“Ta không muốn đến đó.” Ta cương quyết nói.
Nếu Thiên Hậu đến Liên Sơn thì nàng ta sẽ biết rằng Ma Vương không còn ở đó nữa.
“Ta không cùng ngươi thảo luận, nhớ kỹ, nơi này là Thiên Cung, tất cả mọi thứ do ta quyết định.” Thiên Hậu nhìn thẳng vào ta.
“Nương nương là Thiên Hậu nhưng nương nương không thể bức người quá đáng như vậy.” Ta bất mãn nói lớn.
“Thiên Cung có quy định của Thiên Cung, Tam Giới có quy định của Tam Giới.
Người là người cai quản Thiên Giới nhưng người không thể sử dụng quyền lực của bản thân một cách bừa bãi ép ta làm điều ta không muốn.
Nếu người làm như vậy thì người với Ma Vương mà Tam Giới luôn ngày đêm nguyền rủa không có một chút khác biệt nào cả.”
Thiên Hậu đưa mắt nhìn ta rồi bật cười.
“Vậy ngươi nói xem, Thiên Hậu nên là người như thế nào.”
Ta chưa kịp lên tiếng thì nàng ta đã tiếp tục nói.
“Có phải ngươi cho rằng Thiên Hậu phải như bồ tát, phải cứu rỗi chúng sinh, hành xử công bằng không được có một chút tâm tư nào?”
Thiên Hậu có chút kích động, nàng ta như biến thành một người khác, không hề còn dáng vẻ nghiêm trang khi còn ở Nguyệt Thiên Cung mà hoàn toàn giống như một người bình thường biết vui buồn giận dữ.
Danh tiếng nhân hậu của Thiên Hậu vang khắp Tam Giới, có lẽ nàng ta biết khi đến đây nàng ta không khỏi kích động nên mới cố tình yêu cầu tất cả tiên canh ngục lui xuống.
“Nương nương muốn ta đến Núi làm gì?” Sau một hồi im lặng, ta cuối cùng cũng lên tiếng.
Thiên Hậu không trả lời ta ngay mà nhìn chằm chằm vào bức tường đá sau lưng ta.
Trong ánh mắt to tròn hiện rõ sự bi thương.
Thiên Hậu nhìn lâu đến mức ta tưởng chừng như hồn của bà ấy đã đi lạc thì cuối cùng bà ấy cũng lên tiếng.
“Ngươi ở đây lâu như vậy có phát hiện bức tường phía sau lưng ngươi có một khe hở không?” Thiên Hậu bình thản hỏi.
Thiên Hậu đột nhiên thay đổi chủ đề khiến ta có chút ngơ ngác.
Ta theo phản xạ quay người lại, nhìn mãi cũng không ra khe hở nào.
Ta quay mặt lại đối diện với thiên hậu, nghiêm túc lắc đầu.
Thiên Hậu cười, rồi đưa tay chỉ vào một điểm trên bức tường, ta nhìn theo hướng chỉ của nàng ta, một lúc lâu sau mới thấy được một vết nứt nhỏ như mũi kim giữa phiến đá rất lớn, một tia sáng có thể thông qua vết nứt đó chiếu vào ngục tối.
Khoảng cách khá xa cùng trong khi vết nứt quá nhỏ thêm vào trong nhà lao có một cây đèn lập lòe nên nếu để ý không kỹ sẽ không nhìn thấy vết nứt đó.
Sau khi tìm được vết nứt, ta một lần nữa quay mặt lại đối diện với Thiên Hậu.
“Vết nứt đó thì có liên quan gì đến vấn đề chúng ta đang nói.”
Thiên hậu thở dài, hỏi ta.
“Vết nứt đó rất khó tìm đúng không?”
Ta gật đầu, ngay cả khi được nàng ta chỉ thì ta cũng phải mất một lúc mới xác định được vị trí của vết nứt.
“Ngục tối này sau khi được hình thành không lâu thì đã xuất hiện vết nứt.
Vết nứt đó là nơi yếu nhất của nhà lao này, nếu tìm ra được nó thì chỉ một tiểu yêu có phép thuật vô cùng yếu cũng phá được kết giới của ngục tối mà thoát đi.
Năm xưa Thiên Đế dùng rất nhiều cách để vá vết nứt này lại nhưng đều không được, vậy nên từ rất lâu rồi nơi này không còn là nhà lao nữa.” Thiên Hậu nhìn ta.
“Ngươi là một trong số rất ít người bị giam giữ ở đây, ngươi có biết lý do vì sao không?”
Ta lắc đầu.
Bà ta nhìn sâu vào vết nứt rồi tiếp tục nói.
“Ta không biết giam ngươi lại là đúng hay là sai, vậy nên mới đem người đến nơi đây.
Nếu như ngươi thoát ra được ngục tối này thì ta sẽ xem như chưa từng gặp ngươi, tha cho ngươi được tự do nhưng nếu như ngươi không thoát ra được thì ta sẽ cho phép bản thân ích kỷ một lần.” Nàng ta vừa nói vừa ngước mắt lên, dường như trên khóe mắt có chút ướt.
Ta tưởng bản thân bị ảo giác nên đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn nàng ta một lần nữa.
Ta không nhìn lầm, nàng ta đang cố gắng để nước mắt không rơi.
“Nương Nương có ý gì?” Ta hỏi.
Thiên Hậu chớp mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng ta mới tiếp tục lên tiếng.
“Thời gian ngươi ở trong ngục tối này không quá ít nhưng ngươi không phát hiện ra vết nứt đó không phải vì mắt ngươi quá kém mà bởi vì ngươi không biết đến sự tồn tại của vết nứt đó.
Nếu như ngay từ đầu ta cho ngươi biết rằng trong ngục này có một vết nứt vô cùng nhỏ và nếu ngươi có thể tìm ra vết nứt đó thì có thể thoát khỏi nơi này thì với ngần ấy thời gian, ngươi chắc chắn có thể tìm ra được vết nứt và trốn thoát.”
Ta gật đầu.
Vết nứt quả thật nhỏ nhưng nếu ta biết đến sự tồn tại và ý nghĩa của nó thì ta nhất định sẽ tìm ra.
“Ta cần ngươi nói cho ta biết ta cần có thứ gì để tìm lại thứ ta đã mất, cũng giống như ta nói cho ngươi cần tìm vết nứt để có thể rời khỏi nơi đây.” Thiên Hậu nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói.
“Ta không hiểu.” Ta mơ hồ nhìn bà ấy.
“Ngươi không cần hiểu.
Chỉ cần có ngươi, kèm theo chiếc vòng ngọc trai trên tay của ngươi, ta tự biết phải làm gì.”
“Bắt buộc phải là ta, không thể là người khác sao?” Ta nghi hoặc nói.
“Đúng, bắt buộc là người, vòng ngọc trai trên tay ngươi nhận chủ, vậy nên không thể là người khác được.” Thiên Hậu nhìn vào chiếc vòng ngọc, trong nháy mắt tâm trạng nàng ta thay đổi.
“Nếu như không phải như vậy thì ngươi cho rằng ngươi xứng đáng đeo chiếc vòng đó sao? Ngươi không xứng, ngoài Dao Cơ ra không ai xứng đáng đeo chiếc vòng này cả.”
“Dao Cơ?” Là tên của một người.
“Nương nương nói ngươi muốn lấy lại thứ người đã mất, chính là người tên Dao Cơ?”
“Thứ ta đã mất quá nhiều rồi.” Ánh mắt nàng ta trở nên mơ hồ.
“Vì Tam Giới yên bình như ngày hôm nay, ta đã mất quá nhiều rồi.”.