Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Đối với những gì Hồ Hàng Hàng nói, Giang Yến không nói nên lời, thậm chí còn cảm thấy lời hắn nói dường như rất có đạo lý.
Nghĩ đến đây, anh im lặng một hồi.
Tống Viễn chú ý từ đầu đến cuối Giang Yến không hề lên tiếng, che miệng cái miệng vẫn đang lộn xộn của Hồ Hàng Hàng, "Anh em, tôi cầu xin cậu dừng lại được không?"
Nói xong, dùng mắt ám chỉ Giang Yến có gì đó không ổn.
May mà Hồ Hàng Hàng không phải người quá ngốc, rất nhanh liền phản ứng lại, ho nhẹ: "Cái đó, anh Yến, vừa nãy em chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, anh cũng đừng coi là thật nhé.
"
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn, thở dài: "Không sao."
"Nhưng," Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, nói rất chân thành: "Nhà Lâm Tiêu thực sự rất giàu, phòng vệ sinh nhà cậu ấy thực sự có thể mua cả căn hộ khu vực gần đó, cái này không phải em nói bừa đâu, là Baidu nói.
"
Giang Yến: " "
Những người khác: " "
Thình thoảng Tống Viễn thực sự hoài nghi Hồ Hàng Hàng có phải ăn đồ ăn gia súc lớn lên hay không, nếu không thì sao thị lực của cậu ta lại kém như vậy.
Nhưng bất kể Giang Yến căng thẳng nhiều hay lo lắng nhiều, buổi gặp này cũng không thể chạy thoát được, cũng không thể tránh được, mà thời gian không bình thường này, cũng thu hút sự chú ý của Lâm Tiêu.
Lúc trước Lâm Tiêu có hỏi qua một lần, nhưng lúc đó Giang Yến luôn nói là không nghỉ ngơi tốt, Lâm Tiêu biết sẽ không thể hỏi thêm gì từ anh.
Đến ngày thứ sáu, sau khi bọn học ăn tối trở về để tự học buổi tối, Lâm Tiêu nhân lúc Giang Yến và Tống Viễn không có ở trong lớp, kéo Hồ Hàng Hàng ra ngoài, " Mập Mập, cùng tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt đi."
Lên năm ba, khoảng cách giữa lớp 18 và lớp 14 dài hơn, Lâm Tiêu hiếm khi có cơ hội cùng Mạnh Hân đi siêu thị trong trường, cơ bản đều cùng người thích đồ ăn vặt – Hồ Hàng Hàng đi cùng.
Cho nên lần này, Hồ Hàng Hàng có đầu óc đơn giản không nhận ra mình đã vô tình lọt vào bẫy của Lâm Tiêu.
Tòa nhà dạy học năm ba trung học là tòa cách siêu thị gần nhất.
Lúc này, trong siêu thị chưa có nhiều học sinh.
Lâm Tiêu thản nhiên cầm lấy vài gói khoai tây chiên, nhìn Hồ Hàng Hàng đang ngồi xổm sang một bên, cẩn thận lựa chọn hương vị, "Mập Mập, buổi tối các cậu ra ngoài ăn gì vậy?"
Ban đầu khi tan học buổi chiều, Lâm Tiêu cũng định ra ngoài ăn chung, chỉ là đột nhiên Mạnh Hân gọi điện, rồi bị kéo đi.
"Chỉ mấy món chúng ta thường ăn thôi." Hồ Hàng Hàng lấy vài gói khoai tây chiên có hương vị khác nhau rồi ôm vào lòng, "Đồ ăn nhà chú Trần không phải cậu không biết, cũng chỉ có mấy món đó."
Lâm Tiêu gật đầu, sau khi im lặng một lúc, chuyển chủ đề không báo trước, "Cậu có cảm thấy dạo này Giang Yến có gì đó không ổn không?"
Hồ Hàng Hàng không phòng bị, trong tiềm thức muốn trả lời: " Có"
Lời vừa đến cửa miệng, hắn chợt nhớ tới Giang Yến trước khi trở về đã dặn không được nói lung tung, hắn im lặng nuốt lời, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn Lâm Tiêu, "Không có chỗ nào không bình thường, tôi thấy rất bình thường mà.
"
"Cậu thực sự không cảm thấy có gì đó không ổn sao?" Lâm Tiêu cúi đầu, "Dạo này anh ấy hay kiểm tra điện thoại sau lưng tôi, tôi nghi ngờ anh ấy có người khác bên ngoài."
Hồ Hàng Hàng cảm thấy vấn đề này có vẻ hơi nghiêm trọng, do dự: "Không phải đâu, anh Yến không phải là người như vậy."
"Tôi cũng tin anh ấy không phải loại người đó." Lâm Tiêu thở dài, giọng nói có chút trầm thấp, "Nhưng con trai đều là người có mới nới cũ, tôi và Giang Yến yêu nhau lâu như vậy, anh ấy cũng không phải không có khả năng cảm thấy phiền chán."
Thỏ trắng đầu óc đơn giản Hồ Hàng Hàng căn bản không thể chống lại cao thủ Lâm Tiêu.
Vừa nghe Lâm Tiêu nói vậy, lập tức cảm thấy có chút buồn bực cho Giang Yến, "Lâm Tiêu, sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ, anh Yến thời gian thời gian này thực sự không bình thường, nhưng không phải là làm những chuyện có lỗi với cậu, mà là"
Lời nói đột ngột kết thúc.
Cho dù phản ứng của bạn có chậm đến đâu, thì bây giờ cũng nên tỉnh táo lại, Hồ Hàng Hàng che miệng và nhìn Lâm Tiêu với vẻ khó tin, "Lâm Tiêu, sao cậu có thể đối với tôi như vậy, tôi tin cậu như vậy mà."
Lâm Tiêu nhìn hắn, mỉm cười: "Không phải tôi lo lắng cho Giang Yến sao, tôi hỏi anh ấy cũng không nói, vậy chỉ có thể hỏi cậu thôi."
Hồ Hàng Hàng rất ủy khuất, "Vậy sao cậu không hỏi Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên."
"Đầu óc bọn họ linh hoạt như vậy, làm sao tôi hỏi được a?" Lâm Tiêu dừng lại, giống như cảm thấy có gì đó không đúng, "Mập Mập, tôi không có ý đó."
Hồ Hàng Hàng, trái tim bị đâm hết lần này đến lần khác: " "
Biết mình không giấu được, Hồ Hàng Hàng cũng không giấu diếm nữa, đem chuyện buổi tối trong quán ăn kể ra.
Nghe Hồ Hàng Hàng nói mẹ cô đưa 10 triệu cho Giang Yến, Lâm Tiêu không nhịn được ngắt lời, mỉm cười nói: "Mập Mập, cậu xem nhiều phim cẩu huyết quá rồi?"
Hồ Hàng Hàng gãi gãi đầu, "Lúc đó không phải tôi muốn làm dịu bầu không khí sao?"
Lâm Tiêu lấy khoai tây chiên trong tay Hồ Hàng Hàng, tự mình thanh toán, " Cậu nói lời này, còn hòa hoãn cái gì, không làm anh ấy thêm căng thẳng là may rồi."
Thực ra trước đó Lâm Tiêu cũng đoán được Giang Yến không bình thường là do sắp gặp bố mẹ cô, nhưng không quá chắc chắn.
Bây giờ đã được Hồ Hàng Hàng xác minh, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
Cũng may không phải chuyện gia đình anh, không bình thường thì không bình thường, ít ra cũng không nghiêm trọng.
Ra khỏi siêu thị, Hồ Hàng Hàng mang theo một túi đồ ăn vặt lớn, "Nhưng Lâm Tiêu, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi cậu."
"Cái gì?" Lâm Tiêu cắn quả dâu khô trong miệng, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Tôi thấy trên Baidu viết, nhà vệ sinh ở tiểu khu của cậu cũng có thể mua được một căn hộ gần khu đó, điều này có thật không?"
Lâm Tiêu: " "-
Lúc Lâm Tiêu và Hồ Hàng Hàng trở lại phòng học, Giang Yến cũng từ bên ngoài trở về, ngồi vào chỗ ngồi, cúi đầu xuống, không biết mình đang làm gì.
Lâm Tiêu dừng bước chân, ra hiệu cho Hồ Hàng Hàng đừng phát ra âm thanh, sau đó nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ ngồi trống phía sau, hai tay chống lên bàn, thân trên từ từ cúi xuống.
Bàn tay trắng và mảnh khảnh cùng với chiếc điện thoại đang sáng màn hình hiện ra trước mắt cô.
Giang Yến dường như đang tìm kiếm gì đó, trang tìm kiếm hiện lên.
"Lần đầu tiên gặp trưởng bối nên mặc gì?"
Lâm Tiêu chưa kịp phản ứng thì Giang Yến đã bấm vào trang đầu tiên, anh có vẻ không hài lòng với câu trả lời này lắm, thoát ra tiếp tục gõ trên thanh tìm kiếm.
Trình duyệt Baidu có cài đặt lưu lịch sử tìm kiếm.
Giang Yến có lẽ không thiết lập tab ẩn danh, nên khi vừa đặt câu hỏi, Lâm Yến nhìn thấy một danh sách các câu hỏi mà anh đã tìm kiếm trước đó-
"Lần đầu tiên gặp trưởng bối nên mặc gì?" -
"Những điều cần chú ý trong lần đầu tiên gặp trưởng bối?" -
"Tôi bảo bản gái chuyển đến ở cùng tôi, mẹ cô ấy muốn gặp tôi, có vấn đề gì không?" -
"Nhà bạn gái rất giàu, bố mẹ cô ấy liệu có quan tâm đến môn đăng hộ đối không? Có bị ép chia tay không? "-
"Giá nhà ở tiểu khu XX bao nhiêu? Diện tích một phòng vệ sinh ở tiểu khu XX có thể mua được một căn hộ vùng lân cận phải không? "
Khi nhìn thấy câu hỏi này, Lâm Tiêu không nhịn được bật cười: "Anh ngốc phải không, đến lời của Hồ Hàng Hàng cũng tin?"
Giang Yến không ngờ Lâm Tiêu lại ở phía sau, lưng cứng đờ.
Lâm Tiêu rời khỏi chỗ ngồi của Tống Viễn, đi vòng qua chỗ ngồi.
Giang Yến có lẽ là bối rối, hoặc có thể là xấu hổ, vẫn không nói câu nào.
Lâm Tiêu đưa mặt đến trước mặt anh, trong mắt nở nụ cười, "Anh căng thẳng thì nói với em, hơn nữa, mẹ em đến chỉ thăm một chút thôi, cũng không phải gặp mặt chính thức."
"Anh biết." Lông mi Giang Yến rung lên, cố gắng che đậy, "Anh cũng không quá căng thẳng.
"
"Em nói thật đó."Lâm Tiêu nắm tay anh dưới gầm bàn, đầu ngón tay hơi lạnh, "Nếu anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, em bảo mẹ thời gian sau đến cũng được.
"
"Không sao, không cần, sớm muộn gì cũng phải gặp." Giang Yến thở ra: "Sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng không có gì khác biệt.
"
"Vậy anh lo lắng cái gì?"
Ai mà không lo lắng lần đầu tiên gặp phụ huynh chứ?
Thấy dáng vẻ im lặng của anh, Lâm Tiêu cũng không hỏi nhiều, đưa tay lấy điện thoại của anh bấm vào Baidu, tìm lịch sử tìm kiếm trước đó.
Giang Yến muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Sau khi đọc hết tất cả các câu hỏi, Lâm Tiêu cảm thấy Giang Yến vô cùng đáng yêu, "Sao trước đây em không thấy anh dễ thương như vậy."
Giang Yến liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng, " "
Lâm Tiêu mỉm cười thở dài, nhìn danh sách câu hỏi trên điện thoại, môi khẽ nhúc nhích, giọng nói mềm mại, "Câu hỏi đầu tiên, mặc dù là lần đầu tiên gặp mẹ em, nhưng em nói rồi, không phải gặp mặt chính thức, nên cứ mặc như bình thường là được."
Giang Yến sững sờ.
Cô trả lời đến câu hỏi thứ hai, "Cũng không phải chú ý gì cả, trước đó em đã nhắc đến anh rất nhiều lần trước mặt bố mẹ, ấn tượng của mẹ em về anh luôn rất tốt."
"Câu hỏi thứ ba" Ánh mắt Lâm Tiêu chuyển từ điện thoại sang mặt anh, mỉm cười: "Câu hỏi này em cũng giúp anh giải thích rồi, anh không cần lo lắng, mẹ em có thể hiểu được.
"
Đến câu hỏi thứ 4 về nhà bạn gái rất giàu, cái gì mà môn đăng hộ đối, hay bắt chia tay gì đó, Lâm Tiêu thở dài một tiếng, cũng không giấu diếm "Nếu nói là giàu, điều kiện kinh tế của nhà em đúng là hơn nhà bình thường một chút, nhưng điều này với việc em tìm bạn trai như thế nào không liên quan đến nhau, bố mẹ em là tay trắng gây dựng sự nghiệp, không có quan niệm môn hộ nhiều như vậy."
Yết hầu Giang Yến khẽ lăn, không biết nên nói gì.
"Câu hỏi thứ 5 liên quan đến giá nhà, em cũng không rõ lắm." LâmTiêu đặt điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, không nhịn được bật cười, "Nhưng diện tích một nhà vệ sinh ước chừng không thể mua nhà ở khu phố này, có lẽ phải cộng thêm hai nhà vệ sinh."
Giang Yến khó chịu chạm vào chóp mũi của mình, dường như cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngu ngốc.
Lâm Tiêu không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, trả điện thoại lại cho anh, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, "Bây giờ anh có còn lo lắng nữa không?"
Giang Yến ừm nhẹ, đầu ngón tay cô cầm trong lòng bàn tay hơi nóng.
"Giang Yến." Lâm Tiêu nói: "Trong mắt em, anh ưu tú hơn bất kì ai khác, cũng đáng được em thích hơn bất kì ai khác."
Ngày 24/01/2024
2132