Có một thời gian ngắn gần đây Khải Triết thường mơ thấy Lục Tranh.
Nội dung trong giấc mơ không nhiều, cũng chỉ là hình ảnh say ngủ của cậu hoặc là mơ đến cảnh Lục Tranh nhìn về phía mình và mỉm cười.
Lần nào hắn cũng bị giật mình tỉnh giấc, lần đầu, Khải Triết tỉnh dậy do bị nội dung trong giấc mơ của mình dọa không nhẹ, tất nhiên không phải bị dọa vì đáng sợ mà bị dọa vì chẳng hiểu sao hắn lại mơ tới Lục Tranh.
Có lẽ thời gian bắt đầu từ ngày hắn nhìn thấy bức ảnh say ngủ của Lục Tranh được Khiết Huệ đăng lên mạng.
Cái làm cho Khải Triết thấy lạ là bản thân hắn không cho rằng chỉ vì ngắm nhìn một bức ảnh kia lâu một chút mà đêm về có thể nằm mơ thấy cậu.
Rõ ràng một ngày hắn làm việc nhìn đủ hình dạng mặt người lẫn đủ thể loại nội dung trêи giấy tờ, ấy thế mà trong mơ chỉ xuất hiện độc mỗi gương mặt Lục Tranh?
Về sau, Khải Triết cho rằng có thể chính mình quá rảnh nên nghĩ lung tung, nguyên một tuần sau đó liền hăng tiết gà xử lý công việc, xử lý xong rồi thì tham gia huấn luyện, sau đó rảnh nữa thì luyện tập thể lực lẫn dị năng.
Tự cho rằng cơ thể mệt mỏi thì ngủ một giấc thật sâu sẽ không còn mộng thấy gì nữa, ai ngờ tuần đó cũng là tuần hắn có tần suất xuất hiện giấc mơ về Lục Tranh nhiều nhất, thậm chí trong mơ còn có cảnh Lục Tranh nhìn về phía hắn nở nụ cười ngọt ngào nữa.
Rõ ràng hắn không nghĩ nhiều đến cậu, khi xử lý công việc lẫn hoạt động hằng ngày lại càng không, thế quái nào lại mơ thấy cậu nhiều như vậy?
Thôi được, thừa nhận hắn không nghĩ nhiều về Lục Tranh nhưng từ sau giấc mơ đầu tiên hắn liền dành một chút thời gian trong ngày để nghĩ tại sao mình mơ thấy cậu.
Đến khi giấc mơ tiếp theo lại xuất hiện hình bóng cậu, Khải Triết lại dành thời gian nhiều hơn một chút để tự suy ngẫm về việc tại sao lại mơ thấy cậu.
Tất nhiên, để tự giải đáp "tại sao" thì ắt hẳn không thể tách rời nhân vật chính trong các giấc mơ - Lục Tranh, thế là Khải Triết trong lúc vô thức sẽ dành khoảng nửa tiếng mỗi ngày ngẩn người.
Mà hôm nào không có giấc mơ thì hôm sau hắn lại dành thời gian nửa tiếng đó ngẩn người tự hỏi sao hôm qua lại không mơ thấy cậu.
Như vậy, dù là ngẩn người vì lý do nào chăng nữa, bất tri bất giác Khải Triết đã dành khoảng nửa tiếng mỗi ngày nhớ đến Lục Tranh.
Sau đó, hành động của Khải Triết lại càng khiến hắn không hiểu chính mình đang làm cái gì.
Đầu tiên, hắn muốn biết Lục Tranh hằng ngày sẽ làm cái gì và hắn chợt nhớ ra Lục Tranh đang ở biệt phủ Khiết gia - nơi an toàn và yên tĩnh bậc nhất, tất nhiên không có khả năng hắn gặp được nếu cậu không muốn, hắn lại càng không có khả năng theo dõi gì đó.
Không thể tự mắt mình nhìn thì chuyển qua theo dõi trang cá nhân của Lục Tranh để xem cậu lúc lên mạng sẽ đăng cái gì, lúc lên mạng xem tin tức hắn có vào trang cá nhân của Lục Tranh xem bài viết mới, sao đó ngày lại ngày không thấy cậu nhật gì liền bấm theo dõi trang cá nhân của Lục Tranh, thậm chí còn đặt thông báo và ghim lên đầu bảng tin.
Một vài hôm sau hắn liền gửi kết bạn cho cậu, trong lòng thầm mong cậu sẽ xác nhận, đến ngày hôm sau Khải Triết liền tỉnh ngộ và sâu sắc nhận ra một sự thật rất phũ phàng: Lục Tranh không thích hôn ước này thì lý nào lại có cảm tình với hắn, chưa kể Lục Tranh khá ôn hoà với mọi người nhưng khi gặp hắn vẫn luôn là một bộ thuốc súng bao phủ, khẳng định một điều: Lục Tranh có nhìn thấy cũng sẽ lờ đi lời mời kết bạn của hắn.
Thứ hai, hắn nhận ra chính mình những lúc rảnh rỗi sẽ xem hình của Lục Tranh.
Những tấm trêи trang cá nhân của Lục Tranh với biểu tình y như chụp ảnh thẻ, hắn không chú ý đến mà chỉ chú ý đến tấm hình bị chụp lén khi say ngủ của cậu.
Tất nhiên khi bị bắt gặp bản mặt vì bản mặt của hắn lúc ấy có hơi đần thối ra và được hỏi hay bị trêu thì hắn luôn chỉ vào mấy con xù xù nằm cạnh cậu mà rằng hắn ấn tượng với mấy con biến dị thú đó.
Về sau Khải Triết có hơi chướng mắt vì người đăng là Khiết Huệ, Khiết Huệ ấy thế mà nhìn được gương mặt say ngủ đến hiền hòa của cậu mà hắn thì không.
Sau đó hắn âm thầm tải bức ảnh đó về và không quên ghim Khiết Huệ lên đầu danh sách đen.
Một vài ngày sau hắn lại ghim thêm mấy con xù xù nằm bên cạnh Lục Tranh mà chẳng hiểu làm sao.
Chỉ biết cho dù là Khiết Huệ, Khiết Bảo Ngao hay mấy con xù xù đều khiến hắn chướng mắt như nhau, à, sau lần gặp ở siêu thị thì tính luôn con hổ mập kia vào hạng mục chướng mắt số một.
Ông Lục tổ chức mừng thọ, ông cụ nhà hắn và mấy người bên nhà hắn cũng nhận được thiệp mời.
Ông cụ gọi hắn về để chuẩn bị quà mừng thọ, ban đầu hắn cứ cho rằng đám người sẽ phải đi loạn khắp nơi tìm mấy tranh thể loại tứ quý tứ bình, dù sao ông cụ bên Lục gia rất thích thể loại này thì chắc chắn bộ sưu tập của ông không thiếu những bức tranh quý nên công sức bỏ ra tìm tranh làm quà nhất định không nhỏ.
Đến cuối cùng thì lại biến thành hắn phải tự vẽ.
Hắn từng hỏi tại sao không mua những bức tranh đắt tiền có niên đại thật lâu kia.
Đáp lại hắn, ông cụ khinh bỉ liếc nhìn một cái rồi nói: "Lão già ấy có thích đồ cổ đâu, đưa một bức tranh cổ đến cho lão, lão cũng không biết.
Hơn nữa xưa nay chỉ cần nét vẽ hợp ý là lão thích rồi"
Khải Triết: "…… từ trước đến nay con chưa từng vẽ kiểu tranh này, cũng không biết cầm cọ vẽ"
Ông Khải im lặng một lúc rồi nói: "Thế thì dùng bút bi bút chì họa chân dung lão ta là được.
Chẳng phải sở trường của con là phác họa chân dung còn gì"
Nói rồi ông cụ thông qua mạng gửi cho Khải Triết một bức hình đang cười tươi của ông Lục trong khung hội thoại.
Khải Triết: "…"
Kết quả hắn phải dành nửa buổi nhốt mình trong phòng, ngồi một chỗ muốn rút gân, cầm bút bi vẽ phác họa chân dung ông Lục.
May mắn ông cụ hắn khen tranh có hồn, rất giống lão Lục nên không có bắt hắn vẽ lại.
Nếu phải vẽ lại thì hắn tình nguyện vẽ chân dung Lục Tranh hơn.
Khải Triết cứ cho rằng bức tranh này sẽ trở thành quà mừng thọ nhưng hắn nhầm, ông cụ nhà hắn mới bảo rằng tranh này là hắn tặng lão Lục, còn ông cụ hắn đã chuẩn bị quà khác rồi.
Không hiểu sao khi nghe đến câu này, hắn bất giác rùng mình khi nhìn thấy nụ cười y như hồ ly trộm được gà của ông cụ nhà hắn.
Chuyện cần đến rồi cũng phải đến, ngày mừng thọ ông Lục, hắn cùng ông cụ nhà hắn và các anh chị em đến dự.
Ban đầu hẳn là ông cụ nhà hắn nói chuyện tặng quà trước mới đến phiên tiểu bối bọn hắn.
Ấy thế mà mới nói được mấy câu, ông cụ đã đẩy hắn lên tặng quà trước.
Hắn đem bức tranh ra tặng, ngoài dự liệu là ông Lục tỏ vẻ rất thích nó.
Sau đó hắn đứng hình khi biết ông cụ nhà hắn tặng gì cho lão Lục.
Nguyên văn câu nói của ông cụ là thế này: "Mừng thọ ông, tôi không có gì nhiều ngoài việc tặng ông thằng cháu rể"
Nói rồi ông cụ cười đến hiền từ mà vỗ vai hắn.
Đổi lại là một vòng người đứng đó cười như được mùa.
Khải Triết: "…" không hiểu sao lúc ấy tự dưng hắn thấy hơi ngượng.
Ông Lục chỉ một góc nói rằng Lục Tranh đang ở đó.
Ý tứ muốn hắn và cậu nói chuyện gia tăng tình cảm.
Khải Triết hiểu và cũng thực sự mặc kệ mấy tiếng cười tương đối không bình thường ở sau lưng mà bước đến đó.
Tuy bị bóng đèn cản trở một chút nhưng cậu và hắn vẫn có thể nói chuyện trong bầu không khí tương đối ít mùi thuốc súng.
Tiến triển không có cái gì, hai người bọn hắn vẫn không thân nhau thêm một tí tị ti nào nhưng ít nhất hắn thấy cũng đạt được một chút thành tựu khi Lục Tranh nói lên được những thứ cậu không vừa lòng về hắn.
Đại loại cũng do hắn yếu hơn cậu và cũng rất tẻ nhạt nữa.
Không sao, hắn sẽ cố thay đổi.
Mà lý do tại sao lại thay đổi vì một người thì hắn không hiểu.
Hắn có thể từ chối hôn ước này, Lục Tranh nói đúng, nếu hắn cũng cùng phản đối thì hai nhà cũng từ bỏ nhưng hắn có chút không muốn, giống như muốn níu kéo.
Hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc muốn ở gần cậu, cùng cậu làm nhiều việc nhưng lại do dự không muốn cùng cậu chống đối cái hôn ước này.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !.