Dessaro Nhân Ngư


Mà càng khiến tôi kinh ngạc hơn là, không ngờ tôi lại cực kỳ trùng hợp đứng ở phía trên cái lồng nhốt cậu bé Nhật Bản bị Shinichi lợi dụng kia [có lẽ gọi là nhân ngư Nhật Bản thì thích hợp hơn].

Cậu ta hiển nhiên đã bị động tĩnh tôi tạo ra dọa đến, ghé vào phía sau lớp thủy tinh cảnh giác nhìn tôi, nhưng khi tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt cậu ta, ánh mắt cậu ta lại chợt kinh dị mở to, sau đó lập tức lộ ra một loại thần thái chờ đợi và kinh hãi, bàn tay bám vào trên thủy tinh, dường như đang thỉnh cầu tôi thả cậu ta ra ngoài.
Tôi nhìn bốn phía, thừa dịp không có ai chú ý tới tôi, liền cúi đầu xuống xem xét chốt mở trên cánh cửa, nhưng lại lập tức phát hiện ra tất cả chốt mở đều đã bị gắn một chiếc khóa kim loại nặng nề.

Sau khi móc ra chìa khóa của Rhine lần lượt thử qua, thế nhưng không có cái nào phù hợp.

Trước mắt ngoại trừ đập vỡ thủy tinh thả mấy nhân ngư này đi ra, không có phương pháp nào khác, thế nhưng một khi tôi tạo ra động tĩnh, có lẽ tôi còn chưa kịp thả hết nhân ngư ra, đã bị mấy nhân viên vũ trang xung quanh bắn thành cái sàng mất rồi.

Dù thế nhưng tôi vẫn cần nhân ngư giúp đỡ, ít nhất cũng phải mang một người đi theo làm đồng bạn của tôi, như vậy tôi có thể mau chóng tìm đến Nakamiya.
Chỉ có thể thả nhân ngư trước mắt này, bởi vì tôi biết trước kia cậu ta cũng là con người, hơn nữa còn biết được một phần âm mưu của đám người kia, chúng tôi có thể giúp đỡ lẫn nhau tốt hơn.
“Này, tôi thả cậu đi ra, nhưng cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức chạy trốn cùng tôi vào trong biển, tôi cần cậu giúp, tim kiếm Nakamiya cứu vớt đồng bạn của cậu, cậu hiểu lời tôi nói không? Cậu tên là gì?” Tôi nhẹ giọng ghé vào trước thủy tinh, dùng thứ tiếng Nhật coi như chưa hoàn toàn quên sạch sẽ nói.
Cậu ta nhìn tôi, đôi con ngươi đen bóng sáng lên, dùng sức gật gật đầu, môi giật giật, làm ra một khẩu hình: “Yukimura.”
Tôi cũng không xác định là mình có nghe đúng hay không, chỉ lặp lại nói, được, Yukimura.
Không có thời gian để tôi do dự và lãng phí, phải thừa dịp sắc trời còn chưa sáng, lập tức hành động mới được.

Tôi ước lượng khoảng cách từ nơi này đến mặt biển một chút, chúng tôi cần đi qua boong tàu dài mấy mét không có vật che đậy, lướt qua lan can, trong quá trình này rất dễ lọt vào công kích, tôi phải tạo ra một chút hỗn loạn di dời lực chú ý của bọn họ đi, chuyện này đối với người có được thị lực trong bóng đêm như tôi cũng không quá khó.
Nghĩ như vậy, tôi móc khẩu súng sau thắt lưng ra, cúi đầu nhìn cậu ta, làm động tác ra hiệu một khi tôi đánh nát thủy tinh thì cậu ta lập tức chạy ra, mà cậu ta cũng ngầm hiểu gật gật đầu, dựa vào một góc viên đạn không chạm đến, chờ đợi tôi nổ súng.


Tôi áp sát vào sau một chướng ngại vật khiến mấy nhân viên vũ trang kia không thể lập tức phát hiện ra tôi, nghiêng đầu nhắm vào một đầu thuyền khác, bóp cò súng.

Viên đạn lập tức gây ra một trận náo loạn trên chiếc thuyền, tiếng kêu gào liên tiếp sôi trào cách đó không xa, thừa dịp không có ai chú ý tới bên này, tôi nhanh chóng dí súng lúc lên chiếc cửa thủy tinh hình tròn kia, lại nã một phát súng, chỉ nghe đoàng một tiếng, thủy tinh thoáng chốc vỡ ra mấy cái khe, tôi lại tiếp tục bổ thêm vài nhát, nó lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Rầm một tiếng, Yukimura lập tức phá nước mà ra, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng được gì, trong chớp mắt đã thấy đuôi cá màu xanh ngọc kia lướt sát qua cơ thể tôi, một đôi tay nắm lấy sau cổ tôi, vẽ ra một đường cong khó có thể tin nổi trên boong tàu, nhảy thẳng vào đại dương, chỉ giây lát liền giống như một chiếc dùi phá băng chui vào trong biển.

Tiếng súng đuổi tới phía trên chúng tôi, khóe mắt tôi còn có thể thoáng nhìn thấy từng đốm lửa lập lòe ở dưới chân, nhưng rất nhanh liền bị bóng tối sâu thẳm trong dòng nước nuốt chửng.

Sau khi tất cả an tĩnh lại, Yukimura lại bơi lên trên, nhưng tôi biết đợi đến lúc chúng tôi trồi lại lên mặt nước, nhất định sẽ không còn ở vị trí cũ nữa.
Tôi thấy được chúng tôi đang bơi về phía vách đá của một hòn đảo chôn trong nước, xuyên qua bên trong huyệt động.

Bên trong nhỏ hẹp mà sâu thẳm, khiến Yukimura không thể không buông tôi ra, để tôi đi theo phía sau cậu ta.

Ánh sáng loang lổ biến ảo trong nước biển sâu thẳm, giống như một mộng cảnh thần bí khó lường, khiến suy nghĩ của tôi cũng không tự chủ được rã rời theo ánh sáng.

Yukimura ở phía trước tôi bơi đi cực kỳ nhanh,  đuôi cá của cậu ta đong đưa theo một biên độ tự nhiên mà tuyệt đẹp, lớp vảy màu lam lóng lánh ánh lên theo gợn sóng, tựa như một ngân hà loại nhỏ.
Nếu không phải tôi đã biết trước, tôi tuyệt đối sẽ không thể ngờ được cậu ta cũng từng là một con người giống như tôi.

Dựa theo thời gian mà bà lão kia kể lại, Yukimura đã hóa thành hình thái nhân ngư ở trong biển hơn sáu mươi năm rồi, có lẽ cậu ta đã sóm thích ứng với hình thức sinh hoạt như thế.

Chẳng lẽ vận mệnh của Yukimura hiện tại cũng chính là vận mệnh của tôi trong tương lai sao?

Cho dù có lẽ tôi thật sự đã nảy sinh tình cảm với Agaras đi nữa, những tôi vẫn không có cách nào chấp nhận việc bản thân sẽ hóa thành nhân ngư, vĩnh viễn chia lìa với gia đình của tôi, gốc rễ của tôi, đi đến thế giới của bọn họ, giống như Yukimura vậy.

Chắc hẳn cậu ta cũng không muốn buông tha cho những thứ mình có được khi còn là con người, bởi vậy mới trở về thăm mẹ của mình, sau đó bị đám người Shinichi bắt lại lợi dụng.
Thế nhưng thân thể tôi đã phát sinh dị biến như vậy, nếu như tôi cự tuyệt cùng Agaras đi đến thế giới của hắn [Đương nhiên cũng có thể hắn sẽ lựa chọn cưỡng chế mang tôi đi], vậy thì tôi sẽ phải đi về đâu trong thế giới này? Quê hương và trường học của tôi còn có thể tiếp nhận tôi sao, tôi còn có thể trở lại xã hội con người sao? Trái đất rộng lớn còn có nơi nào để tôi nương thân?
Trong lúc tôi hỗn loạn và mê mang suy nghĩ những điều này, không gian xung quanh dần dần trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn, vầng sáng phía trên cũng tập hợp lại, những vết lốm đốm loang lổ tụ thành cả một mảng sáng rực như thủy tinh màu làm, dường như trên đỉnh đầu chúng tôi là một hồ nước trên một hòn đảo.
Yukimura dẫn tôi bơi lên phía trên, chỉ chốc lát sau đã đến mặt nước.

Tôi phát hiện chúng tôi đang đi đến cửa vào của một huyệt động cực lớn, hoặc là nên nói chúng tôi đã ở trong một huyệt động rồi, mà trước mắt là một cái huyệt động trong huyệt động, nếu không có người dẫn đường, đám Nazi đó rất khó tìm đến nơi đây, bởi vì nó không có cửa vào nào khác, trừ dưới nước.
Huyệt động này đại khái cao khoảng 200 thước Anh, lạnh lẽo tối tăm, giống như thân thể của một loài cự thú tiền sử, khi tôi nhìn ra bốn phía, chỉ có thể thông qua vài con côn trùng phát quang trong hang động để phán đoán diện tích của nó.

Nó cũng không phải được hình thành tự nhiên, xung quanh vị trí áo hồ chúng tôi đứng có vô số mảng trắng đổ sụp ngang dọc, thoạt nhìn là một phế tích đổ nát thê lương do con người đúc nên, một ít quả cầu sáng màu lam không biết là cái gì bập bềnh trên mặt nước, cứ cách một khoảng liền có một cái, khoảng cách và trận hình có quy luật giống như những ngôi sao trong trời đêm tạo thành một chòm sao vậy.
Đây là thứ gì? Tôi cẩn thận quan sát một viên quang cầu cách tôi gần nhất, nó giống như một viên điện ly bị thủy tinh bao lấy, hoặc là như một tia chớp bản thu nhỏ, tỏa ra quang mang màu lam trong một đoàn mây mù phát sáng.

Tôi không nhịn được vươn tay muốn đụng vào nó, lại bị một bàn tay ướt đẫm chế trụ cổ tay, Yukimura nhìn chằm chằm nó, nhẹ giọng nói: “Đừng chạm vào nó, cậu sẽ chết vì nó đấy.

Quả cầu sáng màu lam này là “cách ly tinh hệ”, nó là tầng bảo hộ ngăn cản bức xạ hạt nhân hoàn toàn hủy diệt “thông đạo”.”
“Bức xạ hạt nhân?” Tôi nhăn mày lại, kinh hãi, “Yukimura, cậu nói rõ hơn một chút có được không? Tôi từng nhìn thấy thế giới nhân ngư trong ảo tưởng, thấy nơi đó… biến thành một bãi tha ma khổng lồ… Thứ lỗi cho tôi vì chỉ có thể nghĩ đến từ này để hình dung.”
“Đúng vây, bức xạ hạt nhân.” Yukimura như có chút đăm chiêu rũ mi mắt xuống, thanh âm có chút run rẩy, “Cậu không phải người của niên đại đó, nhưng hẳn là cậu có biết sự biện bom nguyên tử ở Hiroshima trong thế chiến thứ hai, khi tôi biết quê hương của tôi gặp nạn, tôi liền muốn quay về đón người nhà đến Atlantis tạm lánh.


Nhưng tôi không ngờ tới uy lực của bom nguyên tử cũng gần như phá hủy cả nơi đó, những thứ cậu thấy, không sai, nó đã biến thành một bãi tha ma khổng lồ, gần như tất cả nhân ngư đều chết đi giống như người dân của Hiroshima, bọn họ biến thành hóa thạch, diệt tuyệt tựa như khủng long hàng trăm triệu năm trước vậy.”
Tôi không thể tin nổi lắc đầu, không thể tin nổi đại dương vô thanh tĩnh mịch tôi chứng kiến trong ảo giác, những hài cốt chồng chất dưới đáy biển kia lại được tạo thành từ chiến tranh ở thế giới này của chúng tôi, “Sao có thể…”
“Đương nhiên có thể.” Yukimura bi thương cười một thoáng, “Có lẽ không ai ngờ được Atlantis chân chính lại ẩn giấu trong trung tâm địa cầu, ở đó hình thành một tinh hệ và một hệ thống sinh hoạt độc lập khác, mỗi một khe biển đều là cửa vào đi thông đến nó.

Đây chính là nguyên nhân vì sao bom nguyên tử có thể gây nguy hiểm đến nơi đó.

Văn minh Atlantis trong truyền thuyết đã không còn tồn tại, chỉ còn lại thủ lĩnh và một ít người sống sót trẻ tuổi mới sinh ra không lâu, không gặp phải bức xạ hạt nhân tận lực kéo dài quần thể.

Nhưng cho dù là thế, khói lửa chiến tranh lại vẫn đốt tới trên người chúng tôi.”
Trong lòng tôi nặng trĩu, có chút không thở nổi, không tự giác siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi: “Nakamiya ở đâu? Chúng ta cần kêu nó mở thông đạo ra, bằng không mấy tên Nazi kia sẽ phá hủy quê hương cuối cùng còn sót lại của các cậu.
Biểu tình của Yukimura ngưng trọng gật gật đầu, sau đó tôi thấy cậu ta bơi đến trước cái huyệt động kia, hơi hơi ngẩng đầu lên, tựa như hiến tế mở ra hai tay, la lên tên của con cự thú kia như Agaras lần trước, tiếng kêu to cao vút xa xăm giống như tiếng kèn vang vọng khắp cả huyệt động.

Gần chỉ trong một thoáng, tôi liền cảm thấy toàn bộ huyệt động rung chuyển, một hình dáng màu đen thong thả tách ra từ trong bóng đối, cặp mắt huyết hồng kia chuyển động nhìn Yukimura, lại rơi xuống trên người tôi, sau đó phảng phất như thấy Agaras vậy, cúi đầu bày tỏ kính ý với tôi như một lão thần tất cung tất kính.
Điều này làm cho tôi không khỏi có chút xấu hổ, giống như đi đến đâu tôi cũng bị coi là người của  Agaras, tôi gãi gãi đầu, nói: “Này, ừm, Nakamiya tiên sinh, Aga… Thủ lĩnh của các ngươi cần ngươi mở ra thông đạo đi tới Atlantis, bọn họ bị giam cầm.”
Nakamiya liền hiểu ý hơi hơi gật đầu giống như con người, thân thể cao lớn kia cúi thấp xuống, chui vào trong cái ao, hóa thành một đạo bóng đen nhanh như chớp biến mất ở sâu trong hồ nước, Yukimura bắt lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra khỏi cái hồ, tựa vào vách đá bên cạnh, trong khoảnh khắc khi vừa thoát ly khỏi mặt nước kia, một cỗ lốc xoáy từ sâu dưới hồ xoay tròn dâng lên, cuốn theo mấy quang cầu mày lam hình thành một đạo sấm sét trong cơn lốc.

Cùng với tiếng nổ ầm vang rạn nứt của vỏ trái đất và sự lay động như địa chấn khắp bốn phía, tôi kinh ngạc nhìn thấy đáy hồ vốn phẳng lặng như gương đọt nhiên nứt một kẽ hở màu đen, giống như một loài cự thú viễn cổ thoang thả mở mắt nuốt chửng hết thảy.
Vách đá trên đỉnh đầu tôi cũng theo đó ầm ầm rạn nứt, ánh sáng và đá vụn trút xuống như phá xác, cơn lốc màu lam bốc lên từ dưới lên trên, đột nhiên ném tôi và Yukimura đến giữa không trung như phun nước.

Tôi cảm thấy bản thân choáng váng trôi nổi trong gió, cố gắng trợn to hai mắt muốn nhìn thấy hết thảy, thế nhưng tôi lại bỗng nhiên trông thấy trên không trung xa xa có mấy chiếc trực thăng đang bay về phía đảo, hơn nữa trên thân máy bay còn có ký hiệu của Nga! Trong thoáng chốc tôi liền kích động giống như đươc nhìn thấy người thân và quê hương mình vậy, theo bản năng la lên vài tiếng với bên kia, cơn lốc lại cuốn tôi lăn vài cái trên không trung, chia cách tôi và Yukimura thật xa.
Trời đất lúc này giống như cơn lốc địa quang tản ra điện quang mày lam này cắt đôi, tôi ở trên không trung quan sát bên dưới thân, khu hở màu đen kia càng lúc càng lớn, dần dần giống như một con thú khổng lồ mở miệng bao vây lấy khắp cả hòn đảo trên mặt biển, khiến nó lún xuống giống như sắp sụp đổ, chuẩn xác mà nói, là bị hải động dưới đáy biển nuốt chửng xuống.

Tôi biết đó chính là cửa vào đi thông đến Atlantis.

Gió mạnh phần phật xén vào cơ thể tôi, khiến tầm mắt và tư duy của tôi trở thành một mảnh hỗn độn, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác khủng hoảng kịch liệt, khiến toàn thân tôi phát run đưa ánh mắt về phía mấy con thuyền Nazi kia.

Đám người Lafare vẫn còn trên thuyền! Chết tiể, tôi không hề nghĩ đến sau khi “Cửa” được mở ra sẽ tạo nên tình cảnh hung mãnh như vậy, tại sao Agaras không nhắc nhở tôi!
Phải khiến mấy chiếc trực thăng kia đi cứu bọn họ!
“Này, này!” Tôi lập tức vung hai tay, hô to về phía chiếc trước thăng càng bay càng gần kia, mà bọn họ hiển nhiên bởi vì e ngại uy lực của cơn lốc mà lựa chọn bay vòng qua.

Tôi thả người nhảy về phía một thân cây gần nhất, ôm lấy thân cây lắc lư lớn tiếng kêu cứu về phía bọn họ, lúc này mới có một chiếc bay tới chỗ tôi, cũng thả thang dây xuống, tôi lập tức túm lấy bò lên.

Nhưng nhân viên cứu viện bên trên vừa vớt tôi lên trên, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ gắt gao ép trên chỗ ngồi, tay bị còng ở sau lưng.
Lúc này tôi mới ý thức được có thể là vì tôi mặc quần áo của Rhine, nên bọn họ cho rằng tôi là một nhóm với đám Nazi kia! Tôi dùng tiếng Nga rống to lến: “Này, các người lầm rồi, tôi là người Nga, buông tôi ra!”
Tôi ngẩng đầu ra sức giãy giụa, nhưng bọn họ vẫn không chút động đậy gắt gao áp chế tôi, phi cơ bay về phía mấy con thuyền sắp chìm nghỉm của đám Nazi kia, xoay quanh trên không trung.

Tôi nhìn chằm chằm xuống phía dưới tìm kiếm nhóm người Lafare và thân ảnh của Agaras, nhưng lại chỉ nhìn thấy vài nhân viên vũ trang Nazi chạy vội về phía thuyền cứu mạng, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt: “Bọn họ… Tôi là nói những người đã kêu cứu với các người đó, bọn họ đang ở trên chiếc thuyền thứ hai, xin hãy đi xuống cứu bọn họ có được không?”
“Gọi phi điểu số 2! Phi cơ số 1 lọt vào công kích của cơn lốc, đã rơi xuống, phạm vi phá hoại của gió lốc đang nhanh chóng mở rộng, từ bỏ hành động cứu viện, lập tức lui lại!”
Trên ghế điều khiển vang lên thanh âm ồn ào của máy nhắn tin.
“Không, không!” Tôi kinh hoảng đến gần như muốn nhảy dựng lên, lấy khuỷu tay điên cuồng nện vào thủy tinh, lại bị hai người bên cạnh một trái một phải đè chặt trên chỗ ngồi, chỉ có thể quay đầu nhìn con thuyền và hòn đảo dần dần biến mất trên mặt biển, một bóng dáng màu đen chợt hiện ra trong trung tâm lốc xoáy màu lam kia, phảng phất như ma vương hiện thế nuốt chửng toàn bộ hắc ám trên thế giới, hóa thành một mũi tên sắc bén muốn gim vào vực sâu âm u kia.

Khoảng cách giữa tôi và bóng dáng ấy vô cùng xa xôi, nhưng tôi biết đó là Agaras, hắn đang nhìn chiếc trực thăng này mang theo tôi dần dần cách xa hắn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, tôi liền thấy cơn lốc màu lam giống như bom nguyên tử ầm ầm nổ tung khuếch tán ra một vòng ánh sáng vô cùng chói mắt.

Hòn đảo kia, những con thuyền Nazi, còn có Agaras, đều biến mất vô tung vô ảnh trong bóng tối, phảng phất như chưa từng tồn tại trên thế giới này, chợt hủy diệt trước mắt tôi.
Tôi lăng lăng ngưng mắt nhìn bầu trời đêm, đáy lòng đột nhiên vắng vẻ, đại não cũng trống rỗng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận