Dessaro Nhân Ngư


Đầu lưỡi kia… Chạm qua… Chạm qua…
Mặc dù rõ ràng là Agaras chỉ đang chữa thương giúp tôi, nhưng loại tình cảnh này lại khiến đại não trì độn của tôi lập tức bùng bổ, hồi ức bại hoại trước kia lôi kéo cảm giác xấu hổ mãnh liệt đè ép thần kinh, khiến hai má, thậm chí cả tai tôi lập tức nóng bừng lên.
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi hắn dường như không phải đang du tẩu trên miệng vết thương của tôi, mà là ở bộ vị khó có thể mở miệng nào đó, cả người giật nảy lên, giống như lò xò đẩy mạnh hắn ra, thế nhưng bàn tay lại mềm nhũn như một khối bọt biển, động tác quả thực chẳng khác gì đang vuốt ve má hắn.
Agaras thuận thế bắt lấy tay tôi, nghiêng mặt đi, úp vào lòng bàn tay tôi ngửi một hơi thật sâu, dường như cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Dừng lại đi.” Tôi giật tay lại như bị bỏng, giọng nói mơ hồ.

“Tao tốt hơn nhiều rồi!”
“No…” Hắn hạ mắt đảo qua vết thương của tôi, ánh mắt trầm xuống, lại cúi đầu lần nữa.
“Không, đừng! Này!” Tôi luống cuống đẩy đầu hắn ra, lại bị hắn túm hai tay ép lên phía trên, cảm xúc tê dại khi tiếp xúc với đầu lưỡi trơn ướt của hắn lại ùn ùn kéo đến, tôi theo bản năng ưỡn thân trên lên giống như cá chép, cảm giác xấu hổ áp lực xông thẳng đến thần kinh.

Mùi xạ hương phát ra trên người hắn càng khiến hô hấp của tôi gấp gáp hơn, thân thể vốn bị nước thấm ướt đáng lẽ nên cảm thấy rét lạnh mới đúng, thế nhưng lúc này toàn thân tôi lại nóng bừng.
Tôi nhục nhã cắn chặt khớp hàm, hít sâu mấy hơi, muốn đè nén hơi thở gấp gáp không bình thường và nhịp tim dần dần hỗn loạn của mình.

Tôi không thể không thừa nhận thân thể mình đã trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần Agaras thoáng đụng vào là lập tức sẽ nảy sinh phản ứng.

Đuôi cá ở giữa hai chân bởi vì động tác thân trên của hắn nên hơi hơi cọ sát vào chỗ đó của tôi, tôi biết bản thân đã không khống chế nổi mà cứng rắn lên, hơn nữa Agaras cũng sẽ lập tức nhận ra điều đó.
Một thoáng xấu hổ bối rối khiến tôi nắm lấy bờ vai của hắn, hai chân nhúc nhích lung tung, lớn tiếng hô.

“Agaras, Agaras, bỏ tao xuống dưới, tao thật sự đã tốt hơn nhiều rồi!”
Dùng xưng hô kia dường như hữu hiệu hơn gọi “Này” nhiều, ma trảo của nó lập tức buông phần eo của tôi ra, thân thể cũng bị thả xuống dưới, tôi lảo đảo một chút, rốt cuộc cũng tìm được kẽ hở để đặt chân trên chỗ đuôi cá hắn đang chiếm cứ, liền lập tức khép chân lại, sợ bị hắn phát hiện động tĩnh dưới thân.
Dường như Agaras thực sự không hề chú ý đến sự khác thường của tôi, hắn chỉ trở mình dựa vào tường, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, sau đó cúi đầu xem xét thân thể mình.
Lúc này tôi mới chú ý trên bụng hắn có mấy lỗ thủng lõm vào, có thể mơ hồ thấy được đầu đạn kim loại sáng loáng bên trong, mà bên ngoài miệng vết thương đã ngưng kết một lớp màng mỏng nửa trong suốt.

Tuy rằng viên đạn không xuyên qua được lớp da thịt cứng rắn của hắn, nhưng kiểu cắm một nửa ở bên trong này, nhất định sẽ gây trở ngại đến khả năng tự lành lại của Agaras.
Có lẽ bởi vì đau đớn khó chịu, Agaras bỗng nhiên vươn móng vuốt sắc bén ra chọc chọc vào lớp màng mỏng trên lỗ đạn, dòng máu màu lam lập tức chảy ra từ cái hõm bị phá rách.

Ngực của tôi như bị siết chặt, lập tức bắt lấy cánh tay hắn, lớn tiếng quát hắn ngừng lại.

“Dừng lại, mày làm vậy chỉ khiến miệng vết thương vỡ ra thôi! Tao…”
Vào lúc này tôi nên giúp hắn.

Thế nhưng những đầu đạn này nếu dùng tay lấy, sẽ chỉ xé rách miệng vết thương của hắn thôi, biện pháp tốt nhất chính là dùng miệng hút ra, thế nhưng, ông trời ạ, vị trí này cũng không khỏi…
Quá gần phía dưới rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy vết đạn của hắn, trong đó có một cái nằm kề sát lớp màng vảy bao trùm thứ kia của Agaras, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được việc bản thân giúp hắn hút đạn ra là tình cảnh khiến người ta xấu hổ đến cỡ nào.
Ngay vào lúc tôi đang do dự, Agaras cũng đột ngột ngẩng đầu, dùng đôi đồng tử sâu hút kia khóa chặt ánh mắt tôi, cau mày, phát ra lời khẩn cầu trầm thấp.

“Help me…… Dessaro…”
Tôi bị nó nhìn đến tê cả da đầu, ánh mắt xê dịch đến miệng vết thương trên bụng hắn, cố gắng ép buộc mình đừng nhìn xuống tiếp, nhưng vẫn cảm thấy một trận quẫn bách mãnh liệt ập tới.

Thế nhưng Agaras đã mạo hiểm tính mạng đến giúp đỡ tôi, vừa rồi lại còn chữa trị vết thương cho tôi, tôi đương nhiên cũng nên dùng hết khả năng giúp hắn khôi phục thân thể.


Hơn nữa, Agaras khỏe mạnh chắc chắn là hi vọng lớn nhất để đối phó với đám hải tặc kia.
Này, Dessaro, mày chỉ đang làm một bác sĩ thú y thôi, đừng nghĩ lung tung nữa!
“Được rồi… vậy mày, đừng có lộn xôn, tao giúp mày lấy mấy thứ đó ra!”
Tôi đáp với vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng che giấu sự quẫn bách của mình.

Sau đó tôi hít sâu một hơi, cuốn tay áo lên, ngồi xổm xuống, chống lên vách tường phía sau Agaras, thật cẩn áp miệng vào vết thương trên bụng hắn.
Trong nháy mắt môi tôi đụng đến miệng vết thương của Agaras, bụng hắn bỗng nhiên run rẩy một trận, bàn tay ướt đẫm không thành thật vắt lên vai tôi, giọt nước tích táp chảy vào trong cổ áo khiến tôi nổi hết cả da gà.

Nhưng lúc này, dù thế nào tôi cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng được, đành phải giả bộ tư thái bình tĩnh của bác sĩ, cố sức hút mấy mảnh đạn kẹt trong người hắn ra.
Theo tôi hút càng ngày càng dùng sức, cơ bụng cứng rắn của hắn cũng phập phồng theo hô hấp như nham thạch nóng bỏng trên núi lửa, mấy mảnh đạn kia lại vì vậy mà vùi càng sâu, tôi không thể không dùng hai tay ấn lên vòng eo mềm dẻo mạnh mẽ của hắn, dùng đầu lưỡi móc mảnh đạn ra, phun sang một bên.
Tôi xoa xoa mồ hôi trên trán, mới chỉ lấy xong một viên, mà đã khó khăn như vừa trải qua một cuộc thí nghiệm tinh vi phức tạp vậy.

Không chỉ vì việc hút viên đạn đã khiêu chiến với lượng hô hấp của tôi, mà còn vì cảm giác xấu hổ không nói nên lời, càng đáng chết hơn là, vẫn còn vài viên đạn nữa đang chờ tôi giải quyết.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Agaras, bởi vì tôi biết mặt của mình nhất định rất đỏ, tôi chỉ đơn giản phun ngum máu trong miệng ra, lại tiếp tục cúi xuống hút đạn.

Mảnh đạn nhanh chóng được tôi giải quyết gần hết, cuối cùng, cũng chỉ còn lại một miệng vết thương ở gần bộ vị mấu chốt kia.
Tôi nhìn chằm chằm cái lỗ đạn kia, nội tâm rối loạn xoắn xuýt, chuyện này quả thực là một sự khiêu chiến tinh thấn mãnh liệt đối với tôi, bởi vì cảm giác này chẳng khác gì đang vì Agaras mà…… ngậm cả!
Suy nghĩ này nhảy ra trong đầu khiến tôi nháy mắt sợ đến kêu lớn một tiếng, dùng sức lắc lư đầu, giống như làm vậy là có thể ném suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Hai móng của Agaras đều vắt lên đầu vai tôi, hơi hơi run rẩy, hô hấp hắn nặng nhọc áp lực, mạch máu trên bụng đều bật ra.

“Help… me…”
Fuck!
Tôi cắn chặt răng, nhắm mắt lại cúi đầu sáp lại gần, thở ra một hơi thật sâu, rồi dùng sức hút, lòng thầm cầu mong nhanh nhanh lấy mảnh đạn đáng chết kia ra một chút.

Bàn tay của Agaras xê dịch đến sau gáy tôi, đè đầu của tôi lại, ưỡn bụng về phía trước, đuôi cá dưới thân hoàn toàn dán lên ngực bụng của tôi, theo hô hấp có tiết tấu ma sát vào lồng ngực tôi, thỉnh thoảng va chạm tới hai điểm mẫn cảm của tôi, tựa như một đôi bàn tay dâm tục vậy.
Da gà đã leo đầy khắp toàn thân tôi, nhưng thật vất vả mới hút được mảnh đạn đến bên môi, tôi không muốn cứ như vậy mà thất bại trong gang tấc.

Tôi theo bản năng uốn cong xương sống về phía sau, muốn né tránh sự tiếp xúc như vậy, nhưng hai bàn tay ấn sau gáy tôi lại ngày càng tệ hại vuốt ve lên lưng tôi, phía dưới còn có thứ cứng rắn gì đó thẳng tắp chọc vào cằm của tôi!
Tôi không thể nhịn được nữa cắn một phát lên miệng vết thương của Agaras, ngậm lấy mảnh đạn kia giữa hàm răng, đồng thời nuốt vào một ngụm máu tanh ngọt.
Con dã thú hạ lưu này, chẳng lẽ hắn cố ý sao?
Tôi bối rối đặt mông ngồi trong nước, “phì phì” phun mảnh đạn, cũng ói một ngụm máu của Agaras ra, ánh mắt vừa đảo qua liền thấy được thứ cực đại phát tím dưới bụng hắn đang dựng lên thật cao, nổi đầy gân xanh nhịp nhàng rung động, hùng hổ đối diện với mặt tôi, rất giống một cây súng trường đang muốn phóng đạn! Lần đầu tiên tôi nhìn nó gần và rõ ràng như vậy, kích thước tính khí của nhân ngư quả thật rất kinh người, mà nó còn từng……
Không! Cứ nghĩ đến chuyện này là tôi liền cảm thấy thần kinh của mình rối loạn, tôi đứng phắt dậy, lảo đảo bò lết muốn rời xa Agaras, thế nhưng đuôi cá dưới chân lại uốn lượn đuổi sát từng bước, giống như một con mãng xà đang tập kích con mồi dưới nước vậy, chầm chậm xuyên qua giữa hai chân, phá nước mà bật lên trước mặt tôi, lập tức kéo cả người tôi ra khỏi mặt nước.
“A —– Cứu mạng!”
Tôi khàn giọng xé yết hầu hô to lên, thân thể lại bị đuôi cá của hắn nhanh chóng kéo về phía sau, lời còn chưa dứt thì lưng đã đập vào một lồng ngực cứng rắn ẩm ướt, bị một đôi cánh tay vô cùng tráng kiện ôm chặt vào lòng.
“Dessaro…” Tôi cảm thấy đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Agaras ấn lên gáy tôi, chóp mũi hít thật sâu mùi của tôi, tiếng Nga trúc trắc cùng với hơi thở nặng nhọc luồn vào kẽ áo.

“Đừng… Sợ… Sợ… Tôi.”
Trời biết ngữ khí của hắn thành khẩn biết bao nhiêu, đương nhiên là trong trường hợp cái thứ ngu xuẩn kia của hắn không động đậy chọc vào mông tôi.

Quả thực chẳng khác nào một tên tội phạm cưỡng gian trước khi cưỡng gian người ta còn thỉnh cầu người ta đừng sợ!
Cho dù con dã thú này có mạo hiểm sinh mạng đến cứu tôi thì cũng không thể xóa bỏ những chuyện hắn từng làm với tôi được, lại càng không chứng tỏ về sau hắn sẽ không tiếp tục động dục linh tinh, giờ này khắc này trong tình cảnh này, sao tôi có thể không sợ hãi hắn cho được!

“Đừng chạm vào tao…” Dòng nước chảy xuống ngực tựa như mạch nước ngầm đầy dục vọng xâm nhập vào thân thể, tôi cảm thấy từng tế bào của mình đều trở nên mẫn cảm rối loạn, càng khiến tôi xấu hổ đến run rẩy khớp hàm.

Tôi cố gắng đè nén âm thanh sắp biến đổi của mình, duy trì ngữ khí bình tĩnh.

“Agaras, nếu mày muốn tao không sợ mày, thì đừng tiếp tục đối với tao…… làm loại chuyện này nữa.”
“Why?” Hô hấp của Agaras nặng nề, môi dán lên vành tai tôi, tràn ngập ý vị xâm chiếm cắn cắn một ngụm.

“Em là của tôi.

Em… Cũng… Yêu tôi…”
“Nói bậy!”
Tôi giận đến không kìm chế được phản bác, xoay đầu muốn né tránh bờ môi của hắn, thế nhưng một bàn tay khác lại lướt thẳng từ lưng xuống, vòng qua bên hông tôi, rồi lập tức vói vào trong quần, nắm bộ vị yếu hại của tôi trong tay.
Tôi theo phản xạ chấn động cả người, chân theo bản năng gắt gao khép lại, nhưng phản ứng dưới thân lại không thể che đậy được, hoàn toàn rơi vào khống chế của hắn, bị hắn tùy ý xoa nắn.

Tôi cứng ngắc cả người nhắm mắt lại, một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, đại não giống như cốc bêse(*) sắp nổ tung trong một thí nghiệm thất bại.
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ tà tứ của Agaras bám vào bên tai.

“Nơi này… Là… Chứng minh.” Nói xong, hắn nắm lấy tay tôi lần mò về phía sau, lòng bàn tay của tôi lập tức đụng phải một cây trụ thịt lớn.

“Me, too.” Hơi thở ẩm ướt của hắn phun lên màng nhĩ của tôi.
Ông trời của tôi, Agaras lầm tưởng đây chính là thích, hắn lầm tưởng phản ứng thân thể của tôi chính là đang đáp lại yêu cầu của hắn, mà phương thức biểu đạt tình yêu nguyên thủy nhất của con dã thú này chính là trực tiếp giao hợp!
Mẹ nó, tôi tuyệt đối không thể để hắn động dục ở chỗ này, đám hải tặc kia đang ở ngay trên đỉnh đầu chúng tôi đó!
“Không, không phải!” Tôi vội vội vàng vàng liều mạng rút tay về, cũng bắt lấy bàn tay hắn đang định cởi quần lót của tôi ra, xấu hổ tranh cãi.

“Agaras, tao với mày không giống nhau, tao……” Tôi đột nhiên ý thức được bản thân hoàn toàn không có cách nào giải thích vấn đề này với Agaras, bởi vì hắn không thể hiểu được nhiều loại tình cảm phức tạp của con người như vậy, vì thế đơn giản sửa lời nói.

“Tao không yêu mày, cái này… cũng không thể chứng mình được gì, mày hiểu không?”
Tôi dùng tiếng Nga hỗn tạp với tiếng Anh, nói năng lộn xộn tranh cãi.
Agaras ngoài dự liệu trầm mặc vài giây, dường như đang cố gắng suy tư ý tứ tôi muốn biểu đạt.

Bàn tay siết chặt bên hông tôi chậm rãi buông lỏng rồi rời ra, đuôi cá đang nâng tôi lên chậm rãi thả xuống, nhưng vẫn không buông mắt cá chân tôi ra, ngược lại lôi kéo tôi đặt lên trên tường.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng đen âm trầm cúi người hạ xuống trước mặt, hắn vươn hai móng vuốt ra, hoàn toàn giam cơ thể của tôi trong một vòng ràng buộc không gì phá nổi.

Trái tim tôi hốt hoảng kịch liệt, bàn tay gắt gao bấu vào vách tường phía sau, muốn áp chế sợ hãi không ngừng dâng lên dưới đáy lòng.
Agaras hạ đầu xuống, sợi tóc thật dài đổ lên vai tôi, chóp mũi kề sát chóp mũi tôi, môi như có như không bồi hồi bên cổ, ngửi một hơi thật sâu.

“Do you like that man?”
Tôi sửng sốt một hai giây, vốn tưởng rằng mình sắp gặp nạn, không ngờ Agaras lại đột nhiên đặt câu hỏi, hơn nữa còn hỏi một vấn đề không thể tưởng tượng được.
“Em gọi hắn là… Rhi…ne…” Mặt Agaras hơi hơi kéo giãn ra, nương theo ánh sáng nhàn nhạt, tôi thấy được hắn híp mắt, trong đôi đồng tử sâu hút sôi trào một loại thần sắc khác thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, mở miệng nói từng câu từng chữ.


“Tôi ở dưới đáy thuyền…… Thấy hai người… Cùng một chỗ…… Mỗi ngày.”
Hắn đè thấp thanh âm, dùng tiếng Anh và tiếng Nga hỗn độn cố sức biểu đạt ý tứ của mình, đôi môi khép mở, hết sức nhấn mạnh một từ đơn cuối cùng, răng nanh sắc nhọn thậm chí lộ ra khỏi khóe môi, tràn đầy thú tính phát tiết đố kỵ của hắn.
Tôi nghẹn họng trân trối, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Khi tôi và Rhine cố gắng dùng máy thăm dò dưới nước tìm kiếm tung tích của nhân ngư, thì Agaras cũng đồng thời như hình với bóng nhìn trộm chúng tôi dưới thuyền, hoàn toàn không phải chúng tôi dùng thuốc tê cho cá mập trùng hợp bắt giữ hắn, hắn căn bản là tự mình muốn lên thuyền.

Chúng tôi cho rằng năng lực của bản thân cao hơn hắn một bậc, lại không ngờ đã sớm bị con dã thú chỉ số thông minh siêu cao này đặt trong lòng bàn tay.
Trong vài giây, tư duy của tôi hoàn toàn không đặt ở vấn đề của hắn, bởi vì đây cơ bản là lời nói vô căn cứ.

Thế nhưng sự trầm mặc ngắn ngủi của tôi dường như càng khiến Agaras hiểu lầm, hắn nhìn tôi thật sâu, trên mặt toát ra một loại biểu tình cực kỳ không cam tâm, hơi thở gấp gáp phun lên người tôi, mặt lập tức sáp lại càng gần.

“Em là thuộc về… tôi? Hay là… hắn?”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy thần kinh giống như dây đàn violon bị vấn đề bức bách và quái gở của hắn kéo qua, phát ra từng đợt âm rung.

Tôi đột nhiên ý thức được cho dù chỉ số thông minh của Agaras đã vượt rất xa nhân loại, nhưng đứng trước thứ tình cảm rắc rối phức tạp của con người, hắn vẫn như một đứa trẻ thích giở trò đùa giỡn, tư duy tình cảm luôn dã man trực tiếp, đã thích thì sẽ cố chấp giữ làm của riêng, chán ghét liền hủy diệt phá hoại, hoàn toàn không chịu bất cứ quy tắc luân lý nào.
Thế nhưng cho dù là vấn đề đơn giản như thế, nhưng giờ này khắc này lại trở nên nan giải hơn cả những phương trình phức tạp nhất đối với tôi.

Tôi không biết nên trả lời thế nào, bởi vì trước đó tôi chưa từng ngờ tới bản thân sẽ có bất cứ quan hệ nào với đồng tính luyến ái, phải biết rằng ở Nga vẫn chưa cho phép chuyện này, vậy mà bây giờ lại không thể không vắt hết óc vì nó.
Tôi rõ ràng là một nam tử hán độc lập, sao lại thuộc về ai được! Nhưng nếu tôi trả lời như vậy, Agaras nhất định sẽ rất khó lý giải.

Nếu tôi trả lời thuộc về hắn, vậy cơ bản là tương đương với lệnh thông hành cho hắn trắng trợn ăn tôi.

Nếu tôi trả lời thuộc về Rhine, ai biết được sẽ đưa tới hậu quả khó tưởng tượng nào!
“Chết tiệt… Tao…”
Tôi gian nan phun ra mấy âm tiết không hề có ý nghĩa, cảm thấy sứt đầu mẻ trán, Agaras lại bỗng nhiên giống như không thể nhịn được nữa, cúi thấp người xuống, môi lần đến chỗ hõm sau gáy tôi, răng nanh không nhẹ không nặng cắn tôi một ngụm.

Hàm răng sắc nhọn kia lướt qua động mạch của tôi, cổ họng hắn bật ra tiếng kêu khàn khàn cảnh cáo, tựa như loại thanh âm trước khi giết người mà hắn từng phát ra.

Tôi vô cùng giật mình, lại nghe thấy Agaras thở mạnh một hơi.

“Dessaro…… Tôi đói bụng…”
Tôi rùng mình một cái, nỗi sợ hãi mãnh liệt nhất thời chôn vùi tôi.

Tôi thề tôi thật sự bị dọa sợ, toàn bộ suy nghĩ tràn ra trong đầu tôi lúc đó đều là cảnh tượng máu me đến cực điểm trên chiếc thuyền kia, trước mắt không xua đi được hình ảnh tên da đen bị xẻ toang bụng và bộ dáng đẫm máu như Tu La của Agaras.

Tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, không thể không rét mà run.

Tôi hoài nghi có lẽ Agaras đã thay đổi chủ ý vì bị tôi chọc giận, hắn cho rằng tôi thích người khác, bởi vậy muốn đem tôi từ bạn tình hạ xuống thành thức ăn! Sao tôi lại quên Agaras là một con thú hung tàn tính tình khó đoán cơ chứ!
So với mất mạng, tôi tình nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm bạn tình của hắn hơn!
“… Tôi muốn ăn… em…”
Đúng vào lúc Agaras gia tăng khẩu khí, ghé vào bên tai tôi kêu lên một tiếng trầm thấp, làm bộ há miệng muốn cắn xuống đầu vai tôi, răng nanh lóe lên hàn quang hoàn toàn lộ khỏi khóe miệng! Tôi nhất thời kinh hoảng bật thốt lên thành tiếng.

“Tao thuộc về mày, tao thuộc về mày, Agaras! Xin đừng ăn tao… Tao thuộc về mày!”
Tôi không biết bản thân đã liên tiếp hô lên bao nhiêu câu “Tao thuộc về mày” trong cơn khủng hoảng, giống như câu nới đó còn hữu hiệu hơn so với lời kêu cứu, mà Agaras lại ngoảnh mặt làm ngơ dùng răng nanh thử thăm dò động mạch cổ của tôi, giống như đang quyết định xem nên xuống tay ở nơi nào, trong yết hầu bống nhiên phát ra một tiếng ôi ôi khàn khàn trầm thấp vô cùng quái dị.
Tôi lập tức nhận ra đó là tiếng cười của hắn, không khỏi cúi đầu nhìn lại, vừa liếc mắt liền thấy khóe miệng hắn sắp banh đến tận mang tai, đôi mắt thâm thúy hẹp dài liếc xéo sang tôi, vẻ mặt tràn đầy hàm ý trêu tức mà tình sắc.

“Em là của tôi… Dessaro…”
Hơi thở hắn phun ra giống như dục vọng cuồn cuộn tiến vào xoang mũi của tôi.


Tôi đột nhiên ý thức được suy đoán của tôi về cảm xúc của nhân ngư hoàn toàn là nông cạn sai lầm, thậm chí còn cho hắn một lý do để đúng tình hợp lý đến nhấm nháp tôi.
Đáng giận! Tôi còn chưa kịp phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, đã bị hắn há miệng ngậm lấy hai phiến môi.

Đầu lưỡi trơn mịn kia tiến quân thần tốc tách mở hàm răng của tôi, tùy ý lật quấy trong khoang miệng, phỏng theo động tác giao hợp, cuốn lấy lưỡi tôi thong thả ra vào, dường như cố ý chậm rãi nhấm nháp tư vị của tôi.

Đồng thời đuôi cá bên dưới lại lần mò đi lên dọc theo cẳng chân, phối hợp với trước người hắn ma sát vuốt ve cái mông của tôi.
Tôi xấu hổ đến sắp phát điên, nhưng Agaras hoàn toàn là một cao thủ làm tình trời sinh, bị hắn hai tầng trêu chọc như vậy, thứ kia của tôi vốn đang héo rũ lại run rẩy đứng lên, bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, thân thể đã nhũn đến không thể nhũn hơn, rất giống một con sao biển không có xương sống ghé vào đuôi cá, túy ý hắn càn quét qua cổ, dọc theo lồng ngực liếm xuống dưới.
Đầu lưỡi của hắn giống như có dòng điện chốc lát truyền đi khắp nơi, khiến tôi mẫn cảm run lên từng đợt, một tay luồn vào trong tóc hắn, kéo lấy đầu hắn, muốn dời đầu hắn ra khỏi cơ thể tôi.

Khớp hàm của tôi run rẩy phát ra tiếng hô nhỏ.

“Đừng làm chuyện đó ở chỗ này… Đồ dã thú này!”
Hắn ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của tôi, hơi thở mãnh liệt như bão táp.

“Ở… Nơi nào… Có thể?”
Tôi quả thực muốn quăng cho mình một bạt tai, để khiến cái miệng không nghe lời của mình có thể đừng nói sai nữa.

“Ý của tao là…”
Tôi nghe thấy giọng nói của mình vô cùng mềm yếu, vừa ra khỏi miệng đã khiến bản thân tôi cũng phải xấu hổ, quả thực giống như đang dụ dỗ vậy.

Ánh mắt Agaras càng thêm tối đen, ngực hắn phập phồng kịch liệt, gân xanh trên cổ bật ra, nuốt xuống một ngụm lớn nước bọt, mí mắt bởi vì cố gắng kìm chế mà sung huyết, tôi thậm chí có thể thấy rõ dưới làn da tái nhợt đến phiếm xanh của hắn nổi lên tơ máu thật nhỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu.

Agaras có biến hóa, hắn đang khắc chế bản thân.

Ở trong phòng thí nghiệm hắn hoàn toàn là một dã thú bị tình dục kích thích, mà khi ra ngoài này, tính nết hắn rõ ràng đã có chút giống con người, hơn nữa còn muốn giao tiếp với tôi, thậm chí lấy tính mạng cứu giúp tôi, điều này cho thấy trong kỳ động dục và lúc bình thường nhân ngư hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất tôi cũng có chút đường sống để bảo vệ bản thân không bị hắn xâm phạm ở nơi này, về phần sau này thế nào, sau này lại nghĩ tiếp!
Đáng chết, không quản được nhiều như vậy.

Nghĩ như vậy, tôi đơn giản nói lung tung.

“Mày dẫn chúng tao thoát khỏi những người này, tao liền… là của mày.

Hiểu ý của tao chứ?”
Mấy chữ cuối cùng phát ra quả thực gian nan giống như ứa máu vậy, bởi vì tôi không biết lừa gạt con dã thú hung mãnh này sẽ có hậu quả thế nào, trong nháy mắt nói ra lời, tôi đột nhiên có loại ảo giác như đem chính bản thân ra cá cược, được ăn cả ngã về không vậy.

Thế nhưng ai biết về sau sẽ thế nào đâu, nếu có thể trở lại mặt đất, chẳng lẽ Agaras thật sự có thể đuổi theo nữa sao?
Khi tôi ôm loại tâm lý may mắn này đối diện với ánh mắt của Agaras, vẻ thành khẩn ngụy trang suýt thì sụp đổ trong phút chốc, bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi, nở nụ cười, một nếp nhăn thật sâu bên khóe miệng rơi vào trong bóng tối, âm hiểm lại ái muội.
“I know you…” Agaras vươn ngón tay sắc nhọn thon dài ra, phất qua cằm của tôi, tựa như một trưởng giả đa mưu túc trí đang giễu cợt kế sách của tiểu quỷ, môi dán lên chóp mũi tôi thổi khí.

“Không cần… trốn, em cũng trốn… không được, chiếc tàu này… sẽ mang chúng ta… trở về…”
“Trở về chỗ nào?” Thần kinh của tôi vang lên lộp bộp.

“Cái đảo chúng ta xuất phát kia sao?’
“No…” Agaras lắc lắc đầu, bí hiểm nheo mắt lại, bàn tay ôm lấy eo tôi, đuôi cá chống cao lên dọc theo vách tường, để sát vào một kẽ nứt nho nhỏ trên vách tường khoang đáy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận