Đây là nơi nào? Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, một trần nhà bằng gỗ liền ngay lập tức hiện lên trước mắt, bên trên có rất nhiều vết rạn, góc tường còn có mấy cái lỗ nhỏ đen đen.
Tôi theo thói quen nhìn chằm chằm nó phát ngốc một hồi, đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được bản thân thế nhưng lại nằm trong khoang thuyền của Poseidon, không cần nghĩ cũng biết là Agaras đã đưa tôi về đây.
Không xong rồi.
Tôi ngồi bật dậy, xoa xoa mái tóc hỗn độn, nhảy xuống giường, khi đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, khóe mắt lại liếc đến mấy thứ đồ dùng để ngụy trang mà tôi đặt trên bàn, bước chân không khỏi dừng lại.
Tôi nhất định phải tìm được Agaras, nhanh chóng đuổi theo hắn, nhưng tôi không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, rất nguy hiểm, dù sao tôi cũng là tội phạm truy nã, hơn nữa đám người Rhine cũng đang ở Venice, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không tôi phải cố gắng ẩn núp để hành động.
Nghĩ như vậy, tôi quay lại trước bàn của tôi, lấy kéo ra, nhìn hình chiếu của mình trên cửa sổ thủy tinh, nhanh chóng sửa sang lại mái tóc, biến thành một kiểu tóc có chút gọn gàng, sau đó đeo kính đen, dán râu giả lên, lại bôi mặt đen đi một chút, bên trên cửa kính rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trung niên ngay cả tôi cũng không nhận ra.
Tôi nghiêng đầu quan sát mặt mũi của mình một chút, cẩn thận thoa đều bột phấn sẫm màu, sau đó tìm kiếm súng, ống nhòm, đèn pin trong ngăn kéo, dùng túi nilon chống nước bao từng thứ lại, nhét vào trong áo jacket vừa thay, như vậy là để phòng trường hợp tôi phải xuống nước hành động, có thể cam đoan chúng không bị hỏng.
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, tìm tòi ở trên thuyền một vòng, phát hiện trên Poseidon không có một người nào, cả con thuyền to lớn lại im ắng đến kì lạ, chỉ đến khi tôi đi tới phòng thuyền trưởng, mới nghe được một ít tiếng ồn ào phát ra từ máy nhắn tin, tôi ấn mở nó, gọi vài tiếng, lập tức nghe được tiếng trả lời của Luo Diya và mấy đồng bạn khác trên Poseidon.
Từ trong miệng bọn họ, tôi biết được, Korov vẫn đang tham gia giao dịch với Mafia và công ty của Đức kia, hơn nữa gã làm người trung gian còn thành công tham dự vào hạng mục thần bí của bọn họ, Poseidon sắp sửa cùng đến Nhật Bản.
Thanh âm của mấy người Luo Diya bên đầu kia nghe có vẻ cực kỳ hưng phấn, bởi vì bọn họ cho rằng lần này có thể kiếm được một món lớn, nhưng lòng tôi lại nặng nề như thả neo, trái tim bất an lơ lửng như xích neo đang lay động.
Tại sao đám người Rhine cũng muốn đến Nhật Bản? Chẳng lẽ bọn họ đã biết chỗ đặt xác bom nguyên tử kia là mấu chốt mở ra thông đạo?
Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao đoạt lại bào tử nhân ngư trên biển cũng dễ dàng hơn nhiều so với trong thành thị nằm dưới sự khống chế của thế lực nhân loại, Agaras sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thế nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?
Tôi vô cùng thấp thỏm đi xuống thuyền, lên một chiếc Gondola đến sòng bạc ngày đó Korov mang chúng tôi đi, thế nhưng vừa đi qua cầu Than Thở, tôi lại lập tức trông thấy một chiếc cano thả neo tại phía tây cảng cách đó không xa đang chậm rãi đến gần Poseidon, thả cầu lên phía sau boong thuyền của nó, một đội người từ trên chiếc thuyền ấy đi qua, đó là các đồng bạn của tôi.
Ngoài ra, còn có mấy bóng người khác đứng ở trên boong tàu trong chiếc thuyền ba tầng kia, tôi vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người không tính là xa lạ, mặc một chiếc áo bành tô quân đội màu xanh lục, lập tức theo phản xạ ngồi thụp xuống, chui xuống cuối chiếc Gondola, nhanh nhẹn chạy lên bờ, dán vào vách tường quan sát nơi đó.
Người kia rõ ràng chính là Rhine.
Như vậy Sacalare đâu? Tôi cảnh giác nhìn sang những nơi khác trên thuyền, nhưng không hề phát hiện ra thân ảnh người phụ nữ âm hiểm giả dối kia đâu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cầu nguyện cô ta không đến, hoặc có lẽ đã chết.
Bởi vì mặc dù Rhine cũng là một uy hiếp thật lớn, nhưng anh ta không khó đối phó giống như Sacalare.
Tuy rằng không phát hiện ra Sacalare, nhưng tôi lại phát hiện ra một mối uy hiếp khác – Shinichi.
Ông ta đang đứng trên boong tàu tầng hai, cùng với Korov, còn có giáo mẫu Lixiyadi của gia tộc Moira trò chuyện, nhìn thấy cô ta làm tinh thần tôi rung lên, vội vàng xê dịch đến nơi có tầm nhìn tương đối tốt, dùng ánh mắt tìm kiếm Agaras, nhưng không hề thấy bóng dáng của hắn.
Thế nhưng tôi vẫn ẩn ẩn cảm giác được hắn ở quanh đây, bởi vì tôi có thể cảm thấy một từ trường vô hình đang hấp dẫn tôi, làm thần kinh tôi nhảy lên thình thịch.
Có lẽ hắn đang núp ở Poseidon, hoặc là ở nơi nào đó trên thuyền của Rhine, khả năng sau có vẻ lớn hơn một chút.
“Anh đang muốn chơi trốn tìm với tôi có phải không, thủ lĩnh đại nhân?” Tôi lầm bầm nheo mắt lại, không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn vì Korov cũng nhảy vào vũng nước đục này, khiến tôi có thể thuận lý thành chương cùng đồng hành với Agaras, đây có lẽ là chuyện hắn không đoán trước được.
Mắt thấy Rhine đi vào trong khoang thuyền, tôi liền nhân cơ hội trở về Poseidon, trốn ở trong khoang thuyền của mình dùng ống nhòm nhìn trộm tình huống trên thuyền đối diện, ở bên trong ống kính, tôi thấy được Shinichi đang cầm một máy chỉ đường điện tử trò chuyện cùng Lixiyadi, có lẽ là đang nói về vị trí xác trái bom nguyên tử ở Hiroshima kia, vài vệ sĩ áo đen đứng sau lưng ông ta, một trong số đó còn cầm theo vali da trong tay, có lẽ bên trong là tiền mặt cần giao dịch, nhưng tôi lại không phát hiện bất cứ chai lọ có khả năng cất chứa bào tử nhân ngư nào ở xung quanh, không biết chúng nó hiện tại bị để ở đâu.
Tôi cẩn thận quan sát tất cả, ống kính lơ đãng quét qua gương mặt của mấy nam nhân sau lưng Shinichi, trong lòng không biết tại sao bỗng nhiên giật thót, ánh mắt xuyên qua ống kính đột nhiên đứng sững lại, không kìm lòng được dán vào trên mặt một người, chính là người đàn ông cao lớn mang theo vali da, có một đầu tóc ngắn màu trà, đeo kính đen kia.
Ngoại hình của người kia không hề có bất cứ điểm tương tự nào với Agaras, ngoại trừ làn da đều tái nhợt quá mức, hắn rõ ràng là người xa lạ, thế nhưng tôi lại không thể chuyển ánh mắt của tôi đi được, hai mắt giống như bị hấp dẫn.
Tôi thề tôi tuyệt đối không phải di tình biệt luyến!
Nếu Agaras có thể thông qua hút tủy sống của người để thu thập gen bắt chước nửa người dưới của nhân loại, thì nói không chừng hắn cũng có thể thông qua con đường này để bắt chước bộ dáng nhân loại? Có lẽ hắn đã giả mạo một người nào đó trong số ba người từng bị hắn giết chết?
Trong lòng tôi thoáng chốc nảy lên một giả thiết lớn mật nhưng lại rất hợp lý đối với Agaras, tôi cần phải nghĩ biện pháp xác định suy đoán của mình, bằng không tôi sẽ sốt ruột đến phát điên lên luôn mất, bửi vì tôi không biết liệu đó có phải chỉ là ảo giác của tôi hay không.
Tôi muốn nghĩ cách đi lên chiếc thuyền kia, thế nhưng hiện giờ giữa ban ngày ban mặt đi qua thì thật sự là một hành động ngu xuẩn, trên chiếc thuyền ấy có đến hai người quen biết tôi.
Tôi phải đợi đến sau khi trời tối.
Hai con thuyền cùng đồng hành sẽ không cách quá xa, tôi có thể bơi trong biển, bò lên chiếc thuyền ấy.
Sau khi dùng kính viễn vọng ghi nhớ cấu tạo của chiếc thuyền ấy xong, trong lòng tôi yên lặng lên kế hoạch để buổi tối hành động, nhìn mấy người đang giao dịch trên boong tàu kia đi vào khoang thuyền, bên trong hình như sắp tổ chức một bữa tiệc, mà người đàn ông khiến tôi sinh ra cảm giác đặc thù kia cũng đi theo vào, biến mất trong đám người.
Sắc trời dần dần tối đi, Poseidon cùng con thuyền kia cũng một trước một sau rời khỏi cảng.
Tám giờ tối, Nick, Luo Diya và vài đồng bạn chạy tới hẹn tôi đánh Poker, tôi không có cự tuyệt, vẫn đánh tới nửa đêm, mới lấy cớ đi WC chuồn ra ngoài, thấy không có bất cứ kẻ nào chú ý tới liền lén lút nhảy xuống biển, thừa dịp dạ hắc phong cao, giống như một con cá mập kiếm ăn bơi về phía chiếc tàu cách chúng tôi không quá xa.
Tốc độ thuyền chạy rất nhanh, cuộn sóng bắn lên theo quỹ đạo di chuyển cũng cực kỳ lớn, người thường muốn dùng kỹ năng bơi lội đuổi theo nó là tuyệt đối không thể, nhưng đối với thân thể sau biến dị của tôi thì lại không tính là quá khó khăn.
Sau mấy lần cố gắng thử nghiệm, rốt cuộc tôi cũng dùng dao cố định được mình trên một con thuyền cứu nạn được cột bên thân thuyền, túm lấy dây thừng được thả xuống, thật cẩn thận bò lên trên, thời điểm đến bên cạnh thăm dò nhìn vào trong, người trên thuyền đều đang tập trung vào bữa tiệc bài bạc sắp đến hồi kết thúc trong khoang thuyền, một dàn nhạc Accordeon đang chơi một khúc nhạc Đức ở bên trong, ca sĩ tóc vàng mĩ lệ ngồi ở trên vũ đài, cặp đùi tuyết trắng dường như hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh, không có ai chú ý tới “quỷ mị” trong bóng đêm trèo lên từ dưới biển như tôi.
Tôi nhanh chóng xoay người chui vào trong thuyền, dán lên cửa sổ ở đại sảnh quan sát bên trong, ngọn đèn nhoang nhoáng loang lổ mờ mịt tối tăm khiến người ta hoa cả mắt.
Tôi không có tìm được Agaras, ngược lại vừa liếc mắt liền nhìn thấy Rhine ngồi ở một bàn đánh bạc ở cách đó không xa cùng mấy người Korov đánh bạc, trong miệng ngậm điếu thuốc, trong tay cầm một đống lớn đồng xu, nghiễm nhiên là một bộ lão đại ngợp trong vàng son, cũng không biết hiện tại là quân hàm gì, có lẽ không bị Sacalare áp chế, cuối cùng anh ta cũng nặn ra được một cái hình người.
Tôi nuốt xuống cảm giác chán ghét xông lên cổ họng, hạ thấp người xê dịch đến phía khác của đại sảnh, nghĩ có lẽ Agaras đang ở tầng hai hoặc tầng ba, vì thế tôi đi dọc theo cầu thang lén lút trèo lên, toàn bộ tầng hai tầng ba đều tối như mực, tất cả khoang thuyền trên hành lang đều đóng chặt, đầu thuyền và đuôi thuyền có mấy nhân viên vũ trang cầm súng đứng gác, không biết bọn họ có thể bắt đầu tuần tra hay không.
Tôi lặng yên không tiếng động ẩn núp trong đêm tối, gần như là dán vào vách tường trượt đi, không phát ra chút âm thanh nào.
Ngay khi tôi vừa tiếp cận đến cầu thang đi lên lầu ba, tôi bỗng nhiên ngửi được một cỗ dị hương quen thuộc, trái tim không khỏi bang bang nhảy loạn.
Agaras đang ở gần đây, trên tầng ba, cách tôi rất gần rất gần.
Tôi sờ soạng lan can bò lên, thiếu chút nữa vì vội vàng mà trượt ngã, may mà tôi tay chân lanh lẹ chống lấy cầu thang.
Ngay khi tôi ló đầu ra khỏi cửa cabin trên đỉnh, một bóng dáng màu đen trong bóng đêm liền hiện ra trước tầm mắt của tôi.
Đó là người đàn ông tôi nhìn thấy trong ống nhòm ban ngày, hắn đang xuất thần nhìn mặt biển, giống như đang suy tư gì đó, một chút cũng không nhận thấy sự xuất hiện của tôi.
Cho dù nửa người dưới của hắn không có đuôi cá, trên đầu cũng không có mái tóc dài màu xám bạc, thậm chí ngay cả chiều cao cũng khác biệt, nhưng cỗ hương vị nồng đậm theo gió bay tới thuộc về riêng Agaras kia vẫn hấp dẫn được tôi, từng bước một đi qua.
“Này, Agaras.”
Tôi rón ra rón rén đi đến sau lưng hắn, hai vai của hắn vì tiếng gọi của tôi mà chấn động không dứt, tôi nghĩ hắn nhất định đã bị dọa sợ.
Tôi nâng tay lên, trước khi hắn kịp quay đầu lại đã ôm chặt eo hắn từ phía sau, mũi chôn trong tây trang của hắn hít một hơi thật sâu khí tức mê người phát ra từ bên trong: “Anh đừng hòng bỏ tôi lại.”
Một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay tôi, ngón tay tinh tế vuốt ve trên làn da tôi, hắn chậm rãi quay người lại, còn tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một chiếc kính râm đen kịt, cặp mắt hẹp dài ẩn dưới thấu kính phát ra quang mang u ám trong bóng đêm, tôi tiến gần đến mũi hắn cho rằng sẽ nhận được một nụ hôn nóng bỏng, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy trán mình bị một vật thể kim loại cứng rắn ấn vào, ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay liền bị mạnh mẽ kiềm chế ra phía sau, cả người bị xô đẩy một phen xuống tầng hai, thanh âm trầm thấp quen thuộc bên tai kêu lớn một chuỗi tiếng Đức tôi nghe không hiểu, trong khoảnh khắc, các nhân viên vũ trang xung quanh liền vây lại, mấy họng súng tối om nhắm thẳng vào tôi.
Sao lại thế này? Đại não của tôi kêu lên ong ong, nhất thời không thể hoạt động được, ngây ngốc tại chỗ.
“Sao lại thế này?” Một thanh âm khác thay tôi hỏi ra những lời này, còn là từ khoang đáy tầng một truyền đến.
Tôi quay đầu nhìn xuống phía dưới, Rhine đang đứng ở đó, ngửa đầu nhìn vị khách không mời vừa bị bắt sống là tôi..