Đẹp Tuyệt Thú Hoàn


Có mỹ nữ để nhìn?
Trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi mong đợi. Nàng thầm nghĩ, nơi nhạc viên đấu giả này máu chảy đầm đìa, nữ thì sẽ không như vậy đi?
Lại nói, sau khi đến đây, rất ít nghe được âm nhạc gì, dọc đường đi chứng kiến, ngay cả biển hiện của cửa hàng y phục cũng không có. Như vậy nữ nhân nơi này gặp nhau, sẽ làm được gì đây?
Ba người cũng đều đầy mong đợi trong lòng, không khỏi liên tục thúc ngựa, vội vã chạy về nơi phát ra âm thanh,
Chạy được vài phân chung (phút), tiếng hoan hô cùng tiếng trống bỗng nhiên dừng lại!
Một đoạn an tĩnh kỳ dị xuất hiện, bỗng nhiên có mấy tiếng chuông thánh thót như ẩn như hiện, như có như không từ từ rung lên, tiếng chuông mờ ảo như một chồi non vươn lên từ trong bóng đêm.
Đang cưỡi trên lưng ngựa phi tới đột nhiên trái tim Âu Dương Vũ nhảy lên ba cái, bỗng nhiên ngừng lại! Thật sự là ngừng lại!
Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy hít thở không thông, đồng thời tiếng chuông kia bỗng chốc trở nên dồn dập, rõ ràng. Theo tiếng chuông kia vừa chuyển, trái tim Âu Dương Vũ liền bang bang nhảy lên thật nhanh. Chỉ chốc lát công phu, Âu Dương Vũ hít thở cũng vô cùng khó khăn, thúc ngựa về phía trước mà khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu không để cho người khác thấy.
Ngay khi nàng cho rằng mình sẽ chết dưới tiếng chuông này, tiếng chuông bỗng nhiên im bặt, nó đột nhiên dừng lại hết sức dứt khoát, phảng phất như chưa từng xuất hiện trên đời này.
Trong bốn người, Âu Dương Vũ đi cuối cùng nên không ai phát hiện ra dị trạng của nàng.
Khi Âu Dương Vũ nhẹ nhõm hít sâu vào, Na Tư bỗng nhiên cả kinh nói: "Trời ạ, đây là Mịch Yêu Linh (Chuông tìm yêu)! Ta lại nghe được Mịch Yêu Linh, không phải mọi người nói tiếng chuông này đã trên trăm năm chưa xuất hiện sao?"
Tiếng kinh dị của hắn truyền đến tai Âu Dương Vũ, nàng bối rối sợ hãi, sau đó mới bĩnh tĩnh một chút: nếu nó đã trên trăm năm cũng chưa xuất hiện thì cũng không phải là đáng sợ lắm!
Nàng nhìn thoáng qua, thấy Na Tư cùng thị vệ đằng sau sắc mặt vẫn bình thường, động tác tự nhiên, hiển nhiên tiếng chuông vừa rồi đối với bọn họ một chút ảnh hưởng cũng không có.
Âu Dương Vũ không khỏi tò mò: "Thiếu gia, Mịch Yêu Linh là tiếng chuông thế nào, nghe thật quái dị?"
Na Tư nói: "Mịch Yêu Linh này xuất hiện từ ngàn năm trước, khi đó trên đại lục xuất hiện một tuyệt sắc vô song mỹ nhân, mỹ nhân kia lại có được thuật ẩn thân thần bí, nàng dùng sắc đẹp khiến cho thế nhân điên cuồng xong lại biến mất không còn tung tích, người nào cũng không có cách tìm được mỹ nhân này. Ngay lúc đó thì Đại Công của Á Tố đã thông qua tiếng chuông này tìm được vị trí của nàng và đem nàng giữ ở bên cạnh mình."
Nói tới đây, tiếng nói của Na Tư dừng lại. Không biết hắn nghĩ tới điều gì mà nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Âu Dương Vũ. Bất quá mặc dù vừa rồi Âu Dương Vũ bị kinh hãi mạnh mẽ, nhưng trên mặt có lớp sơn rất dày, hơn nữa nàng lại công lực cao thâm, đã sớm chuẩn bị tốt nên không nhìn ra dị thường gì.
Có chút thất vọng, Na Tư còn đánh giá nàng thêm vài lần, ánh mắt có chút dừng lại rồi quay đầu đi. Hắn tiếp tục nói: "Mịch Yêu Linh này không biết đến từ nơi nào, cũng không biết là do đại sư nào chế tạo. Bất quá người ở đây cũng biết, dùng nó có thể trấn trụ yêu nữ xinh đẹp trên đời cho nên nó có tên này." Hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Tiếng chuông này trăm năm nay cũng chưa có xuất hiện qua. Xem ra yêu nữ tại thành Duyên Bình đúng là chuyện lạ có thật!"
Âu Dương Vũ càng nghe càng sợ, nàng thấy Na Tư khẳng định như thế, không khỏi nói: "Vậy cũng chưa nhất định. Nói không chừng là bởi vì trong truyền thuyết có yêu nữ xuất hiện, nên cái chuông tìm yêu này mới được người ta lấy ra trọng dụng."
Nàng vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng đánh giá địa hình xung quanh. Giờ phút này Âu Dương Vũ không còn ý nghĩ ngắm nhìn mỹ nhân nữa, khát vọng lớn nhất của nàng chính là mau mau rời khỏi địa phương có cái chuông quỷ quái này, càng xa càng tốt.
Na Tư gật đầu, nói: "Cũng có đạo lý, cũng có đạo lý."
Mũi chân hắn điểm một cái, quát lên: "Giá~~" Sau khi quát lên, hắn quay đầu lại kêu lên: "Các ngươi hãy đuổi theo nhanh lên một chút."
Ba người vội vàng giục ngựa phi nước đại, trong lòng Âu Dương Vũ không ngừng kêu khổ, hận không thể ngay lập tức liều mạng thoát đi. Nhưng nàng hiểu được nếu mình làm thế thì Na Tư lập tức sẽ phán đoán được, hắn nhận định xong thì cũng sẽ là đệ nhất quốc gia của thiên hạ Á Tố quốc nhận định, nàng đời này đừng nghĩ đến cuộc sống của người bình thường.
Trên đường phố có rất ít người, chợt thấy bóng người thì cũng chỉ là một ít người nghèo hoặc khất cái mặc da thú rách nát, dơ bẩn ở khắp nơi, mặc dù cách đó là trung tâm của tòa thành, tiếng hoan hô cùng tiếng ồn ào không ngừng truyền đến.
Địa phương có mỹ nhân tụ tập này cũng giống như nhạc viên đấu giả - là quảng trường trung tâm phồn hoa nhất của thành Á Tố. Quảng trường này tên rất đơn giản, gọi là Quảng Trường Nhạc Viên Đấu Giả.
Chỉ chốc lát công phu, bốn người đã đến Quảng Trường Nhạc Viên Đấu Giả. vừa nhìn thấy quảng trường, ba người Na Tư không khỏi nhướng mày, mà sắc mặt của Âu Dương Vũ lại đầy vui mừng. Chỉ thấy trên quảng trường người người tập nập, như đàn kiến không nhìn thấy giới hạn. Đài cao giữa trung tâm mặc dù rất cao lớn, nhưng bốn người thực sự cách đó quá xa.
Xem ra hôm nay không nhìn được, nếu là Na Tư bây giờ trở về thì thật tốt.
Mới nghĩ như vậy, Na Tư đã kéo dây cương ngừng ngựa nhảy xuống. Hắn móc ra một lệnh bài bằng đá, ném ột người hầu phía sau. Na Tư cũng không quay đầu lại, nói: "Tôn, nói với bọn họ là ta tới rồi."
"Vâng."
Âu Dương Vũ đang vui mừng bỗng tối sầm mặt lại, khổ sở thầm nghĩ: đúng rồi, ta thế mà quên mất, Na Tư là một vương tử, là người rất có quyền thế. Hắn muốn một vị trí, thậm chí muốn xem cái Mịch Yêu Linh kia thì cũng chỉ là một câu nói.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng dần dần hoảng loạn. Hai mắt quét mấy cái, không thấy có người chú ý tới mình, Âu Dương Vũ từ từ thối lui vào trong đám người. Nàng thầm nghĩ, nơi này người người tấp nập, chính mình không cẩn thận lẫn vào thì dĩ nhiên là một chuyện rất bình thường. Bất kể thế nào, qua được ải này rồi hãy nói.
Chỉ chốc lát công phu, phía sau bốn người đã có thêm mười mấy dân chúng đến xem náo nhiệt. Âu Dương Vũ đi vài bước, liền thối lui đến một nhóm người phía sau, nàng đi từ từ tựa hồ không thèm để ý đến phía sau đang chen chúc.
Mới đi mấy bước, Na Tư bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn nàng kêu lên: "Âu Dương, đến đứng cạnh ta, nơi này nhiều người, ngươi đừng đi mất."
Âu Dương Vũ nghe vậy trên mặt vẫn bình tĩnh. Nàng cẩn thận nhìn vài lần, xác định Na Tư cũng không phải phát hiện ra cái gì rồi cố ý nói, mới từ từ đi về phía sau hắn.
Khi Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh Na Tư, một kẻ vừa cao vừa mập mạp đi theo phía sau Tôn, đầu đầy mồ hôi đi tới. Đại hán này rất đen, người đầy thịt, trên gương mặt to béo như heo là đôi mắt rất lớn, đôi môi cũng rất dày. Đầy là một gương mặt thật thà, nhưng khuôn mặt này lại xuất hiện ra bộ răng nanh rất dài. Dĩ nhiên, răng nanh cũng không có lộ ra ngoài môi hắn, chẳng qua là lại sắc dài trong miệng, lại có thể mọc đầy cả miệng.
Mập mạp nhìn thấy Na Tư, tay phải vội vàng vỗ lên ngực, cung kính kêu lên: "Chủ tử của ta, người đã đến rồi. Mau cùng tiểu nhân đi vào bên trong thôi, vị trí của chủ tử tiểu nhân vẫn đang giữ đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui