giang Yến: "Đi dạo thôi."
Năm người đồng thanh nói năm câu trả lời, có thể coi như là một sự hiểu ngầm.
Lâm Tiêu nhìn năm người bọn họ, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hồ Hàng Hàng phản ứng nhanh nhất, "Là như vậy, mấy người chúng tôi thấy anh Yến suốt ngày ở quán thì muốn dẫn anh ra ngoài dạo một chút, vừa khéo anh Triệt muốn đi thư viện mua sách, sau đó anh ấy muốn đi nhà sách ở trung tâm thương mại, do đó mấy người chúng tôi cùng nhau đi."
"Mà ra ngoài chơi không thể không ăn gì được." Hứa Nhất Xuyên nhanh chóng trả lời: "Vừa hay đi trung tâm thương mại không chỉ có nhà sách, còn có một quán lẩu mới mở, chúng tôi định mua sách xong sẽ qua thử một chút.

"
Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn Giang Yến: "Thật không?"
Giang Yến gật đầu: "Ừm."
"Đương nhiên là thật." Quan Triệt vòng tay qua vai Giang Yến đáp: "Em gái à, hôm nay đám con trai bọn anh có hẹn, bọn anh không gọi em ha.

"
Trong lòng Lâm Tiêu vẫn còn nghi ngờ, nhìn năm người bọn họ có chỗ không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào không thích hợp, cũng không hỏi gì cả, "Vậy các anh đi đi, em sẽ cùng Mạnh Hân đến quán cà phê Internet."
"Được." Quan Triệt vẫy vẫy tay với cô: "Cần gì thì nói cho Tiểu Lục và Tiểu Thất nhé."
Lâm Tiêu không lên tiếng, kéo Mạnh Hân vào trong hẻm, vẫy vẫy tay với vài người bọn họ.
Khi hai người họ đi xa, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Hàng Hàng giật giật cổ áo, trên lưng cảm thấy một tầng mồ hôi, "Tại sao tôi lại cảm thấy nói dối Lâm Tiêu còn căng thẳng hơn đi đánh nhau vậy?"
Hứa Nhất Xuyên liếc mắt nhìn hắn, cười nhẹ: "Không có tiền đồ."
Hồ Hàng Hàng xắn tay áo lên và đấm một cái vào lưng anh ta, Hứa Nhất Xuyên cũng không chịu thua kém, giơ nắm đấm lên, dùng lực tương tự đánh trả.
Hai người bọn họ giống như gà tiểu học, bạn đấm một cái, tôi đấm một cái, cuộc chiến không có hồi kết.
Giang Yến đi cuối cùng, nghe Quan Triệt tán gẫu cùng Tống Viễn về lần thi đấu này gặp phải chuyện quái dị, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, Giang Yến lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Tiêu.
- Giải quyết một số vấn đề cá nhân, không phải chuyện gì lớn, đừng lo lắng.
Lâm Tiêu dường như sớm đã biết anh sẽ gửi tin nhắn này, mấy giây liền trả lời-
- Chú ý an toàn.
Giang Yến nhìn chằm chằm bốn chữ này, không nhịn được bật cười.
Quan Triệt nghe thấy động tĩnh của anh ở bên cạnh, nghiêng người, "Cậu đang cười gì vậy?"
"Không có gì." Giang Yến nhanh chóng cất điện thoại di động đi, nhìn con đường trước mặt, đột nhiên phản ứng lại: "Sao vừa rồi không gọi xe?"
Quan Triệt thở dài: "Cậu có từng thấy lão đại nào xuất trận từ xe taxi chưa? Nếu không phải vì thiếu thời gian, tôi tuyệt đối phải xuất hiện thật hoành tráng.

"
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Mười phút sau, năm người bọn họ đến cổng trường trung học nghề cũ.
Vị trí này rất hẻo lánh, đã bị bỏ hoang nhiều năm, các bức tường đã bị hư hỏng, lớp sơn trắng đã bị bong tróc, lộ ra màu gạch đỏ bên trong.
Cánh cổng sắt với một ổ khóa lớn treo ở cửa từ lâu đã là một vật trang trí, có một lớp rỉ sét trên tay khi chạm vào, không gian bên trong đã mọc đầy cỏ dại từ lâu.
Khi gió thổi, cánh cửa sắt kêu kẽo kẹt, cỏ lay động, dường như có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng lướt qua .
Hồ Hàng Hàng đẩy cánh cửa sắt ra, một cơn gió thổi qua trước mặt, hắn không nhịn được xoa xoa cánh tay, "Mẹ nó chỗ này có chút đáng sợ."
"Ban ngày ban mặt, có gì đáng sợ." Quan Triệt đi bên cạnh hắn, khoác vai hắn, "Nhưng ở đây thực sự đã có một vụ, mấy năm trước có một học sinh treo cổ ở cửa này."
Để tạo bầu không khí, Quan Triệt cũng cố ý hạ thấp giọng: "Chính là cánh cổng sắt mà lúc nãy cậu đẩy, nhân viên bảo vệ trực ban sáng sớm không nhìn rõ do sương mù dày đặc, khi mở cửa thì rầm một cái ! Một bóng người ngã xuống, trước khi người bị treo cổ kịp trút hơi thở cuối cùng, anh ta đã dùng tay nắm lấy mắt cá chân của người bảo vệ."
"Mẹ kiếp!" Hồ Hàng Hàng đóng sầm cửa lại, hơi thở có chút không vững, "Mẹ nó anh vẫn là người sao? Anh có bệnh không?! "
Nhìn đôi chân nhảy nhót của Hồ Hàng Hàng, Quan Triệt không nhịn được bật cười: "Này, Mập Mập, sao gan cậu lại nhỏ như vậy, tôi chỉ tùy tiện nói thôi."
"Cút cút cút, đừng để ông đây đánh." Hồ Hàng Hàng không có dũng khí đi cùng Quan Triệt nữa, nhìn những tòa nhà trống trải trước mặt, hỏi: "Ở đây có nhiều tòa nhà như vậy, các anh hẹn ở đâu?"
"Tòa nhà trong cùng." Giang Yến đi vòng qua nơi cỏ mọc um tùm, đi tới một con đường cỏ bị giẫm tạo thành.
Mấy người theo sau anh.
Đến khi tới tòa nhà trong cùng, có thể cảm nhận rõ ràng có điều gì đó khác lạ, có nhiều chai rượu rỗng và lon chất đống ở tầng dưới hơn so với tòa nhà phía trước.
Hoàng hôn, dư ảnh mặt trời lặn kẹp giữa hai tòa nhà, ánh sáng và bóng tối đung đưa, Giang Yến đứng ở cuối tòa nhà, chỉ vào tòa nhà hai bên, "Các cậu lên lầu trước đi"
"Được."
Ba người bọn Hồ Hàng Hàng đi vòng từ cầu thang giữa lên tầng ba, các phòng học trong tòa nhà đã trống rỗng từ lâu, cửa sổ của một số phòng học đã bị vỡ.
Ba người tìm một góc phòng học, khi mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy dưới lầu, Giang Yến và Quan Triệt đang đứng trên bậc thềm ở dưới cùng của tòa nhà dạy học đối diện.
Mặt trời buông xuống, bóng dáng của hai người bị kéo dài xuống phía sau họ.
Thời gian gặp mặt là năm giờ.
Quan Triệt giơ chân đá cái lon dưới chân, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm, "Mấy giờ rồi?"
Giang Yến dựa vào cột đá bên cạnh, lấy điện thoại di động ra nhìn, "4h53."
"Chết tiệt." Quan Triệt duỗi thẳng đôi chân dài của mình, thản nhiên bứt một cọng cỏ cắn vào miệng, "Thật không nhìn ra bọn chó này còn đúng giờ như vậy?"
Giang Yến cất điện thoại đi.
Giây tiếp theo, có tiếng gầm rú của động cơ xe máy từ ngoài tòa nhà vọng đến, Quan Triệt liếc nhìn anh một cái rồi đứng dậy.
Nhưng sau một lát, tiếng gầm càng lúc càng gần, Giang Yến ngước mắt lên nhìn vị trí của Hồ Hàng Hàng, nhưng không thấy gì.
Anh thu hồi ánh mắt, nhìn mấy chiếc xe máy đang chạy tới, nghiêng đầu nói đùa với Quan Triệt: “Cậu muốn thể hiện phong cách.”
"Mẹ nó đã là lúc nào rồi mà cậu còn chọc tôi?" Quan Triệt nhổ cỏ trong miệng, "Người đến không ít nha."
Trước tòa nhà có sáu chiếc xe máy, ngoại trừ Hà Văn đi một mình, những người còn lại là hai người ngồi trên một mô tô, tổng cộng có hơn mười người đến..
Con số đó gấp đôi so với hai người họ cộng với ba người trốn trong tòa nhà.
Hà Văn cởi mũ bảo hiểm ra treo lên tay lái, xuống xe, nhìn Giang Yến và QuanTriệt, mỉm cười: "Cái gì, chỉ có hai người chúng mày?"
"Đánh mày chỉ hai bọn tao là đủ rồi." Quan Triệt là một người bất luận trong tình huống nào cũng không để cho mình chịu bất cứ thiệt thòi nào, "Muốn đánh thì đánh, nói nhiều làm gì? "
"Được." Hà Văn tháo găng tay bảo vệ, động đậy ngón tay, "Thắng thua tính như thế nào?"
"Đánh cho đến khi đối phương phục thì dừng." Giang Yến cởi áo khoác ném sang một bên, lông mày cứng rắn nhíu lại trong ánh sáng, "Tao hy vọng đây là lần cuối cùng, bất kể kết quả như thế nào, sẽ không có lần sau."
"Tao cũng hy vọng đây là lần cuối cùng." Hà Văn vứt bỏ những thứ trong tay rồi quay đầu ra hiệu cho những người bạn đồng hành của mình.
Mấy người nhanh chóng vây quanh Giang Yến và Quan Triệt.
Giang Yến và Quan Triệt tựa lưng vào nhau, ánh mắt dò xét mấy người xung quanh.
Quan Triệt không kìm được cười: "Mẹ kiếp, sao lại có cảm giác còn nhỏ vậy."
Giang Yến nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt, không lên tiếng.
Hồ Hàng Hàng đang trốn trong tòa nhà, nhìn chằm chằm vào từng động tĩnh bên dưới, thấy hai nhóm người sắp đánh nhau, không biết một nhóm người mặc đồng phục màu xanh đi ra từ đâu, liền mắng nhóm người dưới lầu: "Cảnh sát! Không được nhúc nhích! "
Mọi người: "? "-
Trò hề đến bất ngờ.
Cảnh sát ở khu vực này trước đó đã nhận được báo cáo từ những người dân gần đó rằng bọn tội phạm đang bí mật thực hiện các giao dịch bất hợp pháp tại đây.
Cảnh sát đã cử người mai phục suốt nửa tháng, không thu được gì, hôm qua vừa mới thu quân, nhưng chiều nay họ nhận được một cuộc gọi báo cáo, nói có hai nhóm người vào tiểu khu, cón nhóm còn đem theo hung khí, nhìn rất giống đến đây giao dịch.
Mặc dù cảnh sát thu quân, để đảm bảo rằng không có gì sai sót, vẫn có hai sĩ quan cảnh sát ở lại quan sát xung quanh.
Lúc Giang Yến và những người khác đi vào, hai cảnh sát tình cờ đến khu phố mua nước nên không để ý, đến khi nhóm của Hà Văn tới, tiếng xe máy gầm rú thì họ mới bắt gặp.
Nhưng cân nhắc đối phương có nhiều người và tình hình bên trong không rõ ràng lắm, hai sĩ quan cảnh sát được lệnh đứng ngoài chờ đội hỗ trợ trước khi xông vào.
Đồn cảnh sát cách đây không xa, cảnh sát rất nhanh đã tới.
Khi xông vào trang bị đầy đủ vũ khí, bọn họ bắt được đám người đang định ra tay, không cho bọn họ cơ hội giải thích, hơn chục người trong số họ đã bị đưa về đồn cảnh sát.
Trốn trong tòa nhà, Hồ Hàng Hàng và ba người họ may mắn trốn thoát, nhưng đồng thời, ba người họ cũng bị choáng váng bởi sự phát triển trước mặt.
Sau khi cảnh sát rút lui, ba người rút đầu ra khỏi cửa sổ, ngồi xổm trong góc.
Hồ Hàng Hàng túm tóc mình, có chút mất mát, "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đấu sinh tử sao? Tại sao lại có cảnh sát?"
Không ai nghĩ rằng mọi thứ sẽ phát triển theo hướng này, Giang Yến, Quan Triệt và những người bị đưa đến đồn cảnh sát, thậm chí không thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ sẽ bị bắt như thế này.
Hơn chục người đưa tới đồn cảnh sát bị thẩm vấn riêng.
"Cậu nói các cậu hẹn nhau ở đó để giao lưu võ thuật à?" Người thẩm vấn nhìn người thanh niên đẹp trai trước mặt, "Các cậu là muốn đánh nhau! Tụ tập đánh nhau! Giao lưu võ thuật? ! Nói thật dễ nghe!"
Giang Yến: ""
Sau một hồi thẩm vấn, kết quả thật đáng kinh ngạc, hoàn toàn không phải là giao dịch của tội phạm, chỉ là một đám thiếu niên trung học.
Nhìn thấy kết quả này, các nhân viên cảnh sát được điều động trước đó đều chết lặng .
Hơn mười người đã bị bắt, ngoại trừ Giang Yến, Quan Triệt và Hà Văn thì đều là trẻ vị thành niên, sau khi giáo dục một hồi thì được thả ra.
Ba người họ bị giữ ở lại, ngoài việc phải viết giấy cam kết, còn phải ký vào giấy cam kết mới được rời đi.
Đối mặt với hình phạt như vậy, cả ba người họ đều cảm thấy hôm nay là một ngày chó chết.
Giang Yến không có bố mẹ để gọi, Quan Triệt trực tiếp gọi điện thoại cho bố mẹ, Hà Văn gọi cho chú.
Sau khi thông báo cho phụ huynh, ba người họ chen chúc vào quầy tiếp tân để viết bản cam kết, yêu cầu 1.000 từ.
"Tôi chưa bao giờ viết nhiều từ như vậy." Sau khi Quan Triệt viết hai trăm chữ, hắn không khỏi than thở: "Mẹ nó! Sớm biết như vậy tôi đã không từ Hồ Thành quay về.

"
Nghe vậy, Giang Yến đang chật vật viết ở bên cạnh, khịt mũi lạnh lùng không nói gì.
Nếu anh sớm biết kết quả này, có thể đến thi đấu bóng rổ anh cũng không tham gia.
Mẹ nó ai có thể nghĩ đến kết quả như vậy chứ.
Không ai có thể nghĩ tới.
Nghĩ đến đây, Giang Yến ngước mắt lên liếc nhìn Hà Văn đang ngồi đối diện.
Hai người nhìn nhau một lát, Giang Yến không nhịn được nói: " Nhìn cái gì? Nếu không phải mày, bọn tao cũng không đến nỗi ngồi đây viết bản cam kết.

"
"Mẹ mày."
Hà Văn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, có người đẩy cửa từ bên ngoài ra và hét lên: "Làm gì đấy! Làm gì đấy? "
Hà Văn không chút do dự, "Làm gì là làm gì! Gặp phải chữ không biết viết không được sao! "
Cảnh tượng lúng túng một lúc.
Quan Triệt đá Hà Văn dưới gầm bàn, "Mẹ mày không biết nói chuyện thì nhịn hai câu không được sao? Tao còn muốn ra ngoài sớm để hít thở không khí trong lành.

"
Hà Văn hét lên: "Đó không phải là hắn mắng tao trước sao!"
Trong lòng vẫn có một cảm giác bất bình không thể giải thích được.
"Lười nói với mày." Quan Triệt không muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn nên cúi đầu tiếp tục viết, chữ viết tay đẹp nguyên bản bị xiêu vẹo vì quá hưng phấn.
Chú của Hà Văn là Lý Đường và bố mẹ của Quan Triệt, đến đồn cảnh sát gần như cùng một lúc, ba người họ gặp nhau ở cửa, không ai biết ai.
Mãi cho đến khi bước vào bên trong, hiểu được tình hình, Lý Đường mới đi đầu xin lỗi bố mẹ Quan, sau đó kéo Hà Văn xin lỗi bọn họ, "Chị tôi và tôi công việc bận rộn, bình hường cũng không quản nó, gây rắc rối cho mọi người rồi"
Giang Yến không ngờ rằng đối với một thanh niên không có đầu óc như Hà Văn, ngày nào cũng la hét giết chóc, chú của hắn lại khá tinh ý và có vẻ khá hiền lành, hoàn toàn khác với Hà Văn.
Bố Quan và mẹ Quan cũng biết tính khí của Giang Yến và Quan Triệt, biết chuyện này không thể chỉ có trách nhiệm của đối phương.
Bố Quan là chủ gia đình mở miệng trước: "Chuyện đã đến nước này, con cháu của chúng ta cũng không thể nói không có trách nhiệm gì cả, mấy đứa cũng đã trưởng thành rồi, hy vọng sau này mấy đữa có thể bình tĩnh lại, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng nắm đấm.

"
Lời nói của bố Quan rất hợp lý, ông không thiên vị bất kỳ bên nào.
Lý Đường lại ấn đầu Hà Văn xin lỗi Giang Yến và Quan Triệt, nhưng Hà Văn không chịu tuân theo.
Lý Đường sắc bén nói: "Nếu không phải cháu vẫn luôn túm lấy người khác không buông, hôm nay các cháu cũng không phải tới đây, nghe lời chú, xin lỗi mọi người, chuyện này sẽ kết thúc."
Hà Văn đã sợ ông chú này từ khi còn nhỏ, khi nghe thấy điều này thì không dám nói chuyện tức giận, cúi đầu, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Xin lỗi."
Quan Triệt thấy vậy, chuẩn bị lên sóng, nhưng trước cái nhìn của mẹ Quan, hắn lập tức gạt bỏ mọi sự lên tiếng, "Được rồi, chuyện này cũng không thể chỉ trách cậu, chúng tôi cũng sai."
Nghe vậy, Hà Văn muốn nói gì đó để kết thúc ngày xấu hổ này.
Quan Triệt lại nói: "Nhưng nếu cậu thực sự muốn truy cứu tới cùng, thì chính là cô em gái kia của cậu quá giỏi gây chuyện, tôi lúc đầu chỉ từ chối cô ấy, đâu phải vấn đề sống chết gì."
Giang Yến đang đứng im lặng: ""
Không thể không nói, một người không có đầu óc nói chuyện như Quan Triệt sống đến bây giờ quả là kỳ tích.
Vừa nói xong, Hà Văn đã nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi, "Mẹ nó mày nói gì? Mày nói lại lần nữa cho ông! "
"Ông đây nói bao nhiêu lần cũng như vậy!"
Hà Văn hét lên, rũ bỏ sự khống chế của Lý Đường, vung nắm đấm thẳng về phía Quan Triệt, Quan Triệt cũng không dễ bị bắt nạt như vậy, nhanh chóng giơ nắm đấm lên đánh trả.
Hiện trường hỗn loạn một lúc.
Lý Đường là người đầu tiên phản ứng, bước lên phía trước ngăn cản động tác của Hà Văn, giơ tay ngăn cản công kích của Quan Triệt, Giang Yến kéo Quan Triệt về đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bố mẹ Quan tức giận đến mức khói bốc lên trên đầu.
"Quan Triệt!" Mẹ Quan là người đầu tiên lên tiếng: "Xin lỗi!"
Lý Đường cũng nắm lấy cánh tay Hà Văn, "A Văn, xin lỗi."
Hai người đang tức giận đương nhiên không nghe lời, đồng thanh quát lên: "Nếu muốn xin lỗi, cũng là hắn nói trước!"
Vừa nói, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu làm động tác trong không trung, Giang Yến kéo cánh tay Quan Triệt, cố gắng tạo khoảng cách giữa anh và Hà Văn càng nhiều càng tốt.
Lý Đường cũng cố hết sức khống chế động tác của Hà Văn, mỉm cười lịch sự với bố mẹ Quan: "Xem ra hôm nay không thể nói xong được, như vậy đi, đợi đến khi A Văn bình tĩnh lại, tôi sẽ đích thân đưa nó đến xin lỗi."
Mẹ Quan cũng rất xấu hổ, "Không cần, không cần, là chúng tôi phải xin lỗi cháu nhà anh, tôi thấy phần lớn trách nhiệm về chuyện này đều thuộc về Quan Triệt."
Người lớn có quá nhiều kinh nghiệm giao tiếp đến nỗi không ai nhìn ra suy nghĩ thực của đối phương.
Cuối cùng, Quan Triệt và Hà Văn mỗi người lùi một bước, cùng nhau xin lỗi.
Hai người đứng ở cửa đồn cảnh sát, đối diện nhau, không nhìn nhau, nhưng vì sự hiện diện của cha mẹ hai bên, họ chỉ có thể miễn cưỡng cúi xuống, đồng thanh nói: " Xin lỗi."
Vô cùng miễn cưỡng, giống như lễ cưới sắp đặt ngày xưa.
Sau khi xin lỗi nhau, Lý Đường ôm vai Hà Văn, "Vậy chúng tôi đi trước, sau này có vấn đề gì thì lại liên hệ."
Bố mẹ Quan cũng không nói gì thêm, gật đầu ra hiệu, sau khi hai người bọn họ rời đi, mẹ Quan trực tiếp đánh vào đầu Quan Triệt.
"Cái miệng của con, bảo mẹ nói sao mới tốt đây!"
Quan Sách nhảy lên nhảy xuống, trốn sau lưng Giang Yến, "Ôi mẹ, con cũng không nói sai mà, nếu lúc đầu hắn không gây sự trước, làm sao có việc như hôm nay chứ."
Giang Yến nhìn hai vị trưởng lão, mím môi xin lỗi: "Chú dì, con xin lỗi."
Mẹ Quan từ nhỏ đã rất thương Giang Yến, nghe thấy câu này, trong lòng nào còn tức giận: "Chuyện này sao có thể trách con được, nếu anh muốn trách thì trách Quan Triệt, có bộ mặt quá ngạo mạn!"
Quan Triệt nghe câu này, rất không đồng ý: "Mẹ không thể nói như vậy được, suy cho cùng, khuôn mặt này của con cũng là từ bố mẹ."
Mẹ Quan làm tư thế chuẩn bị động thủ, Quan Sách chạy về phía trước trước, "Bọn con đi trước đây, bố mẹ đến thế nào thì về thế đó đi nha!"
Mẹ Quan hét lên từ phía sau: "Buổi tối con không về nhà ăn cơm sao?"
Quan Triệt vốn đã chạy đến ngã tư thì xua tay: "Không về, bố mẹ về đi."
Mẹ Quan lắc đầu thở dài: "Thằng nhóc chết tiệt này."
"Đừng giận." Bố Quan bước lên phía trước, vòng tay qua vai bà, "Tốt xấu cũng là em sinh mà."
Giang Yến đang đứng ở bên cạnh, cuối cùng cũng biết công phu của Quan Triệt là kế thừa từ ai.
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Quả nhiên.
Người xưa nói quả không sai.
Giang Yến và Quan Triệt bị cảnh sát bắt, bọn Hồ Hàng Hàng không dám nói chuyện với Lâm Tiêu, cũng không dám quay lại quán cà phê Internet.
Ba người họ đứng ở lối vào của con hẻm, thảo luận về biện pháp đối phó, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho tình hình của hai người họ.
"Chết tiệt, bọn họ không phải ở trong đó vài ngày đấy chứ?" Hứa Nhất Xuyên nói: "Cậu có muốn gọi điện thoại cho thầy Dư không?"
"Đừng, chuyện này còn chưa đến nước đó." Tống Viễn suy nghĩ một hồi: "Hay là chúng ta gọi điện thoại cho bố mẹ Quan Triệt? "
"Vậy không bằng gọi điện cho thầy Dư."
Ba người bọn họ thảo luận hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp đối phó tốt.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giang Yến và Quan Triệt từ đồn cảnh sát trở về, gặp ba người họ ở cửa hẻm.
"Chết tiệt!" Hứa Nhất Xuyên là người đầu tiên nhảy lên khỏi mặt đất, "Mẹ nó em còn tường hôm nay không gặp được hai người.

"
Giang Yến đẩy cái ôm ấm áp của hắn, "Chúng tôi chưa làm hại gì mà."
"Vậy tại sao cảnh sát đột nhiên xuất hiện?"
Quan Triệt xoa xoa khóe mắt vừa bị Hà Văn chạm vào, khịt mũi: "Bọn họ bắt nhầm người, còn tưởng chúng tôi là tội phạm."
Sự việc quá xấu hổ, Giang Yến và Quan Triệt không muốn nhớ lại thêm, tùy tiện qua loa vài câu, cuối cùng Giang Yến dặn dò: "Chuyện hôm nay ai cũng không được nói."
Hồ Hàng Hàng và những người khác gật đầu: "Chắc chắn không nói."
"Được rồi." Giang Yến nói: "Các cậu tìm chỗ ăn trước đi, tôi về thay quần áo."
"Được."
Ba người bọn họ nhanh chóng xoay người đi về hướng ngược lại, Giang Yến cởi áo khoác trong tay ra, quay lại nhìn Quan Triệt: "Không sao chứ?"
"A?" Quan Triệt buông tay, "Không sao."
"Cậu lúc nãy có phải cố ý nói như vậy không?"
Cố ý khiêu khích Hà Văn.
Cố tình thực hiện một cú đấm như vậy.
"Phải mà cũng không phải." Quan Triệt đút tay vào túi, "Chỉ cảm thấy cứ dây dưa với hắn như thế này cũng vô ích thôi, không phải cậu nói trên sân đã đấm hắn một cái sao? Cú đấm của tôi coi như đáp trả hắn."
Ở trước cửa đồn cảnh sát, Quan Triệt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng trên thực tế, anh rất yếu lòng, khi nắm đấm rơi xuống, anh thu hồi sức lực, có lẽ khi đánh vào người hắn cũng không cảm thấy gì.
"Vụ hôm nay đã qua rồi, có lẽ sau này hắn sẽ không tìm gây sự nữa." Quan Triệt nhún vai, "Chúng ta không thể lúc nào cũng dành thời gian cho những người như vậy được.

"
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn, cong môi, "Cũng đúng."
Hai người lần lượt bước vào quán cà phê Internet.
Lâm Tiêu không ở trong phòng, mà ngồi sau quầy bar tán gẫu với Chu Minh.
Chu Minh, thằng nhóc này, bình thường không thích cười, không thích nói nhiều, nhưng khi ở bên cạnh Lâm Tiêu, lại như một người khác, nói cười nhiều hơn.
Quan Triệt vỗ vỗ vai Giang Yến rồi mới đi lên lầu, "Xem ra, cậu có một tình địch rồi."
Giang Yến đá vào đầu gối hắn, "Cút sang bên kia."
Quan Triệt cười rồi bỏ chạy.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Giang Yến, "Chuyện đã giải quyết xong chưa?"
"Ừm, cũng gần xong." Giang Yến đi tới gần quán bar, ánh mắt rơi vào trên người Chu Minh.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Chu Minh ngẩng đầu lên nhìn anh, bất đắc dĩ mỉm cười, nụ cười này không thể so sánh với nụ cười tươi lúc trước nói chuyện với Lâm Tiêu.
Giang Yến lẳng lặng thu hồi ánh mắt, "Anh lên thay quần áo."
"Được, anh ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, lát nữa anh ra ngoài ăn." Đầu ngón tay Giang Yến gõ lên bàn, "Em ăn chưa?"
"Ăn rồi." Lâm Tiêu chỉ vào Chu Minh: "Thằng nhóc này nấu mì mang đến cho em, kỹ năng nấu nướng cũng không tệ."
Mí mắt Giang Yến nhảy lên, nghĩ thầm, tôi dẫn dắt cậu lâu như vậy, cậu thế mà chưa từng nấu mì cho tôi, không có lương tâm.
Đáng tiếc Lâm Tiêu và Chu Minh không biết anh đang nghĩ gì.
Giang Yến không ở dưới lầu nữa, trở lên lầu tắm rửa thay quần áo, xuống lầu nói chuyện với Lâm Tiêu: "Tống Viễn, bọn họ đặt chỗ ở nhà hàng bên ngoài, chút nữa có muốn đi cùng không?"
"Được a, vậy em nhắn tin cho Mạnh Hân."
"Ừm."
Mạnh Hân và Quan Triệt đồng thời đi xuống lầu.
"Đi thôi, Mập Mập nói đã bắt đầu gọi món rồi." Quan Triệt cất điện thoại, nhìn hai người bên dưới, "Hai người xong chưa?"
"Xong rồi, đang đợi hai người đó." Lâm Tiêu lấy một viên kẹo bạc hà từ bát trái cây ở quầy bar, nhìn người ngồi bên trong, "Chu Minh, em có muốn đi cùng không?"
Giang Yến nhìn lại.
Chu Minh lắc đầu: "Không cần, em không đói."
Lâm Tiêu duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu, "Vậy chút nữa chị sẽ mang đồ ăn ngon về cho em."
"Vâng."
Giang Yến: ""
Địa điểm ăn tối cách quán cà phê Internet không xa, bốn người đi bộ qua con hẻm, gió đêm nhẹ nhàng.
Tay Lâm Tiêu bị Giang Yến nắm lấy, móng tay bấm vào khớp xương của anh, hai vai thỉnh thoảng cọ xát vào nhau.
"Đã xử lý xong việc chưa?" Lâm Tiêu nhìn sườn mặt Giang Yến hỏi.
Giang Yến quay sang nhìn cô, ánh đèn xung quanh mờ ảo, đường nét của anh cũng không rõ ràng lắm, "Ừm, sắp rồi."
Quan Triệt cố ý đấm Hà Văn.
Huống hồ, có vẻ như chú của Hà Văn cũng là một người nghiêm khắc, Hà Văn trở về chắc hẳn sẽ bị giáo dục một trận.
Nhưng bất kể thế nào, đều không liên quan gì đến họ.
Sau này, con đường phía trước, mỗi người đi một hướng.
Lâm Tiêu cảm thấy có chút xúc động, thở dài.
"Sao vậy?" Giang Yến hỏi cô.
"Đáng tiếc khi em không nhìn thấy trùm trường một lúc đánh bốn người trông sẽ như thế nào."
Giang Yến nhớ lại chuyện mình gặp phải chiều nay, mí mắt không nhịn được nhảy lên, thản nhiên nói: "Cũng không có gì để nhìn."
Thực sự không có gì để xem hoặc nói về việc bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát trước khi bắt đầu hành động.
Giang Yến chỉ muốn nhanh chóng qua vụ này, nhưng Lâm Yến thật sự rất tò mò, túm lấy anh hỏi vài câu.
"Vậy anh có phải là kiểu người luôn nói những lời tàn nhẫn khi gặp nhau không?” Lâm Tiêu túm lấy cánh tay anh, "Sau đó thì múa đao múa gậy hay đại loại gì đó?"
Giang Yến mỉm cười nhìn cô: "Em xem quá nhiều phim hành động rồi phải không? Anh không phải một tên xã hội đen, chưa đến mức đó.

"
"Anh còn biết chưa đến mức đó?" Lâm Tiêu dường như biến thành một người khác, "Anh và Quan Triệt tốt xấu gì cũng trưởng thành rồi, gặp chuyện như vậy còn giống như trẻ con, dựa vào vũ lực để giải quyết."
Giang Yến sững sờ hồi lâu, không biết tại sao nàng đột nhiên nổi giận.
"Em hy vọng đây là lần cuối cùng."
Lâm Tiêu quả nhiên tức giận.
Khi cô nhìn thấy họ vào buổi chiều, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô không tin họ có hẹn riêng với nhau.
Năm người họ trông như sắp làm chuyện xấu.
Cho nên sau khi đợi đến quán cà phê Internet, Lâm Tiêu cũng không vội vã đi tới phòng bao, mà trò chuyện với quản trị viên mạng Tiểu Lục ở dưới lầu.
Tiểu Lục là một người không thể giữ miệng, Lâm Tiêu không tốn nhiều công sức liền nói ra.
"Nghe nói anh Triệt trước đó bị khiêu khích." Tiểu Lục rất vô tư, không chút đắn đo, "Anh Yến, bọn họ chuyến này đi chính là muốn chấm dứt ân oán này."
"Chấm dứt? Làm sao chấm dứt?” LâmTiêu không hiểu những dây dưa của đám con trai bọn họ, "Chẳng lẽ còn có thể xảy ra đánh nhau sao?"
"Đúng a, chính là đánh nhau." Tiểu Lục cúi người xuống bật máy tính, "Đánh đến khi đối phương phục thì được tính là chấm dứt."
Lâm Tiêu thật sự cảm thấy cách này cực kỳ ngu ngốc.
Nhưng khi nhận được tin nhắn của Giang Yến, cô lại lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không nói gì, chỉ gửi một câu chú ý an toàn.
Theo cô, cho dù cách này có ngu ngốc đến đâu, bình an vẫn là quan trọng nhất.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Giang Yến đột nhiên cảm thấy may mắn và ngón tay nắm chặt hơn, "Không có lần sau, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng"
Lâm Tiêu mím môi, hiển nhiên là không quá tin lời nói của anh.
Giang Yến nhìn cô, mỉm cười: "Thật sự là không có lần sau, nói thật hôm nay bọn anh cũng chưa đánh nhau"
Đến nước này, Giang Yến cũng cảm thấy không có gì phải giấu diếm, "Vừa chuẩn bị đánh, cảnh sát đã đến rồi.

"
"Cái gì?" Lâm Tiêu nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên: "Các anh đều gây chuyện đến mức này?"
"Không phải." Anh giơ tay ôm vai cô, "Chính là bọn họ nhận được tin nhầm, nhầm bọn anh là phần tử tội phạm."
“” Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, cái cằm kiên quyết của người thanh niên lóe lên trước mặt, "Em nghĩ anh cũng không khác phần tử tội phạm là mấy."
Giang Yến cười bất lực, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Đừng nói bậy, dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng, không có lần sau.

"
"Miễn cưỡng tin anh đó." Lâm Tiêu thở dài: "Xem ra trùm trường không dễ làm như vậy."
Giang Yến hừ một tiếng, đặt tay lên vai phải của cô, cúi đầu xuống bên tai cô, hơi thở ấm áp, "Trùm trường thật sự không dễ làm."
"Bạn gái của trùm trường cũng không dễ dàng gì." Anh hôn lên tai cô và cười thấp, "Vất vả rồi, bạn gái.

"
Đến khi bữa ăn kết thúc thì cũng muộn rồi, đường phố và các tòa nhà cao tầng được thắp sáng bằng những ánh đèn lấp lánh.
Đêm đã khuya.
Trên đường trở về quán cà phê Internet, Lâm Tiêu mang cho Chu Minh một túi hạt dẻ chiên và trà sữa trân châu, Giang Yến xếp hàng mua trà sữa.
"Không phải nó ăn rồi sao? Còn mua nhiều thứ cho nó vậy”.

Giang Yến sau khi mua trà sữa trở về, nói không chút mặn mà.
"Người ta ăn lúc năm giờ chiều." Lâm Tiêu đợi đến khi hạt dẻ ra khỏi nồi, "Hơn nữa, em đã nói sẽ mang đồ ăn về mà, không được lừa dối trẻ con."
"Không nhìn ra, em đối với nó rất quan tâm."
Lâm Tiêu liếc nhìn anh, không lên tiếng, cúi đầu bóc một hạt dẻ, sau đó giơ tay đưa lên đưa lên môi anh, "Anh còn không bằng một đứa trẻ, còn ghen với một đứa bé."
Giang Yến há miệng cắn hạt dẻ vào, hai má cử động, cứng miệng, "Ăn giấm cái rắm."
"Hừ, không phải anh đang ăn rắm sao."
"Anh nên biết là, ăn hạt dẻ rất dễ" Lâm Tiêu không nói rõ ràng, mà thay đổi từ hiệu ứng âm thanh thay vì muốn nói, "xì"
Lâm Tiêu nhận bao hạt dẻ từ chủ quán, mỉm cười nhìn anh: "Dù sao cũng sẽ chuyển thành thế này, làm tròn lên, không phải anh đang ăn rắm sao."
Giang Yến không có gì để nói.
Dọc đường, Lâm Tiêu không ngừng huyên thuyên, nhưng anh cũng không có ý kiến, đi tới một chỗ tối, liền đẩy người vào góc tường, cúi đầu hôn cô.
Con hẻm này không có đèn đường, các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa từ sớm, trời tối đen như mực, ngoại trừ ánh trăng mờ ảo.
Giang Yến cúi đầu xuống, áp đầu gối vào chân cô, dùng răng cắn môi dưới của cô, nói với giọng hung dữ: "Em nói nhảm."
LâmTiêu không hề ngạc nhiên trước hành vi của anh, ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, trong bóng tối, ánh mắt giống như những ngôi sao sáng, chói mắt.
Sau khi nhìn nhau một lúc, Giang Yến không nhịn được mà nhẹ nhàng hơn, hàm răng buông lỏng môi, nhẹ nhàng mút vào, lông mi dài buông xuống, không thể che đi ánh sáng trong mắt.
Gió đêm từ trong ngõ thổi tới, trên trời sao trăng lơ lửng trong gió xuân.
Ở góc này, hai bóng chồng lên nhau nhẹ nhàng.

Ngày 21/01/2024
5905


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui