Ngày thứ hai ở khu vực cấm, Lục Tranh và Khải Triết đều dậy khá sớm, trước khi khu vực cấm chuyển sang ban ngày một giờ rưỡi, cũng tức là hai người thức dậy vào lúc 22 giờ đêm.
Hai người không nói với nhau một câu nào, từ phòng ở đến nhà ăn.
Lục Tranh thì không muốn để nói, cũng không có cái gì muốn nói.
Bên kia Khải Triết thì ngược lại, muốn nói chuyện nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết tìm đề tài gì để nói.
Chẳng lẽ lại gọi cậu rồi thôi, vậy khẳng định nhẹ thì nhận được một cái lườm, nặng thì nhận một cước, mà một cước này có kèm theo một kϊƈɦ bằng dị năng hay không thì không nói trước được.
Khải Triết buồn bực nhìn sang nên cạnh, Lục Tranh đang nhàn nhã ngồi trêи phiến lá của câu hoa biến dị kia.
Không tự chủ lại nghĩ nếu mình gọi cậu mà lại không nói được gì thì có khi nào sẽ bị cây hoa kia nuốt chửng vào bụng làm thức ăn hay không?
Không tự chủ, Khải Triết nhìn tới cái miệng trong trạng thái khép lại của cây hoa biến dị, tính toán thử nếu mình bị cây hoa này nhét vào miệng thì khả năng sống sót mà tứ chi còn nguyên vẹn là bao nhiêu phần trăm.
Tính toán một hồi, mỗi lần tính là một giả thuyết, mỗi một giả thuyết sẽ cho ra một kết quả khác.
Cuối cùng Khải Triết vẫn không bắt chuyện với Lục Tranh.
Đến nhà ăn, nhiều người đã tụ họp ở đây từ sớm.
Khải Triết còn định ngồi cùng bàn với Lục Tranh, cho dù không nói với nhau được câu nào thì cũng sẽ biết cậu thích ăn cái gì.
Hắn vừa quay qua bên cạnh thì đã không thấy Lục Tranh đâu, trời không chiều lòng người mà.
Thật buồn.
Lục Tranh đương nhiên biết tên mặt than nghĩ gì nên mới cố tình tách ra đó.
Hơn nữa ăn trong bầu không khí muốn nói lại thôi cũng mệt lắm.
Nguyên quãng đường tới đây Lục Tranh đã phải kiềm chế lắm mới không nổi điên đánh người, Khải Triết nghĩ kiểu gì mà đã mơ tưởng đến cảnh bị ném cho hoa ăn?
Ăn uống xong thì lên mạng xem tin tức.
Không thì nhắn tin với mấy người ở nhà với cả bên Khiết Huệ, Khiết Bảo Ngao.
Bên kia Miên Hồng Giang đã tổ chức đánh bài cá cược.
Náo nhiệt cực kì.
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh.
23 giờ rưỡi, khu vực cấm bừng sáng, báo động reo ầm lên.
Nhà ăn trong chớp mắt đã không còn một bóng người.
Lục Tranh hôm nay coi như rảnh rỗi.
Tiện tay vung thêm một nắm hạt giống thực vật biến dị rồi dùng mộc hệ kϊƈɦ thích nó lớn lên, tăng thêm một tầng bảo hộ.
Sau đó ngồi một chỗ mở tệp ra soạn thảo tiếp bộ "Mạt thế nhân sinh".
Đằng nào thực vật cần biến dị cũng biến dị cả rồi, cứ để chúng chiến đấu thay, còn Lục Tranh chỉ cần ngồi tại chỗ làm mồi nhử thôi.
Thật sự rất nhàn nhã.
Sau này Lục Tranh đã thật sự hoài nghi có phải trong thời gian này mình quá nhàn nhã nên mới không thăng cấp trong thời gian này.
Thời điểm Lục Tranh cảm thấy mình nhìn màn hình giả lập trêи cánh tay mấy tiếng muốn lòi con mắt thì lúc đó mới chịu dừng lại.
Phóng dị năng mộc hệ khắp nơi xem tình hình của những người khác.
Quân Ân Định thì không có gì khác.
Cách chỗ Quân Ân Định một quãng xa có một người cũng rất nhàn nhã, song dị năng thủy hệ cấp năm và sóng âm cấp mười.
Có ai tưởng tượng được cách cô gái này hưởng thụ cuộc sống là như thế nào không?
Không phải chiến đấu mà là hưởng thụ cuộc sống.
Lục Tranh tự nhận mình rất nhàn nhã nhưng so với cô gái kia thì cậu thật sự chỉ mới là ngồi hóng mát mà thôi.
Cô gái kia mặc váy dài, chân đi giày cao gót, ngồi trêи cột nước, tay cầm một cái đàn và vừa đàn vừa hát khi hát chán thì mỗi đàn thôi.
Nói chung cô ta sẽ làm mọi thứ liên quan đến âm thanh rồi dùng sóng âm công kϊƈɦ côn trùng và động vật biến dị.
Lục Tranh ngơ ngác, sóng âm căn bản không thể nghe được, căn bản chẳng tạo cần ra âm thanh cũng có thể tấn công.
Mà cô gái kia lại cứ phải đàn hát nếu không cũng bật nhạc tạo âm thanh mới chịu.
Dị năng sóng âm chứ có phải là ngân âm đâu mà làm màu dữ.
Người có dị năng ngân âm đều có giọng hát hay, thiên phú về nhạc cụ,… nói chung liên quan đến âm nhạc.
Nếu mà cô gái kia có dị năng ngân âm thì Lục Tranh cũng không bất mãn gì, khoan, quan trọng là cô gái kia hát hay hoặc chất giọng bình thường thì cũng thôi đi, đằng này giọng hát chẳng khác gì đang tra tấn người khác, Lục Tranh cảm thấy côn trùng và động vật biến dị kia rơi xuống vì giọng hát của cô ta nhiều hơn là vì dị năng sóng âm của cô ta.
Bên phía Miên Hồng Giang thì tiến bộ hơn không ít, hôm qua bổ nát nửa quả núi, hôm nay đã san bằng nửa còn lại.
Ngọn núi bây giờ đã biến thành bình địa trắng trắng màu tuyết, nâu nâu màu đất lẫn lộn với nhau.
Khải Triết thì học khôn ra một chút, bây giờ đã đi với một dị năng giả hỏa hệ khác, mỗi người giữ nửa quả cầu lửa để côn trùng và động vật biến dị tự lao vào.
Tuy là vậy nhưng cho dù có hợp sức lại thì số côn trùng và động vật biến dị đến chỗ hai người cũng như lúc hai người đánh lẻ, không ít hơn một chút nào.
Khi khu vực cấm chuyển sang ban đêm, Lục Tranh cũng không tránh việc đi nhặt cái thân thể hao mòn dị năng đến mức không thể tự đứng dậy của Khải Triết đem về.
Cứ tưởng học khôn mỗi người canh một nửa quả cầu lửa là xong, có thể duy trì được lâu mà không bị cạn kiệt dị năng.
Ai ngờ khi sắp đến thời gian chuyển ngày, hai người ai cũng cố phóng cho nửa quả cầu lửa to hết cỡ.
Sau đó, Khải Triết mới cấp tám sơ kì thì toàn thân tê liệt nằm ở đây, người kia là cấp tám trung kì vẫn còn sức để đi về phòng.
Lục Tranh ngao ngán lắc đầu.
To xác rồi chứ đâu có phải là con nít con nôi gì đâu mà thi đua mấy cái thứ này.
Bao nhiêu ngày ở khu vực cấm là bấy nhiêu ngày Lục Tranh đi tới chỗ Khải Triết đưa hắn về.
Và mỗi lần đưa hắn lại luôn trong tình trạng cạn kiệt dị năng lẫn thể năng và mỗi lần như vậy lại là một lý do hoàn toàn khác nhau, không có cái lý do nào giống cái lý do nào.
Lần nào lần nấy Lục Tranh cũng chỉ ném hắn cho cây biến dị phía sau nâng hắn về nhưng Khải Triết lần nào cũng có sự vui mừng không nói nên lời.
Khi về đến phòng, Khải Triết luôn được Lục Tranh tống vào họng một viên mộc đan hoặc trợ giúp chuyển hóa một viên tinh hạch cấp cao hệ hỏa hoặc cả hai.
Đối với Khải Triết mà nói, đó cũng coi như một loại tiến triển tốt nhưng mà hắn vẫn ghim Khiết Huệ với Khiết Bảo Ngao lên hàng đầu danh sách tình địch.
Trước khi ngủ, hai người bắt đầu có thói quen nói chuyện với nhau.
Cho dù nhiều khi là câu được câu mất.
Thôi thì cũng coi như một loại tiến triển.
- Lục Tranh! Cậu có khả năng đọc suy nghĩ người khác không?
- Hao tổn tinh thần lực lắm.
Mệt!
- … Cậu có từng đọc suy nghĩ của tôi chưa?
- Anh đoán xem.
- …
Một lúc sau:
- Lục Tranh! Cậu đang nghĩ tới ai vậy? Người nhà?
- Ừ.
- Có phần dị năng giả cấp siêu việt kia không?
- Có.
- … Tên đó đẹp lắm hả?
- Đương nhiên.
Hắn ta đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp.
- …
** Tiểu kịch trường **
Khải Triết *ai oán nhìn Trang*: Lục Tranh khen thằng khác đẹp trai hơn tôi, chuyện này là sao? Tôi là nam chính mà, tại sao tôi không phải là người đẹp nhất?
trang_kenny *khinh bỉ*: Ai nói cứ là nam chính thì nhất định phải đẹp trai nhất?
Khải Triết: "..."
Sau khi đơ ra một hồi, Khải Triết tức giận nhìn mụ, hỏa diễm phừng phừng cháy lên.
Ý đồ muốn cho mụ hòa vào cát bụi.
Mụ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Phập một cái, hỏa diễm không còn một mống.
Khải Triết *nhìn mụ, chất vấn*: Tại sao dị năng của tôi lại không còn.
trang_kenny *khinh bỉ*: skill lẫn gia thế là do mụ vung tay sắp xếp cho nhà mi, mụ muốn cho thì cho mà thu lúc nào thì thu.
Khải Triết *ỉu xìu*: Thế tên soái ca kia có skill gì?
trang_kenny *cười*: Đoán đi.
Khải Triết: "..."
Soái ca *ai oán*: Chừng nào yêm mới được lên sàn diễn đây?~~~
trang_kenny *an ủi*: Sắp rồi, sắp rồi!
Soái ca *lại ai oán xụ mặt nhìn mụ*: Sắp rồi của mụ là bao lâu?
trang_kenny *ngước cổ 45° nhìn trời lẩm bẩm ước tính*: Xấp xỉ một đến hai ba chục chương gì đó.
Soái ca *nằm lăn ra sàn giả chết*: "..."
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !.