Đẹp Tuyệt Thú Hoàn


Ra khỏi rừng cây, đập vào mắt Âu Dương Vũ là một đội kỵ sĩ chừng hai mươi người. Những kị sĩ này mặc khôi giáp đen, đứng chỉnh tề thành hàng bên cạnh những thớt hắc mã cao lớn. Khi thấy Lương Dạ, xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ gối xuống hô:" Điện hạ thiên tuế."
Tựa hồ cảm giác được sự cảnh giác của Âu Dương Vũ, Lương Dạ ôn hòa nói:" Không cần đã lễ, vị cô nương này là khách quý của ta. Các ngươi hãy mang một con ngựa tới đây rồi chúng ta trở về thành ". Dứt lời, hắn quay lại mỉm cười với Âu Dương Vũ, nói:" Cô nương, mời."
Âu Dương Vũ thấp giọng nói:" Cảm ơn công tử ". Nàng lúc này đã thanh tĩnh lại, nàng nghĩ mình không thể tiếp tục sống mà vẫn khẩn trương thế này nữa. Bất kể phía trước có nguy hiểm hay không, nhất định phải tiếp tục rồi mới biết được. Nàng nhất định phải tìm ra được con đường của mình tại thế giới này.
Đoàn người lên ngựa, dùng roi thúc ngựa rời khỏi rừng cây, theo quan đạo phía trước đi về một tòa thành. Con đường này không giống con đường Âu Dương Vũ đã đi qua, con đường này rất bằng phẳng, hai bên đường là hàng cây đã qua sự cắt tỉa của con người.
Lương Dạ thúc ngựa đi bên cạnh Âu Dương Vũ, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, mắt chăm chú nhìn về phía trước, im lặng không nói lời nào. Thấy chủ tử như thế, đương nhiên những kỵ sĩ phía sau càng phải làm bộ dáng tương tự. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ tiếng vó ngựa chỉnh tế, bất cứ âm thanh nào cũng không nghe thấy.
Chỉ chốc lát, một tòa thành như pháo đài thời Trung Cổ hiện ra trong tầm mắt của Âu Dương Vũ. Nhìn về phía tường thành sừng sững như người khổng lồ, Âu Dương Vũ không khỏi cảm thán:" Tường thành sợ là phải cao đến ba mươi thước a."
Lương Dạ ở bên ngạc nhiên nói:" Thước? Tường thành này cao ba mươi lăm đang ". Âu Dương Vũ sửng sốt. Lương Dạ phải khoa chân múa tay diễn đạt một lúc thì Âu Dương Vũ mới hiểu, cái gọi là đang kì thực cũng tương tự như là thước.
Tường thành chẳng những à còn vô cùng dầy, cũng phải đến một thước chứ không ít. Cửa thành được sơn đen, kết hợp với tường thành sừng sững này, khiến cho Âu Dương Vũ có cảm giác vô cùng nhỏ bé. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thầm suy nghĩ: cao như vậy thì sợ là khinh công giỏi đến đâu cũng không thể từ tường thành nhảy xuống được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Âu Dương Vũ chợt dấy lên một tia bất an. Bất quá, rất nhanh cảm giác này liền bị nàng gạt ra khỏi đầu.
Hai bên cửa thành là mười thị vệ được trang bị khôi giáp, trong tay là trường thương lóng lánh hàn quang, đến chớp mắt cũng không chớp một cái. Trường thương mặc dù không giơ lên, bất quá xem vẻ mặt bọn họ tựa như lúc nào cũng sẵn sàng đón quân địch, lúc nào cũng có thể kết thúc sinh mạng toàn bộ những người ra vào thành dưới trường thương.
Đám người Lương Dạ dừng lại ở gần cửa thành, sau đó xuống ngựa dắt vào trong thành. Hắn vừa đi vừa nói với Âu Dương Vũ:" Ở đây không cho phóng ngựa vào trong thành, nhất định phải xuống ngựa đi bộ."
Thấy Âu Dương Vũ nhíu mày, Lương Dạ không khỏi ân cần hỏi han: "Cô nương có vấn đề gì sao?"
Âu Dương Vũ quay lại nhìn thoáng qua về trận địa như sẵn sàng nghênh đón quân địch của mười thị về, không khỏi quay đầu lại hỏi:" Cửa thành nơi này sao lại đề phòng sâm nghiêm như thế kia?"
Lượng Dạ cười cười, nói:" Điều này thì đơn giản thôi, để an toàn thêm nên gia tăng đề phòng ". Hắn nhìn về phía Âu Dương Vũ nói:" Vì vậy, nếu cô nương đắc tội người nào, ở trong thành của ta sẽ vô cùng an toàn."
" Đây là thành của người?"
Âu Dương Vũ trừng lớn hai mắt. Lương Dạ cười nói:" Ngại ngùng, nó là của ta. Ba ngày trước ta thành chủ nhân của nơi này."
Âu Dương Vũ trừng mắt nhìn, nàng không từ nụ cười của hắn mà nghe ra có cái gì không đúng. Thế nhưng, nàng lại bắt đầu cảnh giác lên.
Cửa thành mặc dù thủ vệ sâm nghiêm, nhưng trong thành lại phi thường náo nhiệt, tiếng rao hàng, các giọng nói không dứt bên tai. Âu Dương Vũ nhìn xung quanh, chợt bắt gặp một người đầu đội một cái sọt, quấn quanh lưng là một con mãng xà. Cảnh tượng này không khiến nàng giật mình, làm nàng giật mình chính là, trong cái sọt trên đầu là một tiểu hài tử đầu người thân rắn. Tiểu hài tử gương mặt mới năm sáu tuổi, con ngươi màu lam trong veo, bộ dáng cũng như nàng, hiếu kì quan sát xung quanh.
Hài tử xà nhân nhìn về phía Âu Dương Vũ, hướng nàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết bên trong cùng với xà tín* hồng hồng vừa dài vừa uốn éo.
*xà tín: lưỡi rắn
Âu Dương Vũ rùng mình, không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu xuống.
Nàng vừa cúi đầu thì tiếng cười nhẹ của Lương Dạ truyền đến. Ngẩng đầu liếc hắn một cái, Âu Dương Vũ không phát hiện ra Lương Dạ dưới cái nhìn của nàng liền ngây người như phỗng, nàng lại quay đầu nhìn về phía hài tử xà nhân.
" Hài tử này là con của người và rắn sinh ra, số lượng tương đối ít. Hài tử như vậy bình thường cũng rất đẹp, sinh ra là có thể bán được với giá tốt. Có rất nhiều gia tộc quyền quý cũng thích nuôi mấy hài tử xà nhân như vậy."
Nghe được Lương Dạ giới thiệu, Âu Dương Vũ tò mò hỏi:" Mấy hài tử xà nhân này là nam hay là nữ?"
"Là nam, tiểu hài tử xà nhân không có giống cái."
Âu Dương Vũ hơi run run, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Trên đường phố, có rất nhiều người qua lại, có da vàng, có da trắng, còn có người nâu. Thường bắt gặp nhất là những người trông khá giống người Ấn Độ.
Trên đường đi, nàng chứng kiến tuyệt đại đa số thanh niên đều vô cùng to lớn, vóc người cao ngất, so sánh với người mẫu ở kiếp trước còn cao hơn. Nhưng là nhiều nam nhân điều kiện tốt thế này, cơ hồ đều phải ngẩng đầu lên mới thấy được, điều này làm nàng cảm khái không thôi.
So sánh với nam nhân, nữ nhân ở đây so sánh với hai tòa thành trước nàng đi qua còn nhiều hơn, cơ hồ chiếm hai thành trong số những người đi đường. Bất quá những thiếu nữ này cũng như những thiếu nữ mà nàng chứng kiến, da hơi tái và thô ráp, vẻ mặt nhìn trông thô lậu, rất hiếm nữ nhân có làn da mềm mại.
" Cái thế giới quái quỷ!" Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ.
Lúc này, âm thanh của Lương Dạ lại truyền đến:" Cũng sắp đến nơi rồi."
Âu Dương Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Lúc này nàng mới phát hiện đoàn người đã sớm đi vào một khu dân cư cao cấp. Nơi này phòng ốc cũng là được tạo nên từ đá, bất quá những tảng đá này vừa nhìn qua là cũng biết nó đã được tỉ mỉ mài giũa. Trên nóc nhà là dùng một tảng đá che lại, từng tảng đá lại được mài thành hình tròn. Trên tường là một số hình chạm khắc hình người và động vật uốn lượn tạo cảm giác cổ xưa.
Trong lúc Âu Dương Vũ đánh giá các thứ xung quanh, phía trước xuất hiện một không gian trống trải. Hàng ngàn mét đá xanh tạo thành con đường, cuối đường là một kiến trúc nhà đá khổng lồ. Đó là kiến trúc được tạo bởi hai trăm đến ba trăm gian nhà đá xếp lại theo một quy tắc nào đó. Toàn bộ nóc nhà đều được tạo hình tròn, từ xa nhìn lại, cũng mang theo một chút mùi vị của Mạc Tư Lâm*.
*Mạc Tư Lâm: có lẽ là tên một kiểu kiến trúc hay 1 địa danh nào đó, cái này tra ko ra, pro nào giúp hộ.
Trong quần thể nhà đá phía trước, một cung điện to lớn được tạo nên từ những tảng đá xanh xuất hiện trước mắt. Tại cửa cung là mười mấy thiếu nữ để trần thân trên, hai chân đang quỳ gối hai bên. Thấy Lương Dạ xuống ngựa, những thiếu nữ này đồng thời khom lưng, nũng nịu kêu lên:" Hoan nghênh điện hạ hồi cung."
Sau khi hô lên, một làn sóng da thịt khẽ ùa đến. Âu Dương Vũ nhìn có chút không được tự nhiên, vội vàng quay đầu đi. Hành động này vừa đúng lúc lọt vào mắt của Lương Dạ.
Hắn khẽ mỉm cười, nhảy xuống ngựa, cầm lấy tay của Âu Dương Vũ dẫn nàng nhảy xuống, rồi sải bước đi về phía các thiếu nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui