“Đợi đã, Agaras! Thương thế của mày!”
Mặc dù tôi biết khả năng ngăn cản được hắn là cực kỳ nhỏ, nhưng tôi vẫn theo bản năng túm lấy cánh tay hắn.
Lúc này tôi mới phát hiện tấm lưng ẩn dưới mái tóc dài của Agaras đã nhuộm đẫm máu màu lam, thậm chí còn thấm ướt nửa đoạn đuôi tóc, không cần nghĩ cũng biết đó là một vết thương kinh khủng đến thế nào.
Tôi không khỏi sửng sốt, sự đau đớn gần như đã bị lãng quên trên lưng vì tình trạng nguy hiểm hiện giờ, thoáng chốc lại nhói lên tê dại. Một loại đau đớn cực độ bén nhọn lan tràn khắp xương sống, khiến tôi đau đến cong lưng xuống, ngón tay cắm vào da thịt trên vai.
Đáng giận, sao lại đau thế cơ chứ?
Tôi cắn răng, biết bản thân cần phải nhẫn nại, tôi không thể xin Agaras giúp đỡ vào lúc này, bằng không hắn có thể bại trận vì tôi.
Bởi vậy trong nháy mắt khi Agaras quay đầu lại, tôi liền vùi cả người mình vào trong nước, chỉ lộ ra vỏn vẹn cái đầu, cảm giác miệng vết thương một lần nữa bị thấm ướt nước biển giống như đang xát muối lên vậy, cơ thể tôi dưới mặt biển run lên kịch liệt vì thứ kích thích này, thế nhưng tôi vẫn nhếch môi nhìn thẳng vào hai mắt trầm tĩnh của Agaras, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói: “Này, mày bị thương không nhẹ… Có thể cùng cái tên bất nam bất nữa kia… đàm phán hòa bình không?”
Tôi biết lời tôi nói vô cùng vớ vẩn.
Loại đàm phán kiểu con người này hoàn toàn không hề tồn tại trong kết cấu quần thể của dã thú, nhưng tôi vẫn mong muốn lúc này có thể tìm ra một phương thức giải quyết khác tốt hơn, bởi vì tôi không hi vọng, ít nhất là không hi vọng Agaras sẽ vì tôi mà mất đi địa vị thủ lĩnh của hắn, có trời mới biết chuyện con người can thiệp vào quan hệ của quần thể dã thú là một việc vi phạm quy luật thiên nhiên đến cỡ nào!
Agaras nhìn chằm chằm tôi, đôi đồng tử ẩn dưới cánh mi dường như cất giấu một cơn sóng nước biến ảo khó đoán, bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên gáy tôi, giống như đang bưng lấy một thứ chế phẩm thủy tinh quý giá.
Tôi lo sợ bất an ném ánh mắt về phía gợn sóng đang chuyển động giữa chúng tôi, ước chừng suy nghĩ của nó cũng giống như nước biển không thể bắt lấy bằng tay này vậy.
Hắn dường như đang cẩn thận suy xét đề nghị của tôi, hoặc cũng có thể là đang dùng ánh mắt ám chỉ suy nghĩ của tôi có bao nhiêu ngây thơ.
Tôi không thể nhìn thẳng vào hắn, tôi sợ rằng ngay sau đó biểu tình của tôi sẽ bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn, không cẩn thận lộ ra sơ hở, tôi cau mày: “Này, rốt cuộc mày có hiểu tao nói gì không vậy?”
Lời còn chưa dứt, tiếng thét cao khiêu khích của nhân ngư tóc đỏ kia đã vang đến lần nữa, tôi ngẩng đầu, lại phát hiện nó đã tới gần thêm mấy mét, vây đuôi cuộn lên từng đợt sóng cao trên mặt biển.
Mặt nó hướng về phía Agaras, đôi mắt mảnh dài lại liếc xéo sang tôi, nâng cánh tay lên, mở lòng bàn tay, từng đốt ngón tay thon nhỏ, xinh đẹp mười phần làm một động tác giống như đang quyến rũ tôi, đôi môi đỏ tươi kia hơi hơi hé mở, đầu lưỡi vươn ra, ám muội liếm liếm môi, thần thái không chút kiêng nể giống như tôi đã nằm trong vòng tay nó rồi vậy.
Fuck… Tôi không nhịn được nổi da gà toàn thân, cảm giác giống như đang bị một tên biến thái ưa nam sắc đùa giỡn vậy.
Tôi không biết ánh mắt của nhân ngư này có phải cũng có ma lực mê hoặc nhân tâm như Agaras hay không, bởi vì mặc dù trên thực tế tôi cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dán vào trên người nhân ngư tóc đỏ kia, hô hấp thậm chí còn gấp gáp hơn.
Đúng lúc này, gáy của tôi lại bị siết chặt, trước mắt bị bóng dáng Agaras đang cúi đầu che kín, ngay sau đó môi liền bị hung hăng ngăn chặn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc cạy hàm răng tôi ra, liếm mút mang đậm ý tứ chiếm đoạt.
Ưm! Cảm giác hít thở không thông khiến tôi không nhịn được kêu rên một tiếng, đầu lưỡi đau đớn giống như sắp bị cắn nuốt khiến tôi nháy mắt tỉnh táo lại, theo phản xạ giãy giụa muốn thoát khỏi ràng buộc của Agaras.
Mà Agaras cũng không tiếp tục ép buộc tôi, chỉ nheo mắt lại, quay đầu, giống như một vị vua không tiếng động cảnh cáo kẻ xâm lược đang rình rập – Tôi là chiến lợi phẩm của hắn, quyết không được phép chấm mút.
Đường cong bên sườn mặt hắn sắc bén, ánh mắt âm u, răng nanh trắng ởn thậm chí còn lộ ra khỏi khóe miệng, tràn ngập sát khí khiến người ta rét mà run.
“Tôi… sẽ… trở về… Dessaro…”
Bàn tay ẩm ướt xẹt qua má tôi, lưu lại một vệt nước lạnh lẽo, hắn trúc trắc thốt ra mấy âm tiết Nga, lông mi thật dài nửa hạ xuống theo mí mắt, tạo ra một mảnh bóng tối thâm trầm.
Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay tôi, cúi đầu dán mặt vào lòng bàn tay tôi, hít vào một hơi thật sâu.
Bàn tay tôi chạm phải hình dáng nam tính góc cạnh rõ ràng kia, lồng ngực chẳng hiểu sao lại co rút giống như da trâu ngấm nước vậy, co rút đến ẩn ẩn đau đớn.
“Chờ… tôi.” Tôi nghe thấy Agaras dán vào lòng bàn tay tôi thì thào như vậy.
Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng hốt không nói nên lời, tôi thề tôi chưa từng trải qua thứ cảm giác nào như vậy, cho nên cả người liền hoang mang cứng ngắc tại chỗ, cho đến khi Agaras buông tay tôi ra, quay người lại.
Một loại xúc động không biết bắt nguồn từ nơi nào chợt xông tới, tôi lập tức vươn tay muốn bắt lấy tay hắn, thế nhưng chỉ túm được khoảng không, nắm tay siết chặt trong nước biển.
Dessaro, mày làm sao vậy? Mau loại bỏ sự lo lắng dư thừa của mày đi!
Tư duy của tôi hỗn loạn vô cùng, trơ mắt nhìn dáng người mạnh mẽ của Agaras lập tức chui xuống mặt biển, cái đuôi màu đen thật dài vung lên xẹt qua ánh trăng vẽ nên một đường cong như dây cung, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong đại dương tối đen.
Mà cái tên nhân ngư tóc đỏ kia còn không có ý tốt nhìn thoáng qua tôi, cũng không cam lòng thua kém lặn vào dòng nước như một cây phi tiêu.
Trong khoảnh khắc, mặt biển đột nhiên dậy sóng dù không có gió, tựa như sắp bị sóng thần đột kích, nổi lên tầng tầng phong ba, đến ánh trăng cũng bị che đi một nửa.
Tôi khẩn trương tìm kiếm bóng dáng dưới mặt biển, nhưng thân thể bị sóng biển đưa đẩy lên xuống phập phồng, giữa đại dương vô biên vô hạn dường như chỉ có một vật sống là tôi.
Đau đớn và rét lạnh cùng lúc bẻ gãy thần kinh của tôi, khiến tôi không thể nhẫn nại chờ trong nước biển dù chỉ một khắc, tôi cảm thấy nếu còn tiếp tục kéo dài nữa, tôi có thể sẽ bị choáng vì mất máu, hơn nữa mùi máu trước đó của tôi rất có khả năng sẽ dẫn dụ cá mập hoặc một loài động vật ăn thịt khác.
Ai biết được trước khi Agaras giải quyết xong nhân ngư kia thì còn có những nhân ngư khác hoặc mấy con quái vật như loại cá chình kia xuất hiện nữa hay không! Nghĩ đến đó tôi không khỏi rùng mình một cái, nhưng thuyền đâu, hiện giờ thuyền đã chạy đi bao xa rồi!
Tôi nhìn về phía xa xa, ngay vào lúc đang hết đường xoay sở, thì đột nhiên trông thấy mấy ngọn đèn thấp thoáng xuyên thấu qua màn sương đêm.
Tôi lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, mới đầu còn cho rằng đó là mắt của một loại cá khổng lồ, nhưng rất nhanh liền nhận ra đó là ánh đèn chiếu sáng, bằng không sẽ không có độ xuyên thấu mạnh như vậy, hơn nữa mấy tia sáng kia đang lia khắp xung quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đó là một chiếc thuyền cứu hộ!
Tôi quá đỗi vui mừng, lập tức động người bơi về phía đó, càng bơi càng khẳng định suy nghĩ của mình, hơn nữa tôi còn nghe được tiếng quát to của vài người truyền đến, khiến tinh thần tôi trong nháy mắt phấn chấn lên, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không kịch liệt như vừa rồi nữa.
Đó là đám người Rhine! Bọn họ đã lợi dụng tình hình rối loạn để khống chế thế cục, quá tốt!
“Này! Tôi ở chỗ này! Người anh em!”
Tôi quơ quào tay chân nhanh chóng bơi về phía đó, ông trời, tôi không thể tin được tốc độ của tôi thế mà lại nhanh như một chiếc du thuyền vậy, khi tôi bơi đến trước mặt đám người Rhine gần như đã dọa bọn họ sợ chết khiếp!
“Dessaro!” Ngay khi Rhine nhìn thấy tôi liền bộc phát một tiếng rống to kích động, vươn tay ra kéo mạnh tôi khỏi mặt nước, gắt gao ôm tôi vào lòng.
Toàn thân anh ta run rẩy kịch liệt, thân hình cường tráng giống như đai sắt siết chặt tôi đến không kịp thở: “Đủ rồi, anh bạn, tôi vẫn còn sống đây, anh mà siết chặt thêm chút nữa, xương cốt tôi sẽ bị anh bẻ nát mất.”
Tôi suy yếu oán giận, lúc này Rhine mới chịu buông tôi ra.
Cơ thể tôi rốt cuộc cũng có thể thả lỏng ngồi xuống.
Rhine ngồi ở đầu thuyền thay đổi phương hướng của thuyền, tiếng động cơ nổ vang lên, nhanh chóng chạy về một hướng khác.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy ngồi trên thuyền lại thoải mái như vậy, mặc dù chuyến đi biển dài đến mấy tháng này đã khiến cảm thấy vô cùng chán ghét.
Mấy thủy thủ bên cạnh phủ thêm một tầng áo tơi cho tôi, cũng săn sóc đưa một điếu thuốc ấm người sang.
Tôi run rẩy rít mạnh như một kẻ nghiện, cảm động đến không nên lời.
“Ha, thấy cậu không sao thật là tốt, tiểu Wallace của chúng tôi.” Một thủy thủ vỗ vỗ bả vai tôi, khẩn trương quay đầu nhìn về phía sau tôi: “Vừa rồi tôi thấy sóng biển bên kia rất lớn, chắc không phải con quái ngư kia chứ? Sao cậu trốn thoát được vậy?”
Hô hấp của tôi chợt căng thẳng, đột nhiên nhớ đến câu nói của Agaras trước khi lặn xuống biển, cả người không khỏi ngốc ra vài giây, ngực rầu rĩ, giống như bị đổ vào một đám bọt biển, không sao thoát ra được.
Trên vai lại bị vỗ một chút, tôi mới vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì.
Không phải con quái ngư kia, chỉ là… nổi gió thôi.”
“Nhân ngư kia……”
“Ở đâu?” Tôi theo bản năng quay đầu lại, trên mặt biển mù sương, ngoại trừ sóng biển và ánh trăng, cái gì cũng không có.
“Tôi là nói, nhân ngư kia có phải bỏ trốn rồi hay không?” Thủy thủ truy hỏi.
Tôi có chút xấu hổ quay đầu lại, rít điếu thuốc, trong lòng nháy mắt hỗn độn như mọc đầy bụi gai: “Tôi không biết, quay về rồi nói sau đi.”
Tôi cố gắng ép buộc ánh mắt của mình nhìn về phía mặt biển phía trước thuyền, kìm nén xúc động muốn quay đầu lại.
Thế nhưng ngay vào lúc này Rhine lại quay đầu, mày nhăn thật chặt, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
Tôi giả vờ không phát hiện, phun ra một hơi thuốc, ánh mắt thuận theo hướng sương mù trôi về mặt biển xa xôi.
……
Đêm hôm đó, chúng tôi về tới con thuyền hải tặc kia, chỉ là đám người khống chế chiếc tàu này trước đó đã tử thương thảm trọng trong cuộc cận chiến với quái ngư, chúng tôi lại lần nữa đoạt được quyền chủ động.
Bọn họ nhất định không thể dự đoán được kết quả sau khi uy hiếp chúng tôi là ngược lại biến chính mình thành người chịu tội thay, không thể không nói vận mệnh khó dò.
Dùng một câu cổ ngữ ở nước láng giềng của chúng tôi để nói thì chính là “Phong thủy luân lưu chuyển”.
Chúng tôi ăn miếng trả miếng, ném đám hải tặc vận khí không tốt này vào khoang đáy, còn mình thì phân chia nhau nghỉ ngơi ở trên thuyền.
Vết thương của tôi có chút nghiêm trọng, may mà Rhine lục soát được một hòm thuốc ở trên thuyền.
Tôi vốn muốn tự mình bôi thuốc, nhưng bất đắc dĩ miệng vết thương trên lưng nằm ngoài tầm tay, đành phải để Rhine cũng bị thương không nhẹ làm giúp.
“Kiên nhẫn một chút, quần áo và miệng vết thương của cậu dính lại với nhau rồi.”
Rhine thấp giọng nói ở phía sau tôi, tôi gật gật đầu, giống như một con chó chết ngoan ngoãn ghé vào trên giường, dùng răng nanh cắn chặt gối đầu, ra vẻ thoải mái làm một động tác ok.
Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, một trận đau đớn tê tâm liệt phế thoáng chốc ập đến sau lưng.
Ngón tay tôi lập tức móc thật sâu vào khăn trải giường, đầu đầy mồ hôi mắng: “Fuck! Anh không thể xuống tay nhẹ chút sao!”
Rhine không đáp lại tôi, một phát dứt khoát tách quần áo của tôi ra khỏi miệng vết thương, dùng nước ngọt tẩy rửa qua, lấy băng vải thấm nước thuốc bọc quanh nửa thân trên của tôi.
Tôi đau đến gần như ngồi phịch trên người Rhine, cánh tay anh ta vòng qua từ dưới nách tôi, lưu loát thắt nút băng vải, thế nhưng bàn tay lại không chịu rời đi, mà ôm cả người tôi vào trong lòng.
Tôi đau đến thần trí tan rã, trong nhất thời không rảnh bận tâm đến động tác của Rhine, chỉ cảm thấy cằm anh ta gác lên vai tôi, nặng nề thở dài: “Dessaro… Xin lỗi… Ban ngày trong khoang đáy tôi…”
Rhine giải thích vô cùng thành khẩn, từ khi tôi quen biết anh ta đến giờ chưa từng thấy anh ta có thái độ nghiêm túc như thế, dù sao lúc ở trường học cũng chính bởi vì anh ta thích nói đùa nên mới nhận được sự yêu thích của rất nhiều sinh viên.
Thế nhưng hiện tại Rhine đã không còn là người thầy khiến tôi tin tưởng nữa, lại nhớ tới lần đó anh ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà có ý đồ xâm phạm tôi, tôi lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, bật dậy khỏi lòng anh ta.
“Không không không, Rhine.” Tôi quay người lại, đè vai của anh ta xuống, cúi đầu, bắt buộc bản thân rít ra từng câu từng chữ từ trong kẽ răng: “Anh không cần giải thích với tôi, anh là thầy hướng dẫn của tôi ba năm nay rồi không phải sao? Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi chắc hẳn nên báo đáp anh.
Nhưng nghe này, chuyện trong khoang đáy anh cứ coi như chưa từng phát hiện, có được không?”
Rhine nhìn tôi, biểu tình trên mặt dần trở nên cứng ngắc, muốn nói lại thôi.
Tôi có thể đoán được anh ta muốn nói gì, chuyện trong khoang đáy chắc chắn đã tạo ra kích thích không nhỏ đối với anh ta, sở dĩ anh ta giải thích là vì cho rằng tôi đã vì anh ta mà tạm nhân nhượng nhân ngư.
Trên thực tế, quả thật là tôi đã khuyên bảo Agaras vì muốn bảo vệ tính mạng anh ta, thế nhưng tôi tuyệt đối không muốn bị Rhine hiểu lầm gì cả — có lẽ anh ta cho rằng tôi vì để ý anh ta nên mới tự lấy mình ra trao đổi, mẹ nó, đây là một hiểu lầm khiến người ta nhục nhã đến cỡ nào chứ!
Vì phá vỡ loại không khí ái muội này, tội vội vàng hạ thấp người sửa sang lại hòm thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương vì bị vây đuôi của Agaras cắt qua trên vai và lồng ngực anh ta, giả vờ bình tĩnh: “Rhine, tôi muốn biết hiện giờ chiếc tàu này định đi đến đâu? Nếu tôi đã bị cuốn vào kế hoạch của các anh, thì tôi cũng có quyền biết chuyện này, xin anh hãy nói cho tôi biết.”
Rhine hít vào một hơi, trầm mặc hồi lâu: “Một nơi tên là Lemegeton.”
Tay tôi không nhịn được run lên: “Cái gì?”
“Truyền thuyết nói rằng đó là nơi nhân ngư sinh sống, cậu đã từng nghe nói rồi chứ, Dessaro?”
Tôi nhăn mi lại, không thể tin theo dõi anh ta: “Các anh đến chỗ đó làm gì?” Tôi nghĩ đến chuỗi dấu hiệu tượng trưng cho công xường vũ khí của quân đội Mỹ trên súng ống lúc ban ngày, trong lòng vang lên lộp bộp: “Rhine, chẳng lẽ nghiên cứu nhân ngư là hành động quân sự sao? Tại sao hải quân của Mỹ lại phải giả trang thành hải tặc tập kích thuyền chúng ta?”
Rhine biến sắc: “Cậu phát hiện ra rồi?”
Tôi cười lạnh: “Dù sao tôi cũng là sinh viên đạt điểm tối đa trong khóa lý luận quân sự, sao lại không hiểu mấy dấu hiệu kia chứ.
Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng mơ có thể che giấu khiến tôi không hay biết gì.”
Rhine dường như cảm thấy rất kinh ngạc vì thái độ đột nhiên quyết liệt của tôi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, giống như tôi đã nhanh chóng biến hóa thành một người xa lạ mà anh ta không quen biết.
Thật lâu sau, anh ta mới lắc lắc đầu, gương mặt rét lạnh như khắc băng: “Những nhân viên nòng cốt trong hành động lần này phải giữ bí mật với người bên ngoài, đây là mệnh lệnh quân đội, Dessaro.
Nhưng tôi cam đoan với cậu, tôi sẽ không để cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tôi…” Anh ta cầm chặt lấy cổ tay tôi, đồng tử thu nhỏ lại giống như nhớ đến tình cảnh không chịu nổi nào đó, hô hấp cũng bắt đầu có chút nặng nhọc: “Sẽ không để con dã thú kia thương tổn cậu nữa…”
“Câm miệng!” Tôi giống như con thú bị đạp trúng đuôi, thoáng chốc cảm thấy phẫn nộ không kìm nén nổi, thậm chí còn giơ nắm tay lên trước mặt Rhine, hung tợn trừng anh ta: “Anh nói thêm câu nữa thử xem?”
Rhine nhếch môi nhìn chằm chằm tôi vài giây, đột nhiên vươn tay kéo lấy vạt áo của tôi, ấn chặt tôi xuống cạnh giường, liều mạng hôn lên môi tôi.
Trong nháy mắt đôi môi hắn đụng tới tôi, tôi liền giống như núi lửa bùng nổ, dùng sức lực kinh người không biết kiếm đâu ra, đạp mạnh anh ta ra ngoài.
Tôi bám vào vách tường ngồi dậy, túm chặt lấy vạt áo bị kéo ra, giống như một con thú rơi vào đường cùng thở hổn hển dõi theo anh ta: “Cút ra ngoài!”
Rhine đứng ở đó giống như một ngọn núi nhỏ không thể lay động.
Tôi gần như nhảy dựng lên khỏi giường, dã man xô anh ta ra ngoài, dùng sức đóng sập cửa, sau đó tắt đèn, nằm vật xuống giường.
Tôi chôn đầu trong gối, muốn khiến bản thân khỏi suy nghĩ miên man mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đại não và thân thể của tôi đều mệt mỏi đến cực hạn, thế nhưng tư duy lại không cách nào ngừng đấu tranh.
Ánh mắt tôi không tự chủ được lia về phía mặt biển đen kịt ngoài cửa sổ kia, trong đầu không sao xua đi được câu nói trúc trắc của Agaras.
Có lẽ trong mắt của con dã thú kia, tôi xem như… đã nuốt lời rồi đi?
Thế nhưng… Tôi hoàn toàn chưa có đáp ứng hắn!
Tôi vậy mà lại cảm thấy bối rối vì chuyện này, rốt cuộc tôi đang bị làm sao vậy, chẳng lẽ lại động tâm với một con dã thú đã từng xâm phạm tình dục với tôi sao?
Đúng là vớ vẩn đến cực điểm, quả thật rất đáng cười!
Tôi tự nói với bản thân như vậy, nhưng thực tế là tôi không thể cười ra một tiếng nào, bởi vì mặc dù suy nghĩ này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng trong nháy mắt khi nó nảy lên trong đầu lại suýt chút nữa đã bức điên tôi.
Tôi ôm lấy cái đầu đang hỗn loạn không chịu nổi dùng sức đập vài cái lên gối, giống như nó là một khối đá cứng rắn, có thể lập tức đập tôi ngất xỉu ngay lúc này.
Thế nhưng nó vừa không thể khiến tôi lập tức té xỉu, lại càng không thể khiến những suy nghĩ kỳ quái trong đầu tôi ngừng lại, chỉ cung cấp được cho tôi chỗ để chôn mặt vào thật sâu, che giấu sự buồn khổ không thể phát tiết ngay lúc này.
“Ầm ầm ầm…”
Dường như muốn phối hợp với tâm tình của tôi, phía chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm sét cuồn cuộn, chớp lóe lúc sáng lúc tối, tôi biết mưa to sắp đến rồi.
Đáng chết……
Tôi nắm chặt đệm chăn, co đầu vào không gian ấm áp, nhắm hai mắt lại.
Tình cảm kín kẽ không một khe hở khiến ý thức của tôi nhanh chóng trở nên mơ hồ, trong cơn mơ màng, tôi đột nhiên ngửi được một cỗ mùi kích thích tố kỳ dị không hề xa lạ.
Thế nhưng mùi hương đó lại đến từ chính thân thể tôi, từ trong cốt tủy và máu thịt tôi, giống như một dòng nước không thể khống chế tiến vào xoang mũi của tôi, chảy qua ngực, chảy về phía dưới bụng, chảy về phía…
Một dòng điện khác thường dần lan tràn ở bộ phận khó có thể mở miệng, tôi cảm thấy bản thân đang ra mồ hôi, hô hấp trở nên gấp gáp, bàn tay nôn nóng bất an sờ soạng trên khăn trải giường dưới thân, cuối cùng chống không lại dụ hoặc bản năng, vói vào trong quần, lần mò về phía bộ vị đang kêu gào khát vọng giữa hai chân.
Không gian riêng tư một mình trong bóng tối dường như đã che đậy tất cả xấu hổ, khuếch đại dục vọng lên thật lớn, ngón tay của tôi thật cẩn thận chuyển động dưới người, hàm răng cắn một góc gối đầu đề phòng bản thân phát ra những âm thanh đáng xấu hổ.
Tôi không thể không thừa nhận bản thân đang thủ dâm vì khát vọng muốn làm tình, nhưng không phải giống như một người đàn ông tính hướng bình thường an ủi bản thân, mà là không tự chủ được lấy ngón tay đùa giỡn hậu đình của mình.
Tôi không thể không thừa nhận trong đầu của tôi lúc này toàn là hình dáng của Agaras, tôi vậy mà lại… khát vọng con dã thú này…
Tôi gắt gao cắn gối đầu, một bàn tay nhanh chóng chuyển động, một tay khác móc thật sâu vào đệm giường thẫm đẫm mồ hôi, tự đưa bản thân lên đỉnh dưới áp lực đáng xấu hổ.
Thế nhưng trong nháy mắt khi tôi sắp tới cao trào, một tia sét chợt lóe lên ngoài cửa sổ, tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến tôi giật cả mình, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt đó, nương theo ánh sáng lóe lên ngoài cửa sổ, tôi bất chợt thấy được một bóng đen thật dài giống như u linh, đang xuyên qua cửa thủy tinh phản chiếu lên chiếc giường dưới thân tôi..