“Bọn họ, sẽ… Biết… Em… Là của tôi……”
Agaras nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ý vị thâm trường nhếch môi, giống như đã nhìn thấu sơ hở của tôi.
Thần kinh của tôi đột nhiên nảy lên, bỗng chốc hiểu ra ý tứ nó muốn biểu đạt, lập tức ngồi bật dậy, đẩy mạnh nó vào tường, muốn nện một đấm về phía nó, thế nhưng cổ tay lại dễ dàng bị nó nắm giữa không trung, nó hơi hơi mở miệng, liếm lên ngón tay tôi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đôi đồng tử ẩn dưới hàng mi dài tối đen không thấy đáy, giống như một mảnh đầm lầy muốn nuốt chửng người ta.
Một kẻ âm hiểm cỡ nào chứ!
Nó đã nắm được hoàn toàn tử huyệt của tôi.
Tôi không thể cự tuyệt, cũng không có đường để cự tuyệt.
Tôi cắn chặt răng, cảm thấy dường như lý trí và nhục nhã đang giao chiến với nhau trong đầu, thần kinh xoắn thành một đoàn.
Đúng vậy, nếu tôi cự tuyệt Agaras, hậu quả không chỉ là mất đi cơ hội nghiên cứu nó, thất thân vô ích, mà nghiêm trọng hơn là, nếu mấy ngày nay tôi không nghiên cứu ra bất cứ kết quả gì, đám người Sacalare sẽ nghi ngờ những chuyện xảy ra trong thời gian này, Rhine cũng sẽ truy hỏi điều tra về lời kêu cứu của tôi ngày đó, lấy tính cách cố chấp của anh ta, nếu tôi không đưa ra được kết quả nghiên cứu để che đậy bí mật đáng xấu hổ này, sớm hay muộn cũng sẽ bị anh ta phát hiện.
Tuyệt đối không thể để bọn họ biết… Bằng không, cả đời tôi sẽ không thể ngẩng đầu làm người nữa.
Chỉ là tưởng tượng đến tình cảnh bị bọn họ phát hiện chuyện này thôi, mồ hôi lạnh của tôi đã ào ạt tuôn ra, đứng ngồi không yên.
Mà Agaras chỉ đơn giản buông tôi ra, biếng nhác dựa vào vách tường, đuôi cá thô dài mềm dẻo như có như không quét nhẹ lên cẳng chân tôi, nheo mắt tuần tra trên mặt tôi.
Nó biết rõ sự dụ dỗ của nó cao minh đến cỡ nào, nó biết nhược điểm của tôi là cái gì, càng hiểu rõ tôi cần nhất thứ gì.
Nó đã hạ một liều thuốc độc trong tiềm thức của tôi từ rất nhiều năm về trước, khiến nó chậm rãi lên men trong tư tưởng của tôi, sau đó lặng yên dệt nên một tấm mạng nhện chờ đợi, chờ tôi di chân hãm sâu vào đó, làm mềm xương cốt của tôi vây tôi ở trong.
Chờ đến khi tôi kịp phản ứng, đã sớm không còn đường để trốn.
Tôi cảm thấy khó có thể tin được vì sự khôn ngoan của nhân ngư, tâm cơ của loài sinh vật này quả thực đủ để trở thành một tội phạm có chỉ số thông minh cao!
Tôi đặt nắm tay ở miệng, run rẩy hít vào một hơi thật sâu, trước mắt ngoại trừ đáp ứng đề nghị của Agaras, giữ nguyên kế hoạch tiến hành nghiên cứu thì dường như không còn lựa chọn nào khác, nhưng…… Fuck, điều này có khác gì bán thân vì thành quả nghiên cứu đâu chứ?
Ý nghĩ này khiến cả người tôi lập tức trở nên cáu kỉnh.
Tôi cưỡng ép bản thân bình tĩnh một chút, bởi vì ngoại trừ trần truồng lõa thể phản kháng lại Agaras ra, giờ phút này tôi chẳng làm được gì cả, ngược lại càng dễ dàng kích thích dục vọng của nó hơn.
Tôi chỉ có thể giả vờ thuận theo nó, đây chỉ là kế đối phó tạm thời thôi, chờ nó lơi lỏng đi……
Tôi theo bản năng nhìn lướt về phía bàn máy tính, trong ngăn kéo kia còn có thuốc gây mê dự trữ.
Tôi vẫn còn cơ hội phản kích, hơn nữa Sacalare đã nói, ngày mai bọn họ sẽ trở về, chỉ cần chờ đến lúc đó là tôi có thể thoát thân rồi.
“Tao đáp ứng mày.” Tôi nhìn chằm chằm Agaras, nói bằng tiếng Anh, để nó hiểu rõ hơn những lời của tôi, tôi còn lập tức cường điệu nói.
“Tao muốn dùng phương pháp của mình để nghiên cứu mày, trong quá trình tao nghiên cứu, cấm mày…… làm chuyện khác đối với tao.”
Mấy chữ cuối cùng gần như là rít ra từ kẽ răng của tôi, hai má của tôi nóng bừng lên vì cảm giác nhục nhã cực độ, để kìm chế bản thân nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, tôi đưa tay đoạt lấy đèn pin trong tay Agaras, nóng nảy gạt chốt mở, nhìn chằm chằm nó.
“Mày hiểu ý của tao chứ?”
“Y…es.”
Hai phiến môi mỏng phun ra một âm tiết rõ ràng.
Ý cười trên mặt nó dường như tăng thêm, trong mắt tôi lại càng âm hiểm giả dối hơn, như một kẻ đạt được kế hoạch trù tính đã lâu vậy.
Cười đi, súc sinh, mày không cười lâu được đâu.
“Vậy thì, nằm xuống đi.” Tôi không chút khách khí ra lệnh cho nó, chỉ chỉ sàn thủy tinh, đáy lòng lại thấy chột dạ.
Tôi không dám khẳng định con súc sinh này liệu có giữ chữ tín hay không, dù sao nó cũng không phải con người, nó hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ bất cứ quy phạm đạo đức, pháp luật hay nguyên tắc nào, cho dù nó có đùa giỡn vô lại như lưu manh, tôi cũng chẳng có cách.
Nhưng ngoài dự kiến của tôi, nhân ngư thế mà thật sự thuận theo mệnh lệnh của tôi, uốn lượn trượt xuống khỏi giường, ngửa mặt nằm trên sàn, đuôi cá màu đen khiến người ta sợ hãi giãn ra, kéo dài từ chân giường đến dưới gầm bàn, giống như một con thằn lằn khổng lồ nằm ngang trên mặt đất.
Sau đó, nó cứ như vậy híp hai mắt lại, gối đầu lên một cánh tay, giống như đang tắm nắng nhìn chằm chằm tôi đầy hứng thú.
Tôi cố kìm nén xúc động muốn hung hăng đạp cho nó một cái, quấn khăn trải giường, bước qua thân thể nó, chạy về phía quần áo bị tôi cởi ra đặt bên ngoài phòng tắm, tôi cũng không thể khỏa thân mà nghiên cứu nó!
Agaras không dùng đuôi của nó ngăn cản tôi, nhưng khi tôi nhặt quần áo lên mới ý thức được: Tôi không có chỗ để thay quần áo, tôi không thể không mặc áo vào dưới ánh mắt chăm chú của nhân ngư.
Cho dù là quay lưng lại với nó, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của nó ở phía sau, điều này làm cho sống lưng tôi hơi nhột nhột, cuống cuồng lui đến sau bàn, mặc quần vào.
Thế nhưng khi vừa tròng được một bên ống quần, đuôi cá của Agaras lại như hình với bóng sáp đến gần mắt cá chân tôi, ma sát cẳng chân của tôi, khiến tôi sợ đến mức luống cuống mặc quần vào, chỉ kịp khoác áo choàng của nghiên cứu viên lên người rồi lập tức đứng dậy.
“I…like…your…body…”
Nhân ngư nhìn chằm chằm vạt áo của tôi, cổ họng di động một chút.
Lời nói mang ý tứ trần trụi khiến tôi cảm thấy xấu hổ cực độ, nhịn không được đạp một phát vào cái đuôi nặng nề ẩm thấp của nó, buộc vạt áo bên hông càng chặt, rút lui một bước, dùng thân thể che khuất ngăn kéo, lén lút sờ soạng cầm lấy kim gây mê bên trong, giấu vào cổ tay áo.
Tôi không dám nhìn vào mắt nhân ngư, chỉ sợ vừa nhìn nó là liền chột dạ để lộ ý đồ, bởi vì tôi ẩn ẩn cảm thấy nhân ngư dường như có năng lực đặc biệt có thể nhìn thấu tâm tư con người như một bậc trưởng lão từng trải, mấy thủ thuật của tôi ở trước mặt hắn chỉ nông cạn như một đứa trẻ.
Ông trời, xin hãy phù hộ để tôi đừng bị nhìn thấu.
Tôi lo lắng cầu nguyện, ra vẻ trấn định quay người qua, sửa sang lại những công cụ cần thiết để ghi chép các trị số sinh lý của nhân ngư, ôm đến bên cạnh nó, nửa quỳ xuống dưới.
Dựa theo trình tự kiểm tra tình trạng thân thể sinh vật, đầu tiên tôi cần phải ghi lại trị số huyết áp của nhân ngư.
Tôi tự nói với mình như vậy trong lòng, cầm lấy máy đo huyết áp, lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi.
Tôi đã cực lực duy trì thái độ khoa học giống như đang nghiên cứu một sinh vật hoang dại bình thường, thế nhưng chỉ cần nhìn vào nửa người trên nam tính tinh tráng của nó, tôi liền cảm thấy khó thở.
Cái thân thể này tối hôm qua đã…… Tối hôm qua đã……
Tôi cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân không được nhớ lại tình cảnh không chịu nổi kia, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh bàn tay nhân ngư đặt lên mu bàn tay tôi, tôi cảm thấy hai chân của mình dưới áo khoác lại bắt đầu run rẩy, một loại cảm giác xấu hổ len lỏi từ đầu xuống chân.
Tôi cầm chặt khớp xương nhô ra trên cổ tay nhân ngư, nhanh chóng quấn máy đo huyết áp trên cánh tay nó, ấn vào nút khởi động.
Tôi cưỡng ép bản thân tập trung lực chú ý vào trị số đang hiện lên trên màn hình nhỏ kia.
Tôi thấy chúng dao động quanh mức 200 ~ 300mmhg, cuối cùng dừng lại ở con số 261.
Tôi nhanh chóng ghi lại trị số này vào máy tính bảng chuyên dụng, cũng cưỡng ép bản thân bắt đầu phán đoán.
Huyết áp của nhân ngư cao hơn phân nửa so với con người, cho dù là người già tâm tình kích động cũng không đạt tới trị số như vậy, trừ khi là dùng thuốc kích thích gây nghiện với liều lượng lớn.
Giả thiết các chức năng của cơ thể nhân ngư cũng mạnh mẽ như một vận động viên, như vậy nhất định nó đang trong trạng thái hưng phấn cực độ.
— Kỳ động dục.
Đại não của tôi đột ngột nảy ra từ này.
Lúc này nhân ngư vẫn đang ở đỉnh điểm của kỳ động dục.
Ánh mắt của tôi gắt gao nhìn vào trị số kia, khóe mắt không kiềm chế được liếc về phía thân thể nhân ngư, lưng hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi..