Đẹp Tuyệt Thú Hoàn


Không thể không nói, so với trước kia thì Âu Dương Vũ cẩn thận hơn nhiều. Để không kinh động tới những thôn dân, nàng không ngại mà biến mình thành một thân đầy bùn đất.
Sau khi thanh tẩy xong, Âu Dương Vũ dùng vải quấn chặt bộ ngực rồi mặc vào bộ trang phục mới lấy về. Một thân y phục của thiếu niên này hết sức vừa người, Âu Dương Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới giếng nước thầm suy nghĩ. Nàng búi tóc mình lại, giả dạng thành một nam tử của thế giới này.
Dĩ nhiên, chỉ có như vậy thì xa xa không đủ. Ngũ quan nàng vô cùng nhu mì, nếu không hóa trang thì coi như người mù cũng sẽ hoài nghi giới tính của nàng.
Chủ nhân của căn nhà đất bên cạnh còn chưa phát hiện ra y phục của nhi tử mình đã bị trộm. Trong thôn xóm, ngoài thỉnh thoảng là tiếng cười hì hì của người ra thì cũng chỉ còn có tiếng chó sủa.
Âu Dương Vũ tung người lên, kiên nhẫn tìm kiếm trong thôn xóm mất nửa giờ mới tìm được chỗ ở của thiếu nữ đẹp nhất trong thôn. Nàng ẩn vào gian phòng của thiếu nữ, lục lọi cẩn thận rốt cuộc cũng tìm được thu hoạch thứ hai: một hộp phấn trang điểm.
Quay về phế viện, bởi vì công lực tinh thâm mà Âu Dương Vũ có thể thấy được cảnh vật trong bóng tối. Nhìn xuống giếng nước, nàng bắt đầu hóa trang, đem vành mắt của mình hóa tranh thành thâm đen, màu da cũng trở nên hơi đen, từ từ biến mình thành một thiếu niên tuấn tú.

Nàng vốn xuất thân từ một đại gia tốc, loại người xuất thân từ gia tộc này thì ngoài lễ nghi bên ngoài, về mặc hóa trang và trang phục cũng nằm trong chương trình phải học, vì vậy, ở phương diện này nàng cũng thuộc loại nhất lưu. Nửa giờ sau, ở giếng nước xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi làn da ngăm đen, thế nhưng ngũ quan lại tuấn tú. Ngũ quan của nàng dù xinh đẹp tuyệt trần thì cũng bị làn da ngăm đen cùng hoa văn đầy trên má che sạch không lộ ra tí nào.
Âu Dương Vũ sớm đã phát hiện ra trong thế giới này cũng có một bộ phận người có hình săm không phải ở trên người, mà lại xuất hiện trên gương mặt. Bất quá những người như thế bình thường địa vị không cao, bị người nơi này xem thường.
Làm tốt những điều đó, càng nhìn hình ảnh phản chiếu dưới giếng nước Âu Dương Vũ càng cảm thấy hài lòng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đất thầm suy nghĩ: kế tiếp, phải xem tính cách thế nào rồi, nhất định phải thô lỗ! Thô lỗ!
Đảo mắt, nàng nói: đúng rồi, việc cấp bách là gia nhập vào cái thế giới này, mau mau biết rõ nơi này, xem nơi này có chút thuốc nhuộm nào không, có thể quanh năm suốt tháng mà không phai nhạt. Hoàn thành điều này thì ta nhất định có thể an toàn mà sống ở thế giới này.
Tâm tình thả lỏng, bụng nàng lại một lần nữa cô cô réo lên. Âu Dương Vũ đi ra ngoài, nàng không muốn lại đi ăn trộm thức ăn. Thứ nhất, thức ăn nơi này phần lớn mùi vị cực kì khó ăn, thứ hai, nàng đã trộm quá nhiều rồi, nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ khiến người nơi này cảnh giác.
Sau khi nàng rời khỏi phế viện không lâu, nàng thấy từ ngọn núi phía sau thôn xóm xuất hiện ánh lửa lập lòe. Cùng lúc ấy, lại có tiếng hai người nói chuyện theo gió truyền đến.
Âu Dương Vũ sải bước đi tới ngọn núi. Khi nàng đi tới nơi phát ra ánh lửa, nàng vui mừng phát hiện ra có năm, sáu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cả nam cả nữ đang ngồi vây quanh ngọn lửa để nướng một con lợn hoang.

Nghe thấy tiếng bước chân của Âu Dương Vũ, mấy thiếu niên đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy nàng, mấy người nhướng mày lên. Một thiếu niên mặt rỗ có làn da trắng bệch lên tiếng kêu: "Ơ, nơi nào lại xuất hiện cái tên Ma Lạc [1] này? Uy, Ma Lạc nhân, ngươi có phải là đói bụng nên muốn ăn đồ của gia gia?" Nói tới đây, hắn cười lên ha hả.
[1]: Ma Lạc (麻洛): một làng du lịch nằm ở tỉnh Vân Nam - Trung Quốc.Nơi này có một số kiến trúc châu Âu thời Trung Cổ. Có thể trong văn cảnh này nó dùng để miêu tả kiểu người nhìn giống người La Mã cổ hoặc là chỉ người rừng rú quê mùa gì đó. Nói chung là cũng không biết cái cụm này nó chỉ cái gì nữa. Ai mà tra được thì xin báo lại hộ một tiếng. Ta sẽ coi như là người đến từ Ma Lạc, bộ dáng xấu xí đi cho khớp nội dung vậy, còn người đến từ đây có ba đầu sáu tay hay không thì ta bỏ qua.
Âu Dương Vũ ngừng bước, co đầu lại thể hiện một bộ dáng không dám đến gần. Nàng từ từ lui lại vào trong bóng tối. Mọi người thấy nàng chỉ vừa xuất hiện liền lùi lại, một trận tiếng cười giễu cợt vang lên.
Âu Dương Vũ nhanh chóng lui lại vào trong rừng, chốc lát đã đi ra ngoài, trên tay nàng xuất hiện thêm một con thỏ hoang.
Nàng yên lặng dừng ở chỗ cách đám thiếu niên khoảng hai trăm thước rồi ngồi xổm xuống, đốt lên một ngọn lửa. Cố nén sự đói bụng lại, nàng lột da con thỏ, bỏ đi nội tạng của nó. Những chuyện này, trước kia nào nàng đã làm qua? Loay hoay mất nửa giờ thì mới chuẩn bị tốt.
Khi nàng gác con thỏ lên ngọn lửa bắt đầu nướng, các thiếu niên bên kia đã sớm ăn xong rồi. Bọn họ quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, mấy thiếu niên đồng thời cười hì hì rồi đứng dậy, đi về phía Âu Dương Vũ. Khi bọn họ đến gần, đã có ba thiếu niên nam nữ ôm ấp nhau thành một đoàn.
Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua thấy vậy liền không dám nhìn nữa. Nàng chép miệng, oán hận thầm nghĩ: thật đúng là một đám cầm thú, thậm chí cả hài tử nhỏ tuổi cũng thành như vậy.

Thật ra thì mười ba mười bốn tuổi đã không còn nhỏ rồi, nam cũng phải cao đến một thước bẩy, cùng với Âu Dương Vũ không chênh lệch mấy.
Âu Dương Vũ cúi đầu, chăm chú nướng thịt thỏ. Bốn thiếu niên đi đến bên nàng, ngửi thấy một mùi hương, đến nháy mắt cũng không nháy, chăm chú đánh giá nàng. Một thiếu niên da đỏ sậm, bộ dáng tuấn lãng cao lớn nói: "Cái tên Ma Lạc này thoạt nhìn thân hình mảnh mai, rất giống một cô nương nha."
Âu Dương Vũ vừa nghe đến "Cô nương" mấy chữ liền rùng mình một cái.
Thiếu niên mặt rỗ cười nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, Á ca nói đúng lắm."
Hắn nghiêng đầu đánh giá Âu Dương Vũ, nói: "Thật là kì quái, thôn của chúng ta từ lúc nào lại nhiều thêm tên Ma Lạc này?" Thấy Âu Dương Vũ đem thịt thỏ nướng chuẩn bị ăn, Á ca kia vung tay ném ra một phiến lá muối tới. Nhìn thấy ánh mắt cảm ơn của nàng, tim hắn không khỏi nhảy lên, hướng nàng ôn nhu cười một tiếng, Á ca nói: "Đây là muối, ngươi đem sát vào thịt rồi hãy ăn."
Âu Dương Vũ ân một tiếng, khàn giọng nói: "Cảm ơn". Lời vừa nói ra, cả bốn người ánh mắt sáng lên.
Bốn người ngồi xuống xung quanh ngọn lửa, bốn cặp mắt sáng ngời đến nháy cũng không nháy ngó chừng chừng Âu Dương Vũ. Á ca kia nói: "Di, sao mà ngươi không ăn? Lại đây, ta chỉ cho ngươi làm thế nào để sát lá muối."
Thiếu niên mặt rỗ cười hì hì nói: "Hắn đang sợ kìa, huynh nhìn tay của hắn đang run lên."

Một thiếu niên thấp bé bên cạnh nãy giờ một mực quan sát Âu Dương Vũ, lúc này đột nhiên hỏi: "Tên Ma Lạc, ngươi là người nơi nào? Mắt của ngươi rất đẹp, thanh âm lại rất êm tai. Ngươi thật sự là người Ma Lạc sao?”
Không nghĩ tới, ngay cả một thiếu niên ở vùng hoang dã này cũng khôn khéo như vậy, Hai tay của Âu Dương Vũ khẽ run rẩy, đầu càng cố gắng rụt xuống trước ngực. Thấy bộ dáng co rúm của nàng, Á ca phất phất tay, nói với thiếu niên thấp bé: "Nhị Tử, không nên hỏi lung tung, ngươi nhìn hắn đang hoảng sợ kìa."
Nói đến đây, hắn lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vẻ mặt hứng thú nói: "Bất quá Nhị Tử nói không sai, tiểu huynh đệ, ngươi là người Ma Lạc thật sao? Tỷ tỷ và muội muội của ngươi nhất định sẽ rất đẹp."
Nói đến hai chữ xinh đẹp, cả bốn thiếu niên ánh mắt đều sáng lên. Họ chăm chú nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, mong đợi câu trả lời của nàng.
Âu Dương Vũ cúi đầu, khàn giọng nói: "Ta... ta là từ trong rừng đi ra... ta không... thôn chúng ta trẻ con không có... không có tên."
Vừa nói, nàng vừa oán hận thầm nghĩ: không được, khuya hôm này ta phải kiếm thử xem có đồ vật gì có thể làm cho cổ họng mình phát viêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận