Ánh mắt của tôi xuyên qua kẽ nứt nhìn về phía mặt biển, vậy mà lại thấy hải âu xung quanh bay thật thấp như mây đen trên đỉnh đầu, thấp đến gần như dán vào mặt biển, xếp thành từng đàn bay theo đường đi của con thuyền, giống như những đội phi cơ đã được huấn luyện vậy.
Thuyền hải tặc tuyệt đối không thể đi theo đàn chim, mà loài chim di chuyển luôn dựa vào từ trường để xác định phương hướng.
Hiện tượng khó tin này xuất hiện, cách giải thích duy nhất là, trên thuyền này có từ trường còn mạnh hơn cả từ trường tự nhiên, không chỉ ảnh hưởng đến đường bay của đàn chim, mà còn thay đổi cả hướng đi của thuyền.
Liên tưởng đến những lời Agaras vừa nói, tôi không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào sườn mặt sắc bén của hắn, thật sự không ngờ được trên người nhân ngư lại có sức mạnh to lớn đến như vậy, điều này đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của tôi.
“Đây, đây là mày làm……” Tôi nuốt một ngụm nước miếng, “Mày muốn mang chúng ta đi đâu?”
Agaras không lập tức đáp lại tôi, lông mi thật dài của hắn buông xuống, ánh mắt sâu hút như mây đen tan biến không biết trôi về nơi nào, bồi hồi trên mặt biển mênh mông, lại lặn thật sâu xuống đáy biển thăm thẳm, dường như đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ.
Thật lâu sau, hắn mới nỉ non trầm thấp.
“Lemegeton…”
Cả người tôi chấn động, toàn thân đột nhiên trở nên hưng phấn.
Tôi từng nghe thấy từ đơn này rồi, thậm chí có thể nói là vô cùng quen thuộc.
Đây là một trong những hòn đảo không hề tồn tại trong truyền thuyết, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng vào nó, hơn nữa còn từng tìm đọc rất nhiều tư liệu.
Tôi đoán rằng nó là một phần của di tích cổ Atlantis(*) còn sót lại sau khi chìm vào đáy biển, thế nhưng tôi chưa từng đến được chỗ đó, cũng không tìm thấy chứng cứ chứng minh suy nghĩ của tôi, suy đoán vẫn chỉ dừng lại ở suy đoán.
Tất cả đều bắt nguồn từ giai đoạn đầu khi tôi nghiên cứu hạng mục nhân ngư, tôi có viếng thăm một nhà khoa học đã từng đi theo thuyền thám hiểm Soviet chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm đạn hạt nhân vào nhiều năm trước — giáo sư Wei Nuoge Reid.
Ông ấy từng đăng tải một đoạn hồi ký trên báo chí, kể rõ trong lúc bọn họ làm nhiệm vụ tìm kiếm đạn hạt nhân, trùng hợp gặp được nhân ngư ở gần một hòn đảo nhỏ trên biển, cũng nghĩ cách phỏng vấn nó, thông qua phương thức giao tiếp đặc thù kết luận được ngôn ngữ của nhân ngư này bắt nguồn từ nền văn minh Atlantis đã biến mất kia.
Tôi nhớ rõ giáp sư Wei Nuoge Reid từng nói cho tôi biết, hòn đảo mà nhân ngư kia sinh sống được bọn chúng gọi là “Lemegeton”.
Nó là một hòn đảo di động, chỉ có thể xuất hiện trên mặt biển vào những thời kỳ đặc thù, trôi nổi xung quanh vỏn vẹn vài ngày, sau đó sẽ biến mất giống như ảo ảnh trên mặt biển không còn bóng dáng.
Mà nhân ngư kia cũng mang theo đoạn thu hình quý giá của bọn họ, còn có một vị thuyền viên trên biển, thần bí bốc hơi, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Giáo sư Wei Nuoge Reid còn chưa gượng dậy nổi vì sự kiện này, đoạn hồi ký đó cũng càng trở nên không đáng tin.
Trong số những học viên phỏng vấn ông khi đó, chỉ có tôi, vô cùng kiên định tin tưởng vào hồi ức ông kể lại, cũng căn cứ theo chỉ thị của ông mà nghiên cứu phương pháp truy tìm nhân ngư, đây cũng là một trong những tiền đề khiến tôi nhận được sự tán thưởng của Rhine sau này.
“Lemegeton… Lemegeton!”
Tôi thấp giọng lẩm bẩm, cả người bị bao phủ trong niềm hân hoan cực độ, cảm thấy bản thân may mắn giống như được trời cao chiếu cố vậy, trong nhất thời cũng quên mất mình dang ở trong hoàn cảnh nào, cho đến khi mặt Agaras đến sát bên cạnh, tôi mới giật nảy mình hồi phục tinh thần.
Đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng âm u hỗn tạp giữa khẩn trương và hưng phấn, bàn tay thật cẩn thận mơn trớn trên hai gò má tôi giống như đang vuốt ve đồ vật quý giá gì vậy.
Tôi theo bản năng muốn quay đầu sang một bên né tránh, lại bị môi Agaras hôn lướt qua vành tai và tóc mai, tiếng thì thầm như ma chú tràn ra từ miệng hắn.
“You will like Lemegeton… but, be careful… do not leave me… cause you are so delicious…”
Sau khi tôi hiểu được ý tứ của những lời này.
lông tơ sau lưng tôi chợt dựng đứng lên.
Agaras bảo tôi sau khi đến Lemegeton không được rời khỏi hắn một bước, như vậy chẳng lẽ, trên hòn đảo nhỏ kia ngoại trừ hắn ra còn có các nhân ngư khác tồn tại sao?
Tôi đột nhiên ý thức được bản thân đã mải chìm đắm trong niềm hân hoan khi biết hòn đảo này thực sự tồn tại, mà hoàn toàn xem nhẹ những rủi ro trong chuyện này.
Nếu Lemegeton là nơi ở của nhân ngư, vậy bên trên đương nhiên sẽ có nhân ngư sinh sống, hơn nữa, tất cả đều là những mãnh thú giống như Agaras.
Giả sử mấy nhân ngư giống đực ở đó cũng cảm thấy hứng thú với đàn ông nhân loại giống hắn… Ông trời của tôi ơi!
Không, sẽ không… Điều này không phù hợp với tập tính bình thường của sinh vật…
Tôi liều mạng an ủi bản thân.
Agaras nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tuần tra trên biểu tình liên tục biến đổi của tôi, khóe miệng cong lên giống như cảm thấy vừa lòng vì đã chộp được từng tia sợ hãi của tôi.
“Do not be afraid, I will protect my Dessaro…”
Bờ môi của hắn bồi hồi trên chóp mũi tôi, ngữ khí trầm thấp quả thực giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, nhân tiện muốn cúi đầu hôn xuống.
Bàn tay sau gáy thừa dịp tôi đang ngẩn người há miệng, lợi dụng triệt để xê dịch đến trên mông tôi xoa nắn, cái đuôi bên dưới quấn lấy cẳng chân tôi, thong thả ma sát lên xuống.
“Đáng giận… Tao không cần mày bảo vệ… Con dã thú này, sắc ma, cút ra!” Mấy lời trắng trợn công khai biểu thị quyền chiếm hữu này thoáng chốc khiến tôi thẹn quá thành giận, theo phản xạ dùng đầu gối chặn đứng đuôi cá thô to đang âm mưu tách hai chân tôi ra, ngay vào lúc này, trên nóc khoang đáy đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn.
Động tác của Agaras dừng một chút, đồng thời nhìn lên cùng tôi, cửa cabin trên đỉnh đầu đột nhiên ầm ầm mở ra, một người xui xẻo bị trói gô ném xuống dưới như bao cát, phịch một tiếng đập vào trong nước.
Cửa cabin lại lập tức đóng lại, trong góc phòng bọt nước văng tung tóe, sau đó nửa thân trên của một người liền lủi lên từ mặt nước.
Thần kinh của tôi nảy lên: Đó là Rhine, anh ta còn sống!
Tôi theo bản năng muốn gọi anh ta một tiếng, nhưng còn chưa phát ra âm thanh, miệng đã bị bàn tay của Agaras bịt chặt lại.
Đuôi cá đang quấn lấy chân tôi nhanh chóng quẫy đi trong nước, thân trên của hắn nhẹ nhàng không tiếng động kéo tôi đến góc tường, dùng tấm lưng rộng lớn hoàn toàn che tôi đi trong bóng tối, giống như sợ Rhine cướp tôi đi mất vậy.
Hơn nữa, hắn thế mà lại muốn cúi đầu hôn lên cổ tôi trong loại tình huống khẩn cấp như thế này!
Chết tiệt! Tôi lấy khuỷu tay cố sức ngăn cản cái đầu Agaras đang chực nhào về phía lồng ngực tôi, mí mắt nhảy lên kịch liệt: Bọn hải tặc ngu xuẩn này, bọn chúng không biết nhốt ba bọn tôi cùng nhau trong khoang thuyền sẽ gây ra hậu quả gì sao? Ông trời của tôi, tôi không thể tưởng tượng nổi giữa Rhine và nhân ngư rồi sẽ phát sinh xung đột thế nào, tôi chỉ cầu nguyện chúng tôi cứ ở trong bóng đêm như vậy không nhìn thấy đối phương!
Mà dường như Rhine quả thật vẫn chưa nhìn thấy chúng tôi trong bóng đêm, anh ta chỉ tự mình cúi đầu, thành thạo dùng miệng cắn mở dây thừng trên người, lộ ra tố chất đặc hữu của một quân nhân.
Lực cắn của anh ta vô cùng kinh người, không đến mấy cái đã cởi được hết dây thừng, đứng thẳng thân thể ở trong nước, sau đó bắt đầu quan sát tình cảnh bốn phía.
Rốt cuộc, tình huống không thể tránh khỏi mà tôi lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Khi tầm nhìn của Rhine xẹt qua góc phòng chúng tôi đứng, ánh mắt anh ta đột nhiên mở to, gương mặt cương nghị kia trong nháy mắt vặn vẹo gần như mất đi hình dáng vốn có bởi vì khiếp sợ và phẫn nộ, sắc mặt xanh mét, hai tay đặt bên người siết thành nắm đấm, khớp xương vang lên từng tiếng răng rắc.
Thế nhưng so với Rhine kích dộng, Agaras lại chỉ ngoảnh mặt làm ngơ ôm lấy eo tôi, dùng đầu lưỡi làm càn liếm mút trên xương quai xanh của tôi, thậm chí còn cố ý phát ra tiếng nước thu thu dâm sắc không chịu nổi.
Hắn đang trả thù khiêu khích của Rhine ở trên thuyền lúc trước, cũng lộ liễu biểu đạt với Rhine tôi là bạn tình thuộc về hắn, thật giống như hành vi tuyên chiến của các giống đực trong thế giới sinh vật vậy.
Tôi xấu hổ đến liều mạng lùi lại trong nước, lại bị Agaras quấn chặt lấy thân thể, một đôi ma trảo làm càn vỗ về chơi đùa trên thân thể tôi, móng tay còn vạch quần của tôi ra, đặt hai chân tôi lên thắt lưng của mình, hung khí to lớn thẳng đứng cọ cọ lên bắp đùi tôi.
Con dã thú này, hắn thế mà lại muốn thượng tôi trước mặt Rhine! Tôi vô cùng nhục nhã hung hăng cắn lên ngón tay Agaras, muốn hắn ngừng hành vi man rợ này lại, thế nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, bởi vì Agaras quả thật chỉ là một dã thú, hắn hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là xấu hổ, hắn muốn dùng phương thức đặc thù của hắn để chứng minh tôi là bạn tình của hắn!
Không! Tôi chỉ có thể giãy giụa đung đưa cần cổ, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Rhine hạ thấp người, bàn tay nắm lấy thứ gì đó ở chân, nhảy vọt lên bắt được một khối nhô ra trên tường, đánh mạnh về phía tôi và Agaras, trong tay là một con dao quân dụng sáng lóa!
Càng chuẩn xác chính là, anh ta đâm về phía phần đuôi cá lộ ra ngoài mặt nước của Agaras.
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy cái đuôi tối màu thật dài kia vung lên giống như sét đánh, quật mạnh về phía thân thể Rhine, mà anh ta lại nhanh nhẹn tránh được, xoay người ngã vào trong nước, hai tay bám chặt lấy phần cuối cái đuôi, con dao trong tay hung hăng đâm nghiêng vào khe hở giữa vây đuôi!
Agaras lập tức bắn người lên, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp, đuôi cá quất về hướng ngược lại, lập tức đập bay Rhine lên tường, phát ra một tiếng va chạm thật lớn khiến người ta sợ hãi, Rhine còn chưa kịp kêu một tiếng, đã trực tiếp ngã vào trong nước.Tôi cứ cho rằng mạng của Rhine đã sắp không xong rồi, lại không ngờ anh ta lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, tựa vào trên tường, thở hồng hộc cầm con dao đầy máu, gắt gao nhìn chằm chằm Agaras, một hồi ác chiến có vẻ hết sức căng thẳng.
~~~OvO~~~
(*)Lục địa Atlantis: Theo truyền thuyết Hy Lạp cổ do Platon dẫn, tại Đại Tây Dương từng có một hòn đảo đông đúc và phát triển, nơi mà các truyền thuyết cổ xưa cho rằng đã đạt đến đỉnh vinh quang của loài người, vùng đất sở hữu nền văn minh tuyệt đỉnh cùng sức mạnh quân sự đáng kinh sợ – nhưng đã cả gan báng bổ thần thánh và kết quả là toàn bộ đại lục rộng lớn đã bị núi lửa nhấn chìm xuống đáy biển.
Theo Plato, Atlantis đã đạt được trình độ văn mình cực thịnh từ 11,000 năm trước, nhưng nó chỉ được đề cập trong các tác phẩm của ông vào khoảng 2,350 năm đổ lại, tức là từ năm 359 đến 347 trước công nguyên (TCN).
Plato mô tả Atlantis như là một đế chế hoàn hảo, với quân đội kỷ luật, biết âm nhạc và sống cộng đồng (không có tài sản riêng), trình độ khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc về thiên văn, vật lý và hóa học.
Đối với các nhà khoa học, việc tồn tại của Atlantis cho đến nay vẫn là một vấn đề gây tranh cãi.
Còn có ý kiến cho rằng Atlantis chính là phần còn lại của Đông Nam Á cổ xưa.
Một trong các minh chứng là họa tiết điêu khắc trên trống đồng, di sản văn hóa của người Việt cổ có chút tương đồng với cấu trúc vòng tròn đồng tâm của thành Atlantis..