“Dessaro tiên sinh, cậu gọi nhân ngư này là…… Agaras?” Sacalare kinh ngạc mở to đôi mắt sau cặp kính gọng vàng, không thể tin được đánh giá Agaras đang bơi trước cửa cabin bằng thủy tinh.
“Hơn nữa nó còn có thể đáp lại lời kêu gọi của cậu, ông trời của tôi a! Nó vậy mà lại nghe theo khuyên răn của cậu? Sao cậu có thể làm được?”
“Không, không không! Ngài nhầm rồi giáo sư!” Tôi đột nhiên ý thức được mình lại giẫm lên vết xe đổ, vội vàng bước nhanh tránh khỏi cửa cabin, cho đến khi rời khỏi tầm mắt của Agaras, mới khoát tay giải thích với Sacalare.
“Từ đó không phải là tên của nhân ngư, chỉ là một cái tên khác tương đối hiệu quả khi gọi nó, hơn nữa Da Vinci đã từng thảo luận qua với tôi, hàm nghĩa của từ này rất có thể…… có thể là……”
“Có thể là cái gì?” Sacalare cũng đi tới, cô ta nâng mắt kính, cõi lòng đầy chờ mong nhìn tôi.
Mà câu kế tiếp lại nghẹn ứ trong cổ họng của tôi, phảng phất như hô hấp cũng bị bịt chặt lại, khiến hai gò má của tôi trướng đến phát nhiệt.
Tôi biết mặt mình rất đỏ, bởi vì tôi thật sự không biết nên dùng thuật ngữ khoa học như thế nào để có thể mô tả một cách thản nhiên ý tứ tôi muốn biểu đạt.
Cầu yêu? Phát tình? Tìm bạn tình? Biểu đạt ý nguyện giao phối?
Dường như nói thế nào nghe vào tai cũng tràn ngập ý tứ ái muội khó có thể diễn tả.
Tôi không biết bản thân làm sao nữa, nếu giờ phút này tôi đang giải thích về một động vật có gen tương tự con người như tinh tinh hoặc khỉ, tôi nhất định sẽ không cảm thấy nửa điểm xấu hổ, cho dù con tinh tinh đó có ở trước mặt tôi bày ra bộ phận sinh dục của nó thì cũng vậy.
Thế nhưng đổi lại là Agaras, hơn nữa còn trong tình huống nó đang ở đây, nói ra hàm nghĩa của từ này quả thực là một loại tra tấn tinh thần đối với tôi, lúng túng khiến tôi chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó.
Có lẽ là vì trong tiềm thức, tôi đã coi Agaras như một con người mà đối đãi?
Không không, như vậy tuyệt đối không được!
Trong đầu miên man suy nghĩ, tôi cứ như vậy lăng lăng nhìn thẳng vào Sacalare, đến cả chóp mũi cũng ứa ra mồ hôi.
Sacalare nắm chặt hai tay tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi, điều này càng khiến tôi không biết làm sao, đành phải nháy mắt xin Rhine giúp đỡ, anh ta lại lạnh mắt mang bộ dạng xem kịch, dường như đang đợi tôi tự mình chuốc lấy khổ cực rồi nhận được giáo huấn mới tốt.
Đáng giận.
Sacalare lại đưa cho tôi một điếu thuốc lá nữa, tôi cắn ở trong miệng, nuốt một ngụm nước miếng.
“Là…… biểu đạt hàm ý tôi là bạn của nó.
“ Trong lòng tôi thề là tôi không hề cố ý bịa chuyện làm trái với tinh thần theo đuổi khoa học, nhưng ngoài miệng lại nói ẩu nói tả.
“Có lẽ là vì lý do đó, nhân ngư mới có thể lập tức bị chuỗi từ này hấp dẫn, đây nhất định là một tín hiệu có hàm nghĩa đặc thù trong quần thể nhân ngư.
Về phần cụ thể là có ý gì, tôi và Da Vinci đều thống nhất quan điểm, còn cần quan sát thêm mới được.”
Sacalare rõ ràng có chút thất vọng với câu trả lời của tôi, cô ta quay đầu nhìn về phía Agaras, tiếc nuối thở dài.
“Lilith là chủng nhân bản chúng tôi thiên tân vạn khổ nuôi dưỡng ra, không ngờ cứ vậy mà đốt sạch……Thật không hiểu, nhân ngư giống đực này sao lại đột nhiên phát cuồng như thế, vậy mà lại coi cô ấy như thức ăn……”
Những lời này khiến trái tim tôi cũng siết chặt lại, tôi thậm chí không dám nghiêng đầu nhìn thảm trạng của Lilith trong hồ chứa nước, cảm giác tội lỗi vừa rồi ẩn ẩn quấy phá trong lòng lúc này càng trở nên nặng nề hơn, dồn nén lên trái tim tôi.
Tôi không kìm được đè một tay lên ngực.
“Tôi cũng không rõ chuyện đó, Da Vinci nói nhân ngư từ khi đến đây vẫn ở trong trạng thái tuyệt thực, thế nhưng tất cả cá heo trong hồ nước lại đều bình an vô sự sống với nó……”
“Cho nên, Dessaro, chúng tôi cần cậu toàn tâm toàn ý hỗ trợ, chỉ có cậu mới có thể giao tiếp với nhân ngư.” Sacalare cắt ngang lời tôi, đặt một bàn tay lên trên vai tôi, ngón tay cách quần áo nhẹ nhàng bóp lấy xương cốt, từng câu từng chữ nói.
“Cậu quả thật là một nhà sinh vật học thiên tài như lời Da Vinci nói, tôi trịnh trọng khẩn cầu cậu, hãy nhận lời đề nghị của viện nghiên cứu chúng tôi, trở thành người phụ trách đặc biệt cho hạng mục nghiên cứu nhân ngư.
Tôi nghĩ, thành quả nghiên cứu này cũng rất quan trọng đối với chuyên đề tốt nghiệp của cậu, đúng không? Mà thành quả này, đối với hạng mục nghiên cứu sinh vật của chính phủ Nga, cũng vô cùng trọng yếu.”
“Ý của ngài là…… bảo tôi làm việc cho chính phủ?” Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy áp lực từ trên trời giáng xuống, lại không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu của cô ta.
Trực giác của tôi mách bảo, ngữ khí Sacalare nói với tôi dường như không phải đang lấy thân phận giáo sư để nói, mà là dùng quyền uy của cấp trên mà yêu cầu, nếu tôi cự tuyệt, tôi có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội cực tốt để nghiên cứu nhân ngư, chỉ cần suy xét đến điểm này, cũng đủ khiến tôi không chút do dự nhận lời.
Tôi gật gật đầu.
“Tôi nhận.”
“Như vậy, là thầy hướng dẫn, tôi sẽ chỉ đạo toàn bộ quá trình Dessaro hoàn thành hạng mục nghiên cứu này.
Cậu ấy không có kinh nghiệm, cũng không phải người của viện nghiên cứu, giáo sư.”
Rhine ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời, ngữ khí của anh ta lộ ra một chút khẩn trương không thể che giấu, giống như đã xảy ra chuyện gì đó, tôi chưa từng thấy bộ dáng cẩn thận như vậy của Rhine bao giờ, không khỏi có chút kỳ quái.
Sacalare ý vị thâm trường quét mắt nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ ôm lấy hai tay, xoay người lại.
“Thật đáng tiếc, ý của tôi là cần Dessaro độc lập hoàn thành nghiên cứu, Rhine, anh hẳn nên tin tưởng vào học sinh của mình, cậu ấy quả thật xuất sắc y như những gì anh từng nói, là thầy hướng dẫn, anh đã hoàn thành nghĩa vụ rồi.”
“Không! Độc lập hoàn thành? Ngài có biết nhân ngư là loài sinh vật đáng sợ cỡ nào không? Tôi phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho học sinh của tôi!”
Rhine kháng nghị, một bàn tay anh ta chắn trước thân thể tôi, giống như Sacalare sẽ lập tức cưỡng ép trói tôi đi, cả người tản ra hơi thở đề phòng không thể xem thường.
Điều này thật sự khiến tôi cảm thấy không thể hiểu nổi, Rhine cũng không phải người giám hộ của tôi, có lý do gì để hạn chế quyết định của tôi như vậy, anh ta không chỉ muốn xâm phạm thân thể tôi, hiện tại đến tư tưởng của tôi cũng muốn khống chế sao?
Tôi tuyệt đối không để anh ta đạt được ý đồ.
“Tôi nghĩ tôi có thể tự mình hoàn thành nghiên cứu, giáo sư Sacalare!” Tôi cố ý đối nghịch với Rhine, lui đến bên người Sacalare, hướng mặt về phía Rhine, ánh mắt anh ta không biết từ lúc nào đã trở nên cực kỳ phức tạp, tôi thậm chí còn đọc được một tia hối hận nồng đậm trong con ngươi của anh ta.
“Quay lại, Dessaro, bây giờ cậu còn có thể lựa chọn đường sống.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như mũi tên nhọn hoắt, lại nói ra một câu khiến người ta thật khó hiểu, tôi còn chưa kịp cân nhắc cẩn thận hàm nghĩa của mấy từ này, đã thấy Sacalare đứng bên cạnh bỗng nhiên nâng tay lên sờ sờ bút máy trước ngực, dường như muốn rút nó ra viết gì đó, biểu tình của Rhine lúc này lại đột ngột thay đổi, giống như thấy thứ gì cực độ đáng sợ, sau đó liền như bị điện giật co rúm lại một chút, cả người bổ nhào xuống mặt đất.
Tôi kinh ngạc sửng sốt hai giây, Sacalare kêu lên một tiếng sợ hãi, ngồi xổm xuống đẩy đẩy thân thể Rhine.
“Trời ơi, anh ấy ngất rồi? Chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện thôi!”
Cô ta vừa kêu lên như vậy, mấy cảnh vệ mặc quân trang vừa rồi đi cùng chúng tôi đã nhanh chóng xông vào từ bên ngoài, tôi còn chưa kịp đến gần xem xét, Rhine đã bị bọn họ nâng đi.
“Này, đợi đã, anh ta sao vậy?” Tôi kỳ quái đi theo phía sau, lại bị Sacalare kéo áo lại.
“Không có gì, không cần lo lắng, trước kia Rhine đã từng cộng tác với tôi, anh ấy có triệu chứng động kinh, mỗi lần cảm xúc kích động là rất dễ bị như vậy, yên tâm, anh ấy sẽ được cứu chữa kịp thời, bên trên phòng thí nghiệm chính là bệnh viện tốt nhất Iceland.”
“Vậy sao, làm tôi hết hồn!” Tôi yên lòng, cảm thấy có chút khó tin, Rhine nhìn qua khỏe mạnh như quân nhân vậy, không ngờ lại có chứng động kinh, chẳng trách nhiều khi anh ta khiến tôi cảm thấy dễ thay đổi như người điên vậy.
……
Vào ban đêm, dưới sự sắp xếp của Sacalare, trong tầng ba phòng quan sát đã bố trí xong hết bàn và giường của tôi, thậm chí còn có một phòng tắm đơn giản, nghiễm nhiên trở thành phòng làm việc của tôi, tôi cảm thấy vô cùng vừa lòng, như vậy tôi có thể hoàn toàn chuyên tâm tiến hành nghiên cứu, chỉ cần nhìn qua sàn thủy tinh trong suốt là có thể thấy được tình hình bên dưới.
Chỉ là, mặc dù bị ngăn cách bởi thiết bị công nghệ cao, nhưng cùng nhân ngư sống chung một phòng vẫn khiến tôi có chút e ngại, Sacalare lại nói với tôi cảnh vệ ở ngay ngoài cửa, chỉ cần tôi gọi qua máy tính trên bàn, bọn họ có thể chạy vào bảo vệ an toàn của tôi bất cứ lúc nào, hơn nữa, trước khi đi cô ta còn để lại cho tôi một khẩu súng gây mê có thể bắn liên tục, điều này đã xóa tan hoàn toàn sự băn khoăn của tôi.
Tôi nghĩ tối nay, có lẽ sẽ là một đêm khó ngủ.
Bởi vì tôi đã có được một gian phòng thí nghiệm hoàn toàn thuộc về mình, hơn nữa còn là dưới mặt biển.
Mà ngày mai, tôi sẽ có thể bắt đầu tiến hành hạng mục nghiên cứu nhân ngư mà tôi chờ mong đã nhiều năm.
Thật khiến cho người ta kích động.
Tôi nhắm hai mắt, cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ..