Đẹp Tuyệt Thú Hoàn


Ánh mắt kia chợt lóe lên rồi biến mất, Âu Dương Vũ còn chưa rõ ánh mắt kia là của người hay động vật thì đã không nhìn thấy nữa rồi. Không biết tại sao, mãi cho đến khi thị nữ an bài một gian nhà đá cho nàng, cũng bảo nàng ngày mai chính thức đến chỗ tổng quản để báo cáo thì cặp mắt kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng.
Thạch ốc rất đơn giản, trừ một chiếc giường đá trải hai tấm da thú ra thì chỉ còn một cái bàn đá. Âu Dương Vũ nằm trên giường, mắt nhìn lên trần, thật lâu vẫn không nhúc nhích gì.
Cuối cùng cũng có thể bình tĩnh an toàn nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Âu Dương Vũ bỗng nhiên trợn to hai mắt, phủi bụi đứng dậy. Trong bầu trời đêm, nàng nghe được từng đợt từng đợt tiếng bước chân không nhanh không chậm đang tiến lại. Tiếng bước chân kia đi được mười mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, khi nàng cho là người đó đã đi rồi thì tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, Âu Dương Vũ hiện tại không còn buồn ngủ chút nào. Nàng có chút muốn ra bên ngoài nhìn xem tột cùng là cái gì, lại muốn mình không biết cái gì cả, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao, cho dù có thích khách hoặc là chuyện cổ quái gì thì cũng sẽ không nhằm vào nàng.
Vừa nghĩ như thế, Âu Dương Vũ rốt cuộc lại nằm chết dí trên giường. Như vậy, một buổi tối nàng ngủ đến bốn năm lần, mỗi lần đều là bị tiếng bước chân trên nóc nhà đánh thức.
Ngày thứ hai, hai mắt Âu Dương Vũ như gấu mèo, nàng ngáp một cái thật to, theo hướng dẫn của thị nữ ngày hôm qua đi đến chỗ của tổng quản.

Dọc theo đường đi, Âu Dương Vũ vẫn còn buồn ngủ. Bởi vì sợ lộ ra thân phận nên nàng không dám rửa mặt, bất quá nàng vốn sạch sẽ, do dự một chút liền thỉnh giáo thị nữ rồi dùng một lá muối bôi trên một nhánh cây để đánh răng.
Khu viện của Na Tư dù chưa nói tới tinh xảo xinh đẹp những lại cực kỳ rộng lớn. Một đường đi tới mà nửa giờ sau thị nữ kia còn chưa có ý dừng lại. Đi qua tiếp một ngọn núi giả, hai người mới thấy được Na Tư cùng hai thị vệ.
"Âu Dương, ngươi đã dậy à? Vừa đúng lúc ta muốn ra ngoài, ngươi hãy đi cùng ta."
"Vâng."
Âu Dương Vũ quay sang nói nhẹ nhàng với thị nữ: "Tỷ tỷ, phiền ngươi nói với tổng quản một tiếng, ta sau khi trở về sẽ hướng hắn nói xin lỗi". Thị nữ kỳ quái nhìn Âu Dương Vũ, cho đến khi nàng cùng Na Tư biến mất sau khúc quanh mới lẩm bẩm: "Thiếu niên này thật hiểu chuyện."
Âu Dương Vũ bước nhanh đi theo Na Tư, hai thị vệ kia cũng tầm một thước chín trở lên, Âu Dương Vũ đứng cạnh bọn họ liền hoàn toàn như một tiểu hài tử. Dĩ nhiên, nàng thoạt nhìn thì chính là một tiểu thiếu niên.
"Thiếu gia, chúng ta đây là...?"
Na Tư ở trước mặt Âu Dương Vũ vẫn kiên nhẫn rất tốt, hắn mỉm cười nói: "Chúng ta ra đường xem náo nhiệt đi. Nhạc viên đấu giả mới kết thúc, mọi người còn chưa tán đi, có rất rất nhiều người". Nói tới đây, hắn quay sang nói với Âu Dương Vũ: "Đúng rồi, còn chưa cho ngươi đi trắc nghiệm vũ kỹ nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đến Thú Dũng viện."
Âu Dương Vũ đứng sau hắn, nghe vậy liền lên tiếng đáp: "Ta nghe thiếu gia."
Lời này vừa ra, Na Tư không khỏi ngừng bước, hắn quay đầu kỳ quái nhìn Âu Dương Vũ. Dưới sự đánh giá của hắn, Âu Dương Vũ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nàng cúi gằm mặt xuống nhìn khắp người mình một hồi rồi mới buồn bực nhìn lại Na Tư.
Na Tư cau mày, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, để ặt mình cách Âu Dương Vũ chỉ có mấy ly, sau đó ra lệnh: "Nói chuyện!"
A?
Âu Dương Vũ rất là không quen, hắn cách mình quá gần rồi. Hắn vừa nói như thế, hơi thở liền phả vào mặt nàng. Kia hơi thở phái nam nồng hậu xông thẳng vào trong mũi.

Nhìn vẻ mặt chờ chực của Na Tư, Âu Dương Vũ không dám quay đầu đi chỗ khác, một lúc lâu sau nàng mới lúng ta lúng túng hỏi: "Nói gì?"
Lời này vừa ra, trên mặt Na Tư biến đổi kỳ quái, sau đó hắn quay đầu đi về phía trước. Hắn không nói tiếng nào, Âu Dương Vũ có lòng muốn hỏi nhưng nhìn sắc mặt hắn không ngừng biến đổi thì cũng không dám hỏi.
Na Tư biến đổi sắc mặt một lúc rồi mới từ từ khôi phục bình thường. Lúc này, bốn người đã ra khỏi đại môn.
Phân phó mấy người đứng chờ hắn ở ngoài cười, Na Tư đi về hướng lính gác cửa. Thủ vệ đại môn là một hán tử chừng ba mươi tuổi, hắn trông hơi gầy, đôi mắt nhỏ dài, đôi môi hơi nhọn, có điểm như xà. Hắn thấy Na Tư đi tới, vội vàng đứng dậy, tay phải vỗ lên ngực thật mạnh: "Chủ nhân!"
Gật đầu, Na Tư đến sát vào hắn, hạ giọng từ từ nói: "Ngươi nói với tổng quản một chút, nhớ là lặng lẽ nói" hắn nhìn thoáng về phía Âu Dương Vũ, thấp giọng nói: "Tiểu tử kia, thấy không, bảo tổng quản đi thăm dò lai lịch và thân phận tiểu tử đó". Chần chờ một chút, hắn nói: "Ân, nhớ là nói với tổng quản chuyện này phi thường trọng yếu. Phái hai người một sáng một tối theo dõi hắn."
"Vâng."
Giao phó xong, Na Tử đi ra khỏi chỗ tên lính gác cổng. Chỉ chốc lát công phu, thủ vệ đại môn đã vội vã đi vào trong viện. Ở trên thế giới này, người phân công cũng không quá cẩn thận, vì thế Na Tư muốn phân phó chuyện gì thì cũng tùy tiện gọi tên lính gác cổng tới truyền lời.
Na Tư đi về phía ba người đang an tĩnh chờ hắn. Hắn quét mắt nhìn Âu Dương Vũ một cái liền quay đầu đi. Trong lòng thầm suy nghĩ: thiếu niên này rất cổ quái, từ lần đầu nhìn hắn ta đã cảm thấy hắn có cái gì không đúng.
Bốn người trong lúc chờ đợi thì đã có người dắt tới bốn con ngựa, Na Tư cưỡi một thớt hắc mã cao lớn liền giục ngựa đi.

Âu Dương Vũ ngồi trên một thớt bạch mã, khu vực này tương đối lớn, đều là nơi ở của những người quyền quý. Giục ngựa đi được bốn dặm mới tiến vào giữa ngã tư. Âu Dương Vũ ngó trái nhìn phải, đánh giá kiến trúc của thế giới này cùng người đi đường.
Chỉ chốc lát công phu, bốn người đã tiến vào phố chính, gần tiến vào phố, Na Tư cũng không thả chậm tốc độ từ từ du đãng mà giục ngựa nhanh chóng rời khỏi Á Tố vương thành, hướng vào thành Á Tố đi tới.
Thấy vẻ mặt hưng phấn trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ: cũng không biết là sẽ có cái gì chơi đùa. Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng cũng tràn đầy mong đợi.
Bốn người vừa giục ngựa ra khỏi cửa vương thành liền nghe được từng đợt hoan hô ồn áo náo động truyền tới, kèm theo tiếng hoan hôn là từng đợt nhạc do những nữ tử nhẹ nhàng hát vang.
Gương mặt hưng phấn của Na Tư sáng lên, hắn hắng giọng nói: "Đi nhanh lên, ha ha, thật không nghĩ tới đợt thứ hai của nhạc viên đấu giả lại đăng tràng bây giờ."
Còn có đợt thứ hai? Âu Dương Vũ không giải thích được nhìn Na Tư. Na Tư cũng không quay đầu lại, sảng khoái cười nói: "Âu Dương, ngươi khẳng định là chưa được chứng kiến. Đợt thứ nhất của đấu giả nhạc viên là do dũng sĩ chúng ta tham dự, đợt thứ hai này thì lại là các mỹ nhân đến từ các nơi tham gia thịnh hội. Một năm ba lần tổ chức nhạc viên đấu giả thì những mỹ nhân này đều theo sát phía sau để tham dự thịnh hội, nhưng mà một năm cũng chỉ có một lần. Mặc dù kém kích động nhiệt huyết so với đợt một, những cũng có thể cho những nam nhân chúng ta cực kỳ hưng phấn. Âu Dương, ngươi lần này có nhãn phúc rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận