Dệt Kén

Mùa xuân ở Tự Thành tới sớm hơn thủ đô, có mưa phùn lâm thâm, không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi đất, cây bạch quả đâm chồi nảy lộc và cây liễu nhú mầm xanh.

Thi tháng đầu tiên của kỳ 2 lớp 11, Lê Đường lọt vào top 100 toàn khối, xếp thứ 88. Đây cũng là lần đầu cậu lên bảng danh dự, được ghi tên trên giấy đỏ bắt mắt dán ở bảng thông báo.

Tuy vẫn xa hạng 3 khối của Tưởng Lâu nhưng Lê Đường cũng rất hài lòng, hào phóng mời cả hai lớp uống trà sữa.

Sở dĩ mời hai lớp là vì Lê Đường cũng xem như đã trở thành một thành viên lớp A1 ban tự nhiên, hầu hết mọi người là bạn cùng lớp học kỳ 1 lớp 11 với cậu, cậu có thể đạt thành tích cao không thể không kể đến thói quen học tập tốt được rèn giũa ở lớp chọn.

Lý Tử Sơ tặc lưỡi ngạc nhiên: "Theo lý mà nói yêu đương phải ảnh hưởng học tập chứ, cậu lại ngược đời... Có phải Tưởng Lâu đoán đề cho cậu nữa không?"

"Cậu ấy đâu có thần kỳ như thế, tự tôi cũng cố gắng chứ bộ." Lê Đường phân trần.

Dĩ nhiên trong lòng Lê Đường hiểu rõ công lao của Tưởng Lâu lớn nhất, nếu Tưởng Lâu không ở bên đôn đốc, bắt cậu làm những bài Toán phức tạp thì với tính cách lười biếng gặp sao yên vậy của cậu, bị chia vào lớp thường là buông xuôi luôn rồi, lấy đâu ra khả năng tiến bộ nữa.

Vì vậy Lê Đường đặc biệt chuẩn bị một "buổi tiệc tri ân thầy giáo" với Tưởng Lâu là khách quý, Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần là khách đi cùng, cả bốn đánh chén tại quán ăn ngoài trường.

Cả bọn đều biết chuyện tình cảm của nhau nên bữa ăn này tương đối thoải mái.

Hoắc Hi Thần vẫn rặt một vẻ chó săn, bưng trà rót nước cho Tưởng Lâu rất chu đáo, mặt mày cảm động nói: "Quen nhau bao nhiêu lâu, hôm nay mới được ăn cơm với anh Tưởng ở ngoài trường."

Lý Tử Sơ trợn mắt: "Vâng vâng vâng, thần tiên hạ phàm, còn không mau nắm tay người ta ước một điều đi?"

Hoắc Hi Thần cười khì: "Cái đấy thì thôi khỏi."

Giữa chừng Lý Tử Sơ đề nghị nhân dịp ngày mai là cuối tuần, chi bằng đi hẹn hò bốn người.

Lê Đường rất thích thú, phần lớn thời gian cậu và Tưởng Lâu đều ở nhà Tưởng Lâu, vẫn chưa hẹn hò chính thức được mấy lần.

Nhưng hình thức và nội dung hẹn hò khó quyết định, tình trạng của Tưởng Lâu đặc biệt, không thích hợp ở nơi ồn ào, mà Hoắc Hi Thần thì cực kỳ nghịch, ở đâu náo nhiệt là hắn sáp vào đấy.

Lý Tử Sơ vừa nghĩ chỗ đi vừa oán thán: "Đúng là khó chiều."

Chỉ có Lê Đường bảo đi đâu cũng "được được được", "ok ok ok", Lý Tử Sơ cười bảo: "Hay hai đứa mình đến với nhau nhé."

Lê Đường vội vã sửa lời: "Không được không được, tôi vẫn muốn ở bên anh tôi cơ."

Một lần lỡ lời để hận ngàn đời.

Buổi tối về nhà Lý Tử Sơ còn gửi một loạt meme mèo mắt lé cười đểu, như thể biết tỏng nhưng chẳng buồn nói.

Lê Đường giải thích yếu ớt: Cậu nghe tôi nói...

Lý Tử Sơ gửi meme mèo bịt tai "bé không nghe bé không nghe".

Lê Đường: ... Sao meme gì cậu cũng có thế

Hai bọn cậu trao đổi về kiến thức "anh em play".

Lý Tử Sơ nói: "Hồi đầu Hoắc Hi Thần không chịu gọi tôi là anh, tại bố cậu ta bắt cậu ta gọi thôi."

Lê Đường líu lưỡi: "Thế là chó ngáp phải ruồi còn gì."

"Thật ra bây giờ cậu ta cũng không muốn gọi, chỉ khi nào ở riêng hai đứa..."

"Hiểu, gọi ở nơi đông người xấu hổ chết."

"Cậu cũng gọi rồi đó thôi."

"... Tôi lỡ miệng mà."

Lý Tử Sơ cười: "Không nhìn ra đấy, hai cậu giỏi chơi phết nhờ."

Lê Đường có chuyện muốn xin tư vấn: "Cậu ấy... Tôi nói Hoắc Hi Thần, lúc cậu ấy gọi cậu là anh, cậu có phản ứng không?"

"Ý cậu là phản ứng nào?"

"Phản ứng đó đó."

"Đó nào?"

"... Cậu cứ coi như tôi chưa hỏi đi."

"Thôi thôi không trêu cậu nữa." Lý Tử Sơ cười sặc sụa: "Đương nhiên là có phản ứng chứ, nhất là tôi với cậu ta còn là anh em trên danh nghĩa, càng kích thích hơn."

Lê Đường nói: "Nhưng tôi với Tưởng Lâu không có quan hệ ấy, sao phản ứng của cậu ấy lại..."

"Quá dữ dội?"

"... Ừa."

"Dữ dội cỡ nào?"

Lê Đường không biết nên nói sao: "Thì là cảm giác cậu ấy quá nhập tâm, ánh mắt nhìn tôi rất xoắn xuýt, kiểu nặng nề ấy, giống như rất đau khổ, làm tôi cũng..."

"Cũng có cảm giác tội lỗi đi ngược đạo đức?"

"... Ừm."

Lý Tử Sơ "xì" một tiếng, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa ra phỏng đoán: "Trường hợp một là cậu ta đang chơi trò đóng vai, thật sự coi mình là anh ruột của cậu."

"Trường hợp hai thì sao?"

"Trường hợp hai là cậu ta thật sự có một người em trai ruột, và cậu chính là người em đó."

Lê Đường cảm thấy cả hai trường hợp đều không khả thi.

Trước hết Tưởng Lâu là người thực tế, hắn không bao giờ sa đà vào ảo tưởng, dường như cũng không ôm ấp mong đợi gì với tương lai. Thỉnh thoảng hắn cũng mệt khi phải đáp lại Lê Đường quá coi trọng các ngày lễ, còn hỏi Lê Đường lấy đâu ra nhiều tinh thần và sức lực làm mấy vụ đó.

Tưởng Lâu ban ngày đi học, buổi tối thường đến phòng tập quyền anh thi đấu, một năm bốn mùa mặc đồng phục, rất nhiều năm không sắm thêm quần áo, ăn cơm một mình chỉ chọn món rẻ, màn hình điện thoại nứt tan thành cũng không thay mới...

Người như thế không thể nào và cũng không có thời gian mà ảo tưởng, có thể chuẩn bị một bó hoa hồng cho người yêu vào ngày Valentine đã là giới hạn của hắn rồi.

Còn trường hợp thứ hai Lê Đường cảm thấy càng vô căn cứ hơn.

Bố mẹ Tưởng Lâu ly hôn khi hắn vừa chào đời không bao lâu, trước khi qua đời bố hắn không đến với người phụ nữ nào khác, mà mẹ hắn, theo như cô hắn nói là "chạy theo người khác", có lẽ đã lập gia đình cũng như sinh con đẻ cái.

Lê Đường chống cằm, khẽ chau mày.

Đứa bé đó... Không thể nào là mình chứ?

Lê Đường biết rất ít về chuyện tình cảm của bố mẹ, chỉ từng nghe bà nội nói bố mẹ có con trước khi làm đám cưới, lúc cậu ra đời Trương Chiêu Nguyệt vẫn đang học cao học tại Đại học Sư phạm Thủ đô.

Về lý do tại sao sau đó mẹ không tiếp tục việc học và những năm qua cũng không thấy mẹ đi làm, Lê Đường đoán chắc là vì sức khỏe mẹ không tốt.

Một cô gái đang học đại học sao lại chạy về quê sinh con với đàn ông? Đúng là liên tưởng hoang đường.

Lê Đường suýt thì tự chọc cười mình. Phim truyền hình bây giờ cũng không viết tình tiết máu chó "người yêu cuối cùng thành anh em ruột" nữa rồi, xác suất xảy ra chuyện này ngoài đời thật là bao nhiêu chứ, có được 0.0001 không?

Có lẽ do trước khi ngủ suy nghĩ lung tung, Lê Đường đã nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ cậu lơ lửng giữa trời, cậu tưởng mình là một con chim, nhưng nhìn trái ngó phải lại thấy cánh không có lông.

Cậu bay mãi bay mãi, xuyên qua hết bụi cây này đến bụi cây khác để tránh sự tấn công của lũ thiên địch, cứ nghĩ bay ra khỏi sương mù dày đặc là về đến nhà, không ngờ lại có một tấm lưới khổng lồ dệt bằng sợi tơ màu đen quấn riết lấy cậu.

Cậu vùng vẫy vật lộn nhưng sợi tơ càng quấn càng chặt.

Bấy giờ cậu mới biết thật ra mình là một con bướm dễ dàng mắc lưới, vậy là chỉ có thể bó tay chờ chết.

Ai bảo cánh của cậu vừa mỏng vừa yếu, không bay được qua núi cao, cũng chẳng thể vượt đồng bằng.

Hôm sau, trong phòng chiếu cực kỳ riêng tư, Lê Đường kể cho Tưởng Lâu nghe về giấc mơ, đổi lại là một tiếng cười nhẹ của hắn.

Cậu hỏi cười gì, Tưởng Lâu ghé tai cậu nói bằng âm lượng chỉ hai đứa nghe thấy: "Em là cáo cơ mà, sao lại thành bướm rồi?"

Lê Đường nhe răng hù hắn: "Em còn có thể là sói đấy, à hú... Cắn anh."

Tự Thành phát triển hạn chế nên cuối cùng bốn đứa lên kèo đi xem phim, tuy nhiên là phim bao rạp. Tưởng Lâu không thích nơi đông người, Hoắc Hi Thần lại không thể quen yên tĩnh, đành mỗi người nhường một bước chọn cái ở giữa.

Ban đầu cả bọn định đến rạp chiếu phim tư nhân, song về sau Lý Tử Sơ phổ cập kiến thức rằng có rất nhiều cặp đôi coi chỗ đó là phòng khách sạn, xem phim là giả vận động mới là thật, hơn nữa chăn ga gối đệm ở đấy một năm không thay nổi một lần... Lê Đường sợ quá vội chặn toàn bộ các rạp trong danh sách đã lưu, chỉ lo chậm chân sẽ lây virus qua mạng.

Phòng chiếu hiện giờ được Lê Đường và Lý Tử Sơ cùng chọn, là rạp chiếu phim lâu năm rất ít khách nằm ở ngoại thành. Mấy năm gần đây, do ảnh hưởng bởi tổ hợp thương mại trong trung tâm thành phố mà việc làm ăn của rạp ngày càng kém, không thể không chuyển hướng sang kinh doanh phòng chiếu nhỏ trang trí đẹp, đánh vào sự yên tĩnh thoải mái và tính riêng tư cao, mỗi tháng chiếu phim theo chủ đề khác nhau, có thể đặt vé nhóm trên các ứng dụng như Meituan. [1]

[1] Meituan là ứng dụng giao đồ ăn của Trung Quốc.

Chủ rạp là người ngược đời, đang xuân tháng ba nhưng nhất quyết chiếu chủ đề "mỹ học BE". Nhóm bốn người vừa vào phòng chiếu đã nghe thấy giai điệu quen thuộc từ còi thiếc, Lê Đường nhìn dòng chữ Titanic nổi lên mặt biển thì hơi kinh ngạc.

Đây là bộ phim Trương Chiêu Nguyệt thích nhất, Lê Đường từng xem cùng mẹ mấy lần; đây cũng là kỷ niệm tình yêu của bố Tưởng Lâu, tấm áp phích từ năm 1998 dán trên bức tường trong căn nhà nhỏ dưới chân núi rất nhiều năm.

Nhưng có vô vàn bộ phim nổi tiếng có thể gọi là "mỹ học BE", sao cứ phải là bộ phim này?

So với Lê Đường thì Tưởng Lâu vẫn vô cùng thản nhiên, liếc màn hình một cái rồi ngồi xuống.

Lê Đường cũng ngồi theo, vừa xem nội dung đã thuộc nằm lòng vừa lén quan sát phản ứng của Tưởng Lâu.

Không biết liệu hắn có vì sự vứt bỏ nhẫn tâm của mẹ mà hận bộ phim này không nhỉ?

Sau đó cậu mới nhận ra mình nghĩ nhiều, với một bộ phim kinh điển đến mức mọi người trên toàn thế giới đều từng xem, thì phim chiếu chưa đầy nửa tiếng ai nấy đã bắt đầu làm việc riêng. Mới đầu Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần ngồi sau thì thầm nói chuyện, sau đó dính vào nhau chim chuột, một tiếng trước khi phim hết cả hai còn chơi trò mất tích.

Lê Đường nể mặt ngồi xem đến cuối. Dù câu chuyện có cũ rích hay kết thúc không thể thay đổi, cậu vẫn cảm động rưng rưng nước mắt.

Khi nam chính từ bỏ mạng sống của mình cứu nữ chính, thời gian trôi qua hằn trên đôi mắt đầy nếp nhăn của nữ chính, Lê Đường nghe thấy người bên cạnh hỏi: "Lãng mạn không?"

Lê Đường ngẩn người, gật đầu nói: "Tất nhiên."

Một người cam lòng chết vì người kia, người kia lựa chọn tiếp tục sống tốt, từ đó cả hai trở thành một không bao giờ chia lìa. Biển cạn đá mòn theo một nghĩa khác sao lại không lãng mạn?

Tưởng Lâu nghe xong thì hờ hững bật cười.

Lê Đường không hiểu ý nghĩa trong nụ cười của hắn, không nhịn được hỏi: "Vậy anh cảm thấy, thế nào là lãng mạn?"

Tưởng Lâu nhìn màn hình phía trước, trong phim nữ chính đứng dầm mưa dưới tượng Nữ thần Tự do, song Lê Đường lại chợt có cảm giác mưa đang rơi trong chính đôi mắt hắn.

Nhưng mắt hắn quá sâu, sâu không thấy đáy, bởi vậy chẳng thể nhìn ra gợn sóng lăn tăn khi mưa rơi xuống mặt hồ thăm thẳm.

"Nếu là anh, anh sẽ cùng chết với anh ta."

Tưởng Lâu nói: "Chết cùng nhau mới là lãng mạn."

Nghe được một cách hiểu hoàn toàn khác, Lê Đường vô cớ rùng mình.

Hết phim Lê Đường đi vệ sinh trước.

Cậu quen vào buồng phía trong, ai ngờ hôm nay buồng trong cùng không mở được cửa, bên trong đang có người. Cậu đành vào buồng bên cạnh, vừa lau sạch bồn cầu toan ngồi xuống thì trông thấy nửa cái mũi giày lộ ra ở khoảng trống dưới vách ngăn.

Lê Đường nhớ trước khi vào rạp, Hoắc Hi Thần từng khoe với cậu đây là đôi giày phiên bản giới hạn của một hãng đồ thể thao.

Tiếng vải cọ xát kêu sột soạt, một chiếc giày khác đế nhọn như làm bằng lụa satin màu đen hở ra bên dưới... Rõ ràng đó là giày cao gót nữ.

Lê Đường sốc như thể thế giới bị đảo lộn, trên đường về không khép nổi miệng.

Cậu hỏi Tưởng Lâu có phải đã biết cách thức ở bên nhau của hai đứa nó từ lâu rồi không, Tưởng Lâu nói không biết.

Lê Đường vẫn khó lòng tiếp thu: "... Anh không ngạc nhiên chút nào sao?"

Tưởng Lâu kể với cậu ở phòng tập quyền anh có một người trên sàn đấu đánh ác hơn ai hết, từng làm đối thủ rụng ba chiếc răng cửa chỉ với một cú đấm, anh ta thuê hẳn một phòng nghỉ làm tủ quần áo, treo đầy váy vóc dài ngắn khác nhau và vô số giày cao gót đủ kiểu dáng. Việc anh ta thích làm nhất là sau một trận đánh ác liệt được tắm rửa thay đồ nữ, sau đó ra ngoài mua sắm.

"Con người và sự vật có nhiều khía cạnh, tức là mọi thứ đều có thể xảy ra." Tưởng Lâu nói: "Phải cho phép mọi thứ xảy ra."

Hơn nữa không phải là không có đầu mối.

Nhớ năm ngoái từng tình cờ nhìn thấy Lý Tử Sơ mặc váy hôn Hoắc Hi Thần dưới mái vòm bằng kính ở quán Murder Mystery, Lê Đường bỗng vỡ lẽ.

Nếu hai người đó đều tình nguyện thì mình cần gì phải lo chuyện bao đồng?

Rất nhanh đã đến lượt Lê Đường lo lắng cho mình.

Cậu và Tưởng Lâu cùng về nhà, không ngờ lỗ khóa trên cửa chống trộm bị rỉ vì nước mưa, cắm chìa vào xoay mấy lần không được, rút ra chỉ còn mỗi chuôi, phần răng bị gãy kẹt trong ổ khóa.

Trước đây Lê Đường thấy Tưởng Lâu mở cửa khó khăn thì đã linh cảm sớm muộn gì cũng có vấn đề, còn nhắc Tưởng Lâu thay khóa mà đáng tiếc hắn bận quá mãi không thay.

Thấy chưa, sợ cái gì là gặp cái đó.

Lê Đường giả vờ thâm trầm thở dài thườn thượt, học đi đôi với hành: "Không sao, phải cho phép mọi thứ xảy ra."

Tưởng Lâu phì cười, ném chuôi chìa khóa trơ trọi vào bụi cỏ ven đường.

Trời đã tối muộn, thợ sửa khóa ban ngày mới tới được, đêm nay đi đâu trở thành vấn đề cần giải quyết ngay.

Lê Đường đề nghị thuê khách sạn ở gần đây nhưng Tưởng Lâu nói không mang căn cước công dân, hơn nữa khách sạn gần nhất cách đây hơn ba kilomet.

Cũng không có người thân bạn bè nào ở gần, Tưởng Lâu đã bắt đầu cân nhắc đến tiệm tạp hóa ở nhờ một đêm, Lê Đường hỏi: "Còn em thì sao?"

"Em về nhà em."

"Hay anh về với em đi." Lê Đường sực nhớ: "Đợt trước em còn bảo muốn mời anh tới nhà em chơi, thế mà quên mất."

Tưởng Lâu im lặng giây lát, lúc lên tiếng có vẻ lưỡng lự: "Có làm phiền quá không."

Lê Đường nói: "Không phiền, giờ này mẹ em ngủ rồi, bọn mình bé tiếng là được."

Một khoảng lặng tiếp diễn.

Lê Đường không chắc vì sao Tưởng Lâu lưỡng lự, có lẽ hắn thấy không quen khi đến thăm nhà người khác, hoặc chăng hắn sợ quan hệ của hai đứa bị phát hiện.

"Không sao, không gặp mẹ em đâu." Lê Đường kéo tay Tưởng Lâu: "Dù bị phát hiện cũng có em bảo vệ anh."

Tưởng Lâu cười, không biết cười vì câu "không sao đâu" của cậu hay là vì "em bảo vệ anh".

Nhưng Tưởng Lâu đã lung lay, nắm lại tay Lê Đường.

"Tự em nói đấy nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui