Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Cùng với tiếng ồn ào ầm ĩ, A Sử Na Ba Lặc nghênh ngang đi vào phòng, hắn mặc da thú theo kiểu dị tộc Bắc Địch khác hẳn những người trong sảnh đường.

Lý Thu Thủy vội đứng dậy nói: "Ba Lặc! Không được vô lễ trước mặt Hàn đại nhân."

"Con mẹ nó ngươi là nữ tử Trung Nguyên gả cho phụ vương ta thì cứ tưởng là mẫu thân của ta đấy chắc?" Lần trước A Sử Na Ba Lặc bị lép vế nên tức sôi máu, lần này dứt khoát bùng phát.

A Vô nhíu mày đặt tay lên chuôi kiếm bên hông: "Ngươi......"

"Khụ."

Thấy sắp có cãi vã, Hàn Nhai khẽ tằng hắng một cái, trong phòng đột ngột yên tĩnh trở lại.

Phòng trên lầu các rất rộng, cửa sổ đóng chặt nên ánh trăng không lọt vào được, chỉ có mấy ngọn nến bập bùng, ánh nến to bằng hạt đậu chiếu sáng cả phòng.

Một khi yên tĩnh lại, sự ảm đạm bao trùm từng ngóc ngách trong phòng, cảm giác ngột ngạt quỷ dị len lỏi vào tận tâm can.

Hàn Nhai chẳng chút hoang mang ngẩng đầu nhìn A Sử Na Ba Lặc, hắn cũng không trả lời câu hỏi lúc nãy của A Sử Na Ba Lặc mà thản nhiên nói: "Anh bạn, ở Trung Nguyên đã quen chưa?"

"Ở?" A Sử Na Ba Lặc cười lạnh một tiếng, "Lúc trước phụ vương lệnh cho ta đến Trung Nguyên để phối hợp trong ngoài với ông ấy chứ không phải đến du ngoạn, nhưng ta đã theo các ngươi đến Trung Nguyên hơn nửa năm mà các ngươi chẳng có hành động gì, trước kia đã bàn xong kế sách cướp Bạch Đế Thành, nắm điểm yếu của Trung Nguyên, rốt cuộc còn phải kéo dài tới khi nào?"

"Đừng gấp, đừng gấp." Hàn Nhai thản nhiên nói, "Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm."

"Mẹ nó lại còn đừng gấp nữa à? Binh sĩ Bắc Địch của ta đã tập kết xong ngoài Sóc Phương, ba ngàn binh lính Bắc Địch tinh nhuệ cũng đã nấp kín trong Bạch Đế Thành, cuối cùng ngươi muốn để phụ vương ta đợi đến bao giờ?" A Sử Na Ba Lặc phẫn nộ, "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò với ta!"

Hàn Nhai ngẩng đầu nhìn A Sử Na Ba Lặc rồi nhàn nhạt nói với thị vệ bên cạnh: "Ban ghế ngồi."

Thị vệ vội vàng khiêng ghế đến sau lưng A Sử Na Ba Lặc.

A Sử Na Ba Lặc tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực rồi ngồi xuống ghế dựa.

Hàn Nhai đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đến gần A Sử Na Ba Lặc: "Anh bạn, Trung Nguyên của chúng tôi có câu người làm việc lớn không kiêu ngạo, không khoe công mà phải giấu tài mấy năm như một ngày."

"Lằng nhằng cái gì!" A Sử Na Ba Lặc bất mãn hỏi.

Hàn Nhai nhìn quanh thấy cửa sổ đóng chặt, ánh nến lờ mờ, hắn đi đến bên cạnh A Sử Na Ba Lặc rồi nói: "Xưa nay quyền mưu không phải trò đùa, từng bước như giẫm trên băng mỏng, sai một li đi một dặm, anh bạn đừng trách ta quá cẩn thận."

"À." A Sử Na Ba Lặc liếc xéo cười lạnh, "Người Trung Nguyên các ngươi chỉ giỏi nói miệng chứ chẳng làm được gì nên hồn, tóm lại trước đây ngươi đã hứa với phụ vương ta sau khi khoác hoàng bào sẽ cắt đất nhường mười toà thành cho Bắc Địch, đừng quên đấy!"

"Anh bạn cứ yên tâm." Hàn Nhai khẽ mỉm cười, khóe miệng hắn cong lên để lộ nếp nhăn như khe sâu.

Hàn Nhai đưa tay vỗ vai trấn an A Sử Na Ba Lặc, không nhanh không chậm đi vòng ra phía sau hắn.

Bỗng nhiên bên ngoài lầu các nổi lên một trận cuồng phong! Cửa sổ bị thổi bật ra, ánh nến trong phòng nhoáng lên một cái khiến cái bóng của đám người kéo dài một cách quỷ dị.

Lý Thu Thủy bị gió thốc vào mắt nên buộc lòng phải kéo ống tay áo che mặt, đến khi nàng hạ tay xuống thì chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến hai con ngươi đột nhiên mở to, nàng vội vã đưa tay bịt miệng để ngăn mình hét lên.

A Sử Na Ba Lặc ôm yết hầu bị cắt đứt, trong mắt hiện lên vẻ bàng hoàng, máu tươi từ cổ hắn phun ra ngoài rơi xuống mặt đất, nửa vạt áo bị nhuộm đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Còn Hàn Nhai mặt không đổi sắc đứng sau lưng A Sử Na Ba Lặc, trong tay cầm một thanh đao bạc còn đang nhỏ máu.

A Sử Na Ba Lặc trừng to mắt, con ngươi gần như lọt ra khỏi hốc mắt, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể ú ớ, bọt máu từ miệng hắn tràn ra, nhìn vô cùng đáng sợ.

A Sử Na Ba Lặc cứ thế ngã xuống, hai mắt trợn tròn không khép lại được.

Hàn Nhai tỏ vẻ ghê tởm cắm lưỡi đao trên tay vào người A Sử Na Ba Lặc rồi hừ lạnh một tiếng: "Đúng là chỉ biết sủa bậy, đã muốn lấy mạng ngươi từ sớm rồi."

Nói xong Hàn Nhai đưa mắt ra hiệu cho thị vệ.

Thị vệ lập tức hiểu ý đi tới đóng lại cửa sổ vừa bị gió thổi bật ra.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Thẩm Triều và Lý Thu Thủy đều chưa thể lấy lại tinh thần.

Lý Thu Thủy buông tay che miệng xuống, sắc mặt trắng bệch.

Trong ánh mắt Thẩm Triều cũng đầy vẻ kinh hoàng.

Một nước cờ của Hàn Nhai đi trọn vẹn mười bốn năm.

Nếu không phải Tam hoàng tử cố ý giả ngốc thì Hàn Nhai đã sớm lấn át hoàng thất, độc chiếm quyền lực.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tam hoàng tử và Tần Quyết Minh cứ quấy nhiễu hắn, kế hoạch mà Hàn Nhai thận trọng sắp đặt từng bước thất bại.

Thẩm Triều cứ tưởng vì Hàn Nhai bị Tam hoàng tử dùng thủ đoạn chèn ép nên mới phải kết minh với Bắc Địch, dựa vào dị tộc khống chế Sóc Phương tiếp tục củng cố quyền lực.

Chỉ cần Tam hoàng tử và Tần Quyết Minh không chống cự nổi loạn trong giặc ngoài mà phải chắp tay nhường lại quyền lực thì Hàn Nhai sẽ thương lượng với Bắc Địch lui binh, cũng sẽ không gây ra chiến tranh thật sự ở Trung Nguyên.

Nhưng hôm nay xem ra Hàn Nhai không hề có ý này!

A Sử Na Ba Lặc là con trai của Khả Hãn Bắc Địch!!! Vậy mà Hàn Nhai có thể giết hắn một cách quyết đoán như vậy sao?

Lẽ nào hắn thật sự không nghĩ đến Bắc Địch căm giận ngút trời sẽ dẫn thiết kỵ binh xâm lược lãnh thổ Trung Nguyên?

Chẳng lẽ......

Hàn Nhai thật ra cũng không quan tâm?

Hay là nói......

Chủ ý của Hàn Nhai chính là muốn chiến hỏa phân tranh, thiên hạ rung chuyển!?

-

"Vứt thi thể xuống vách núi rồi lau vết máu cho sạch." Hàn Nhai ngồi lại trên ghế lạnh nhạt nói.

Hai thị vệ nhận lệnh cầm quần áo quấn quanh mặt và tay chân A Sử Na Ba Lặc, một tên gánh đầu một tên gánh chân khiêng thi thể ra ngoài.

"Hôm nay ai cũng mệt rồi, giải tán về nghỉ ngơi đi." Hàn Nhai bưng chén nhấp nước trà đã nguội lạnh rồi thản nhiên nói với Thẩm Triều và Lý Thu Thủy.

Hai người bất an đứng dậy hành lễ.

"À khoan đã." Hàn Nhai đột nhiên kéo dài thanh âm, "Chuyện nghĩa tử của Tần Quyết Minh chạy trốn ta sẽ bảo thị vệ của ta điều tra, nếu tra ra hai ngươi thì phối hợp cho tốt, dù sao cây ngay cũng không sợ chết đứng, được rồi, lui ra đi."

Ánh nến trong lầu các lay động, bên ngoài gió rít không ngừng.

Sấm chớp từng trận, mưa gió mịt mù.

-

Sau khi Lý Thu Thủy rời đi, Lý Trường Thiên không khỏi cảm thấy luống cuống và bối rối, hắn bất an ngồi trong phòng, vừa lo cho an nguy của Yến Thù vừa lo cho Lý Thu Thủy có bị xét hỏi hay không, quýnh đến độ vò đầu bứt tóc.

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang, Lý Thu Thủy bước nhanh vào phòng.

"Tỷ!" Lý Trường Thiên đứng phắt dậy, "Tỷ không sao chứ?!"

"Không sao, Trường Thiên đừng lo, ngồi xuống đi." Lý Thu Thủy mỉm cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng, nàng kéo Lý Trường Thiên ngồi cạnh bàn như có lời muốn nói.

Lý Thu Thủy ngập ngừng, ánh mắt đầy bất an, nàng cúi đầu vân ve lọn tóc bên tai ngẫm nghĩ hồi lâu.

Lý Trường Thiên không thúc giục mà ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh lẳng lặng chờ.

Sau một hồi trầm mặc, Lý Thu Thủy đứng dậy đến bên cửa sổ và cửa lầu nhìn thoáng qua, khi đã chắc chắn không có ai mới trở lại bàn nhỏ giọng hỏi Lý Trường Thiên: "Trường Thiên, trước đây đệ hỏi tỷ vì sao không rời khỏi nơi này, nhưng nếu chúng ta thật sự muốn đi thì có thể đi đâu, có thể an cư nơi nào đây?"

Lý Trường Thiên đoán ra ý định của Lý Thu Thủy thì trong lòng mừng rỡ, hắn nói: "Tỷ, chúng ta...... Chúng ta có thể đi kinh thành!"

"Kinh thành?" Lý Thu Thủy hoài nghi.

Đây chính là trung tâm của vòng xoáy quyền lực chính trị đầy rẫy nguy cơ.

"Vâng, ẩn cư ở thành thị vẫn tốt hơn mà, đệ có một người bạn ở kinh thành, trước hết chúng ta có thể trốn ở chỗ y một thời gian, chờ phong ba qua đi thì về miền quê hẻo lánh cũng được, phố xá sầm uất náo nhiệt cũng được, tỷ tỷ muốn an cư ở đâu thì chúng ta liền đến đó." Lý Trường Thiên phấn khởi nói, ánh mắt hắn sáng lên, không hề có vẻ gì là lo lắng về chuyện bỏ trốn.

Lý Thu Thủy nhìn Lý Trường Thiên, bị sự lạc quan của hắn lây sang cũng mỉm cười: "Trường Thiên, người bạn mà đệ nói là nghĩa tử của Tần Quyết Minh à."

"Đúng đúng đúng, chính là y đó tỷ, y tên Yến Thù, "Yến" tức là chim én, "Thù" nghĩa là đặc thù." Lý Trường Thiên liên tục gật đầu, "Tỷ, tỷ yên tâm đi, y rất đáng tin cậy."

"Đáng tin cậy là ý gì?" Lý Thu Thủy tỏ ra nghi hoặc.

"Nghĩa là đáng tin, có thể tin được đấy ạ!" Lý Trường Thiên cười nói.

Lý Thu Thủy mỉm cười: "Trường Thiên đệ và y quả nhiên là......"

Nàng bỏ lửng câu nói, trong giọng nói chứa đầy ý tứ sâu xa.

"A? Quả nhiên là gì ạ?" Lý Trường Thiên ngẩn ra.

Trên mặt Lý Thu Thủy lộ vẻ bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng lắc đầu nói: "Thôi, chuyện này cũng không thể để người ngoài chỉ vẽ được."

Lý Trường Thiên mờ mịt: "Sao ạ?"

Lý Thu Thủy đưa tay xoa đầu Lý Trường Thiên, sau đó lo âu hỏi: "Nhưng Trường Thiên này, y chung quy là nghĩa tử của Tần Quyết Minh, đệ cũng biết mâu thuẫn phân tranh trong đó mà, y và chúng ta khác đường, thật sự có thể cho chúng ta một chỗ ẩn náu sao?"

"Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi!" Lý Trường Thiên cam đoan.

Lý Thu Thủy mím chặt môi rồi lại cúi đầu xuống.

Việc đã đến nước này không thể ngồi chờ chết được.

Với năng lực của thị vệ Hàn Nhai sẽ không khó phát hiện ra chân tướng, chuyện Lý Trường Thiên cứu Yến Thù sớm muộn gì cũng bại lộ.

Bộ dạng chết thảm của A Sử Na Ba Lặc vẫn còn khắc sâu trong đầu Lý Thu Thủy không cách nào biến mất.

Dù nàng mở mắt hay nhắm mắt đều thấy cảnh máu tươi từ yết hầu phun ra ngoài rất đáng sợ.

Ngay cả con trai của A Sử Na Khả Hãn mà Hàn Nhai cũng quả quyết giết chết thì sao có thể thủ hạ lưu tình với Lý Trường Thiên được?

Lý Thu Thủy không mong bảo vệ được mình, nàng chỉ mong Lý Trường Thiên có thể bình an vui vẻ.

Đã như vậy, nếu tiếp tục ở lại Thiên Khuyết Sơn Trang đợi bị phát giác thì chi bằng đánh cược với số mệnh......

"Trường Thiên." Lý Thu Thủy đã quyết định xong, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng lệ, "Đệ và tỷ sợ là không thể ở Thiên Khuyết Sơn Trang được nữa, nhưng nếu trốn đi thì tương lai sẽ rất long đong, không biết đường về, không biết còn tai họa gì, nhiều năm rồi tỷ tỷ chưa về Trung Nguyên nên không có người thân bạn bè nào cả, đừng nói chi nhờ người giúp đỡ......"

"Tỷ, tỷ đừng lo lắng, có đệ ở đây mà!" Lý Trường Thiên đặt tay lên vai Lý Thu Thủy rồi nhìn vào mắt nàng để nàng an tâm, từng câu xuất phát từ đáy lòng, "Chuyện này đều tại đệ tùy tiện cứu người khiến tỷ lo lắng, khiến tỷ chịu khổ, tỷ yên tâm đi, chúng ta cứ rời khỏi đây, đệ sẽ bảo vệ tỷ thật tốt."

"Sau này xuân hạ thu đông không hoảng sợ, không âu sầu, không lang bạt kỳ hồ, không cô đơn một mình."

"Thế gian này không còn quận chúa hòa thân bị bức ép, chỉ có tiểu thư Lý gia dịu dàng đoan trang mà thôi."

Ánh mắt Lý Trường Thiên tỏa sáng, vẻ mặt đầy lạc quan: "Được không ạ?"

Lý Thu Thủy mỉm cười rạng rỡ.

"Ừ! Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui