Dessaro Nhân Ngư


Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ như thiêu đốt lại bắt đầu bùng lên trong cơ thể tôi, ván giường bên dưới dường như không còn là ván giường, mà là một chiếc lò nướng nung đỏ, tôi cảm thấy hơi nước trong cơ thể đang dần bị hun cạn từng giọt, mồ hôi toát ra khỏi lỗ chân lông.
“Nước……” Tôi xụi lơ lải nhải mơ hồ, thế nhưng yết hầu khô rát giống như bị nứt ra vậy, chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn yếu ớt.

Tôi sắp chết.

Trong đại não hỗn loạn đột nhiên nảy ra suy nghĩ đó, bởi vì tôi thật sự có cảm giác như vậy, nếu không ai phát hiện, có thể tôi sẽ cứ như vậy càng lúc càng nóng, có lẽ không bị chết, nhưng thần kinh nhất định cũng chịu tổn hại.
Tôi run rẩy sờ soạng ván giường dưới thân, muốn động đậy thân thể, nhưng ngay cả ngón tay cũng trở nên nặng nề vô cùng, đến khí lực để nâng lên cũng không có.
Ý thức của tôi cứ như vậy đấu tranh hỗn loạn một hồi, lại một lần nữa, chìm vào một mảnh tối tăm, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, thân thể giống như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy khổng lồ tràn ngập nham thạch nóng cháy, chìm dần, chìm dần, chìm dần……
Không biết qua bao lâu, ngay khi tôi cảm thấy hơi nước trong cơ thể sắp bị đốt sạch, cánh tay của tôi chợt lạnh, một vật thể mềm mại ẩm ướt đụng vào trán tôi, ôn nhu cực độ mà ma sát, thoáng chốc khiến cái đầu đang sôi sùng sục của tôi lạnh đi không ít.

Tôi không có thời gian tự hỏi đó là thứ gì, mí mắt cũng nặng nề đến không nâng lên được, chỉ biết giống như con nai tìm suối ngẩng đầu lên, một hơi ngậm lấy thứ trơn ướt giống như đầu lưỡi kia, liều mạng hấp thụ hơi nước của nó.
Ngoài miệng bị cái gì đó nhẹ nhàng bao phủ, bất quá điều này cũng không thể ngăn cản tôi sống chết ngậm thứ trong miệng kia.

Nuốt vào chút nước mang mùi vị của biển trong khoang miệng, khiến tôi càng cảm thấy khát hơn, ngửa cổ muốn càng nhiều, bỗng nhiên lại cảm thấy lực đạo trên môi tăng thêm, vật mềm nhũn trong miệng rút ra ngoài, giống như bị cái gì dùng sức đè ép một chút, lại lần nữa tiến vào.
Một cỗ chất lỏng lành lạnh ngọt ngào chảy vào trong miệng, vật mềm mại kia cạy răng của tôi ra, dường như đang đút cho tôi.

Tôi nuốt lấy giống như người sắp chết khát trên sa mạc, đầu lưỡi tìm được một miệng vết nứt nhỏ trên đỉnh của vật mềm mềm kia.


A, chất lỏng ngọt ngào cứu mạng tôi chính là đến từ nơi này.

Tôi vô tri vô giác nghĩ, thật đã khát a, thật muốn càng nhiều……
Khát vọng bản năng mãnh liệt khiến tôi miễn cưỡng lấy lại một chút khí lực, bàn tay trên giường chậm rãi di chuyển, sờ soạng lên thứ đang đè nặng trên đầu tôi, ngón tay tôi liền lập tức rơi vào một đám sợi tơ ẩm ướt.
Đại não của tôi đã không thể phân biệt nổi đây là cái gì, chỉ biết run rẩy túm chặt lấy thứ trong tay, lần mò lên trên, liền đụng phải một vật thể hình cung được bao phủ bởi những sợi tơ bóng loáng, đè ép nó xuống người của tôi, để tôi càng tiện giành lấy dòng nước trong miệng.
Vật thể kia cúi xuống càng thấp, càng gần, hơi thở lạnh ẩm phả lên mặt tôi.

Qua mí mắt, tôi cảm thấy có một bóng ma đen kịt che trên mặt mình, những sợi tơ lạnh lẽo như băng rơi xuống chiếc cổ nóng rực của tôi, thoáng chốc mang đến cảm giác sảng khoái mát rượi không nói nên lời.

Tôi theo bản năng vươn tay ôm lấy đám sợi tơ kia, dùng thứ đó ma sát lên vùng ngực và bụng cũng đang nóng rực, hận không thể được nó chiếu cố toàn thân.
Thế nhưng ngay lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy rõ ràng một dị vật nào đó càng ngày càng cứng rắn ở dưới dụng, thẳng tắp trướng to lên, cách một tầng đệm chăn chọc vào tôi rất không thoải mái.

Tôi vô thức phát ra một tiếng hừ hừ khó chịu, lại không có sức lực, cũng lười dời nó đi, toàn tâm đắm chìm trong cảm giác thư thái mát rượi kia.
Sau đó, đệm chăn của tôi bị xốc mở ra, trong nháy mắt, dường như có một luồng nhiệt ẩm ướt lật mình chui vào, tôi thậm chí cảm thấy hai chân đã sắp bị hòa tan trong nham thạch, không còn tồn tại, cho đến khi một vật thể to dài trơn trượt chen vào bên cạnh tôi, toàn bộ làn da trên chân tôi dán lên thứ băng lãnh đó, lúc này mới có cảm giác lập tức sống lại.
Giống như bị từ trường hút lấy, tôi theo bản năng dùng hai chân cuốn lấy thứ bên cạnh, khát vọng được tiếp xúc nhiều hơn với nó.

Tôi loáng thoáng cảm thấy được đó một cặp đùi rắn chắc của con người.
Lúc này đại não đã khó có thể xoay chuyển để tự hỏi đó là ai, cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ người nọ là nam hay nữ, trong cơn sốt cao bênh tật như tra tấn này, dường như tất cả đều có thể bỏ qua.


Tôi chỉ biết tìm kiếm ỷ lại vào người đó như một đứa trẻ yếu ớt, sờ soạng lấy người đang gần sát kia, lại lập tức bị một đôi bàn tay ẩm ướt hữu lực chế trụ lưng, cả người bị kéo vào một lồng ngực kiên cố, đầu gắt gao dán lên, hai má vùi vào giữa lồng ngực đang phát ra hơi lạnh.
Tiếng tim đập dồn dập hữu lực theo tiết tấu trong lồng ngực kia đập vào màng tai, khiến lòng tôi sinh ra một cảm giác vô cùng an tâm, sự hoảng hốt và cô độc khi bị bệnh tật tra tấn cũng vì vậy mà dần tản đi, ôm lấy người bên cạnh càng chặt hơn.
A, cơ thể này quả thực là một cái tủ lạnh thiên nhiên thật bự……
Tôi hoàn toàn kề sát vào người này, lại cảm thấy quần áo dán vào trên người thật vướng bận khó chịu, không tự chủ được kéo vạt áo lên trên.

Bàn tay đặt trên thắt lưng đúng lúc giúp tôi xốc áo lên, thò vào trong vạt áo, động tác có chút thô bạo xé quần áo thành hai mảnh, lại lột quần của tôi xuống, cuối cùng tôi cũng có thể trần truồng ôm lấy chiếc tủ lạnh thiên nhiên này.
Hơi lạnh thấm vào mỗi tấc xương thịt của tôi, thân thể tôi vốn nóng cháy như phủ đầy vết nứt, lúc này dần dần được vuốt ve khép lại, cả người thoải mái đến muốn thiếp đi, nhưng cự vật dưới bụng lại trở thành chướng ngại lớn nhất với việc ngủ của tôi, tôi không khỏi khó chịu bất an vặn vẹo lung tung, lại nghe thấy bên tai phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp, phần eo lập tức bị một bàn tay chế trụ chặt chẽ, không thể động đậy.
Tôi không có tinh lực nào để chống lại nó, đành phải mềm nhũn tiếp tục nằm sấp, mà vật dưới bụng cũng không di chuyển vị trí, tôi cũng không chống lại được cơn buồn ngủ nặng nề, chậm rãi thích ứng với sự tồn tại của nó.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, tôi cảm thấy thân thể bị ôm lật lên, cơ thể lạnh lẽo giống như một chiếc giường nước lót ở dưới thân, cho dù cứng rắn không chút dễ chịu, nhưng tôi vẫn ghé lên trên nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trong giấc mơ, tôi giống như đang ghé vào một chiếc thuyền nhỏ, theo tần suất xóc nảy của sóng biển, tôi mơ mơ hồ hồ cảm thấy dưới bụng có một dị vật không nhẹ không nặng ma sát vào bụng tôi, kéo dài thật lâu thật lâu mới dừng lại, cho đến khi tôi hoàn toàn say sưa chìm trong giấc ngủ.
Lần nữa khôi phục lại ý thức, là bị động tĩnh khác thường trên cằng chân lay tỉnh.

Có một vật thể lạnh lẽo trơn trượt nào đó cuốn trên mắt cá chân tôi, khi có khi không vỗ về bắp chân, gợi lên từng đợt ngứa ngáy tê dại.

Dưới loại gây rối này, tôi rốt cuộc chậm rãi thoát ra khỏi cơn buồn ngủ nồng đậm, mở đôi mắt nhập nhèm sưng tấy ra.
Trước mắt là một đám tóc lớn màu bạc, lót bên dưới là một lồng ngực rắn chắc như gốm sứ cổ của đàn ông, mặt tôi đang chôn vào giữa cái đám lùng nhùng như mạng nhện đó.


Tôi mê mang gẩy gẩy chúng nó ra khỏi mặt, nâng mắt lên nhìn, lại bất ngờ đối diện với một cặp mắt tối màu ẩn dưới bóng râm của rèm mi dài, biếng nhác thoải mái nhìn tôi.
Đầu óc của tôi lập tức ầm ầm rung động như muốn nổ tung, cả người thoáng chốc cứng ngắc tại chỗ.
— Agaras, ở trên giường của tôi.

Mà tôi đang ở trần, đến quần lót cũng không mặc, ghé vào trên người hắn.
“Dessaro… Em… Tỉnh……”
Hắn nhếch môi, cổ họng rung lên, phát ra một thanh âm trầm thấp mơ hồ.
Không, không, sao con thú này lại… ở phòng của tôi?! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tôi lại bị……!
Tôi giật mình tỉnh lại, bật mạnh dậy khỏi người hắn, không dự đoán được cẳng chân vẫn bị đuôi cá quấn lấy, đầu rầm một tiếng thân mật tiếp xúc với trần nhà thấp bé trong khoang thuyền, cả người giống như một con cá rói nhảy lên rồi lại bổ nhào trở về trên người Agaras.

Thân thể hắn trơn mịn vô cùng, tôi kinh hoảng đong đưa tay chân muốn di chuyển thân mình, lại giống như đang chèo thuyền trong vũng bùn, chẳng những không thể đứng dậy rời đi, ngược lại trong lúc khoa tay múa chân, bụng dưới lại ma sát vài lần qua cự vật đang ngủ say của hắn, đợi đến khi phản ứng lại, tôi đã cảm nhận được rất rõ ràng đồ vật dưới lớp màng kia dần rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra ngoài cơ thể.
Mà lúc này Agaras lại ung dung chống một cánh tay, nheo mắt tức cười như đang thưởng thức phản ứng khiếp sợ nhục nhã của tôi, bụng dưới cố ý đẩy đẩy lên trên, đuôi cá dưới thân càng cong lại phe phẩy cái mông của tôi, cảm giác giống hệt như bị một con sắc ma đồng tính luyến ái sờ soạng mông vậy.
Tôi sợ tới mức trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới đất, phải che miệng lại mới ngăn mình không lớn tiếng rống lên sợ hãi.

Tôi không thể kêu, tôi không thể để người trên thuyền thấy tôi đang lõa thể chung sống một phòng với con thú này!
Thế nhưng, tuyệt đối không thể để tên đó ở lại trong phòng tôi, bằng không……
Tôi lùi lại tựa vào ván cửa, khẩn trương kéo kéo ghế dựa bên cạnh, chĩa bốn chân ghế về phía Agaras, chỉ vào chiếc cửa sổ hình tròn bên kia [đó có lẽ chính là cửa vào của hắn], cắn răng quát khẽ.

“Cút ra đi! Bằng không tao lập tức gọi bọn họ vào, tao nghĩ chắc mày cũng không muốn nếm thử mùi đạn một lần nữa đâu!”
Agaras không hề để ý nhướn mày, nhìn lướt qua phía cửa sổ, dường như đang tự hỏi tôi có ý gì, sau đó nâng ngón tay lên làm ra động tác cầm súng, dùng một loại ánh mắt cực kỳ âm hiểm nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi lắc lắc đầu, giống như một tên gián điệp vô lại vừa lừa được người khác, miệng cong lên càng rộng, sau đó cư nhiên ôi ôi cười thành tiếng.
Lần đầu tiên tôi nghe được một tiếng cười tà dị đến như vậy, giống như một kẻ tràn đầy âm mưu quỷ kế trong lòng, lại không muốn lộ ra trước mặt người khác nên cố kìm nén cười thầm, nghe vào khiến da đầu tôi run lên.

Ý tứ của nó có lẽ là, đạn không thể làm gì được nó.
Dùng cách của con người để phân cao thấp với dã thú là một chuyện vớ vẩn đến cỡ nào, thế nhưng sự thật là tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể địch lại Agaras.

Trong lòng tôi run rẩy sợ hãi, nhưng mặt ngoài lại nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Ít đắc ý đi, súc sinh! Lần này sẽ là súng thật đạn thật đấy!”
“No……” Agaras bỗng nhiên thu lại nụ cười, cuộn tròn cái đuôi thật dài lại, uốn khúc bò từ trên giường xuống.

Tôi nắm chặt ghế dựa trong tay, che trước thân thể mình giống như tấm chắn, lại hoàn toàn không thể chống cự được lực độ quái dị đáng sợ từ cánh tay Agaras, bị hắn nắm chặt lấy chân ghế, dễ dàng quăng sang một bên.
Tôi gắt gao tựa vào ván cửa, bị hai tay của hắn bao vây bên trong, hơi thở nặng nề mang theo mùi kích thích tố giống đực nồng đậm phả vào bên tai.

“Dessaro… Call me Agaras… I am your Agaras…”
Tôi gạt bỏ sự xấu hổ cực hạn qua một bên, thoáng chốc liền hiểu ra hàm nghĩa của từ này.

Nó cũng giống như danh động từ trong tiếng Anh vậy, vừa thể hiện hàm ý tìm bạn đời cũng vừa có nghĩa là vợ hoặc chồng, bắt tôi gọi thẳng hắn là Agaras, có khác gì với việc đáp ứng lời cầu yêu của hắn đâu! Thật là vớ vẩn, loại chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm, có chết tôi cũng không giẫm lên vết xe đổ lần nữa!
“Tuyệt đối… Không!” Tôi gian nan rít ra một âm tiết từ kẽ răng, hai má nóng đến cực điểm, Agaras lại bỗng nhiên vươn một bàn tay chặn kín miệng tôi, tựa vào bên tai tôi, thanh âm trầm thấp ám ách, từng câu từng chữ, thong thả gian nan phát ra những âm tiết Nga.

“Em… Ngày hôm qua… Chủ động… Hôn tôi…”
Tôi giống như bị điện giật, cảm giác mơ mơ hồ hồ đêm qua bao phủ đầu óc, nhục nhã đến suýt thì ngất đi, lúc này bên ngoài khoang thuyền bỗng nhiên có người la hoảng lên.
“Nhìn xem! Mọi người nhanh đến đây! Có một chiếc thuyền đang cầu cứu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận