Bạch Hạc ngay lập tức để vẹt nhỏ dẫn đường, nóng lòng muốn đến bên hồ xem tình hình.
Nhưng vừa đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, do dự đưa ánh mắt dò hỏi về phía Úc Từ Chu.
Úc Từ Chu là khách, biến cố xảy ra trong tộc không nên để người ngoài tham gia.
Nhưng chuyến đi lần này của Úc Từ Chu vốn là vì chuyện của Mị ma, trước đây Thú tộc cũng đã từng giao chiến với nó, nhất định là có nhiều kinh nghiệm hơn so với chúng ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Hạc liền muốn hạ mặt già để mở lời với Úc Từ Chu.
Không biết Úc Từ Chu đang nghĩ cái gì, Bạch Hạc chưa kịp mở miệng đã nói: "Nếu Hữu hộ pháp không ngại, tại hạ có thể đến xem."
Bạch Hạc cầu còn không được, lập tức để Tiểu Bát Ca dẫn đường.
Khi bọn họ đến bên hồ, đã không thấy bóng dáng mị ma đâu, chỉ thấy nửa hồ nước bị ma khí nhuộm màu.
Trước đây không lâu, nước vẫn còn trong vắt thấy cả đáy hồ, mà giờ đây hắc khí trong hồ lượn lờ u ám, liếc một cái thôi đã cảm thấy ghê người.
"Có người đã giao đấu với Mị ma?" Ánh mắt của Úc Từ Châu dừng trên nhúm lông đen rơi đầy trên đất, mở miệng hỏi.
"Đó là lông của hắc điêu." Tiểu Bát Ca vội nói: "Nhưng mị ma quả thật đã động thủ......"
Úc Từ Chu nhìn về phía mặt hồ nói: "Yêu tộc ở Quảng Lăng Đại Trạch tránh xa hồ này một chút, nếu vô tình dính phải ma khí thì vô cùng phiền toái."
Tuy Tiểu Bát Ca không biết thân phận của Úc Từ Chu, nhưng y mơ hồ có thể cảm nhận được yêu lực cường đại của hắn, vì thế y mở miệng hỏi: "Phiền toái như thế nào ạ?"
Úc Từ Chu nhướng mày, rồi nhìn về phía Bạch Hạc.
Bạch Hạc đương nhiên cũng biết đến mị ma, thậm chí đã từng giao thủ từ rất nhiều năm trước.
Vậy nên y mở miệng nói: "Mị ma bản tính dâm loạn, dù là Yêu tộc hay Nhân tộc, một khi bị ma khí xâm nhập lập tức sẽ trúng mị độc."
"Trúng mị độc thì như thế nào ạ?" Tiểu Bát Ca lại hỏi.
"Khụ khụ." Bạch Hạc có chút xấu hổ ho khan:
"Cần phải cùng người khác hoan hảo nhiều ngày liên tiếp mới có thể giải một chút.
Nếu cơ thể nhiễm mị độc không chiếm được an ủi, không bao lâu sẽ bạo thể mà chết."
Lời hắn vừa nói ra, chúng yêu xung quanh đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Đặc biệt là Tiểu Bát Ca, miệng cứ há ra rồi khép lại nhưng nói không nên lời.
Úc Từ Chu thấy thế nhìn về phía hắn hỏi: "Có người rơi xuống hồ sao?"
"Vâng......" Vẻ mặt vẹt nhỏ ngây ngốc.
"Ai thế?" Bạch Hạc vội hỏi.
Tiểu Bát Ca mở miệng: "Là là......!Giang hộ pháp."
Bạch Hạc nghe vậy sắc mặt chuyển biến, trong mắt Úc Từ Chu hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Vì cứu chúng ta nên Giang hộ pháp mới......" Vẹt nhỏ lo lắng, mở miệng nói.
Khi nãy, vẹt nhỏ đang chuẩn bị nhặt viên Dạ Minh Châu lên, thì nó đột nhiên nổ tung.
Tiểu Bát Ca sợ đến mức quăng viên ngọc ra thật xa, chúng yêu cũng nơm nớp sợ hãi nhìn viên Dạ Minh Châu tỏa ra luồng khí đen kịt.
Những năm gần đây, Quảng Lăng Đại Trạch vẫn luôn bình yên vô sự nhờ vào kết giới do các vị cao giai đại yêu chung sức dựng lên.
Thật ra phần đông các tiểu yêu thuộc Cầm tộc có yêu lực rất thấp, khi gặp đối thủ lợi hại một chút, thì chỉ có thể mặc người xâu xé.
Luồng khí đen kịt này nhìn một cái đã biết không dễ chơi, vì thế lúc đó chúng yêu đều sợ tới mức mặt xám ngoét.
Dường như luồng hắc khí cảm nhận được sự sợ hãi của đám tiểu yêu, nó vù vù ập đến trước mặt chúng như cơn cuồng phong.
Đám tiểu yêu bị dọa đến tè ra quần, ngay cả tâm tư chống cự cũng không có, chỉ có thể xù lông kêu cứu, nhưng càng kêu càng giống như đang đợi chết.
Việc này cũng không thể trách bọn họ, những con chim có thời gian rảnh rỗi đến nhìn lén Giang Thiển hôm nay vốn là những tiểu yêu có yêu lực thấp, cho dù muốn phản kháng cũng không có sức phản kháng.
Huống hồ tiêu chí đánh giá Yêu tộc quan trọng nhất chính là Yêu giai, những yêu quái nhỏ cấp thấp đối mặt với uy áp của Cao giai đại yêu thì có nặn cũng không ra yêu lực.
Tuy mị ma này không không phải Yêu tộc, nhưng uy áp kia không kém cạnh uy áp của cao giai đại yêu tý nào.
Thấy nhóm yêu quái nhỏ sắp gặp nạn, Giang Thiển lập tức nhảy đến tụ yêu lực đánh đám khí đen kia ra thật xa.
Bạch Hạc nghe Tiểu Bát Ca thuật lại, nhịn không được mở miệng nói:
"Đám khí đó là do mị ma hóa thành, không dễ đối phó, ma vật đó từ xưa đến nay xảo trá, quỷ kế đa đoan......"
"Đúng vậy." Tiểu Bát Ca mở miệng nói: "Ban đầu Giang hộ pháp chiếm thế thượng phong, không hiểu sao lúc sau lại bị đẩy ngã xuổng hồ."
Tuy con mị ma kia bị thương nặng dưới tay Giang Thiển, hoảng sợ chạy trốn, nhưng Giang hộ pháp cũng nhiễm mị độc.
- --------------------------------------------------------------------
Những cao giai đại yêu ở Quảng Lăng Đại Trạch đều có tẩm điện riêng.
Chỗ của Giang Thiển có tên là Thanh Phong Các.
Trong Thanh Phong Các có một hồ nước trong vắt,chưa rất nhiều linh thảo, mấy cây linh thảo đó lại có những công dụng kì diệu, nếu bị thương hoặc hao tổn yêu lực, chỉ cần ngâm mình trong ao liền có thể nhanh chóng khôi phục như ban đầu.
Nhưng bây giờ, Giang Thiển đã ngâm mình trong hồ, những khó chịu trong người lại không hề tiêu giảm.
Y mơ hồ đoán ra bản thân đã trúng độc, chỉ là y chưa từng gặp qua con ma kia, không hề biết sau khi dính ma khí của nó thì phải chịu ảnh hưởng gì.
Trong giây phút y ngâm mình trong dòng nước lạnh, chỉ cảm thấy trong cơ thể dâng lên một luồng nhiệt khí mãnh liệt, luồng nhiệt khí đó đấu đá lung tung trong cơ thể, đá đến lòng y khó chịu không yên, ngay cả ý thức cũng trở nên mờ mịt không mấy rõ ràng.
Tuy Giang Thiển là một cao giai đại yêu, nhưng y luôn luôn kén chọn, dù nhiều năm gần đây có vô số kẻ đến cầu phối ngẫu, y vẫn chưa tìm được bạn lữ hợp tâm ý.
Điều này có nghĩa: y chưa từng trải qua sự tình nào đó.
Vì nguyên nhân đấy, y mới nhất thời không hiểu được những khác thường trong cơ thể mình là có ý gì.
"Kẻ nào?" Giang Thiển cảm thấy có yêu khí tới gần, lạnh giọng mở miệng dò hỏi.
Vẹt nhỏ vội nói: "Là ta....!Hộ pháp....ngài ổn không?"
"Không ổn." Thanh âm của Giang Thiển có chút khàn, vừa giương mắt thấy chỏm đầu trọc của Tiểu Bát Ca, y liền nhíu mày nhắm mắt lại.
Tiểu Bát Ca mon men lại gần, thấy phần thân thể không ở trong nước của Giang Thiển dần trở nên phiếm hồng vì nguyên nhân này kia, gương mặt tuấn mỹ cũng vì nhiễm cảm xúc nào đó mà trở nên sinh động thêm vài phần.
"Hộ pháp......" Tiểu Bát Ca nhẹ giọng gọi.
"Mời Bạch Hạc đên đây một chuyến, ma khí này có chút phiền phức, khả năng ta cần ông ấy giúp." Giang Thiển trầm giọng nói.
Tiểu Bát Ca nghe vậy vội bay đi mời.
Một lát sau, vẹt nhỏ báo với Bạch Hạc tất cả những gì nó thấy được.
Úc Từ Chu đứng một bên vẫn luôn nhíu mày không nói lời nào, đến khi nghe Tiểu Bát Ca miêu tả bộ dáng của Giang Thiển, hắn mới lơ đãng làm thêm một động tác nuốt.
"Y muốn ta đến hỗ trợ sao?" Bạch Hạc vẻ mặt khó xử nói: "Không phải ta không muốn giúp y, nhưng cái này...cái này......"
Giang Thiển nhiễm mị độc, muốn giải độc chỉ có một biện pháp, Bạch Hạc sao có thể giúp y được chứ?
Hắn đã bước đến tuổi già, sao có thể cùng Giang Thiển hoan.hảo được?
Lúc Giang Thiển vẫn còn nằm trong trứng, Bạch Hạc đã lên làm hộ pháp, Giang Thiển giống như đứa cháu nhỏ của hắn.
Việc này hắn tuyệt đối không làm.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Bát Ca sốt ruột nói.
"Thân thể này của Lão hủ sợ là không được a!" Bạch Hạc khó xử.
Tiểu Bát Ca nghe vậy mở miệng nói: "Nếu không......!Nếu không thì ta đến giúp đi?"
"Ngươi...?" Bạch Hạc liếc mắt nhìn vẹt nhỏ, mở miệng nói: "Chuyện này...không đơn giản như người nghĩ, yêu lực của ngươi quá thấp, sợ là chịu không nổi."
Muốn đưa mị độc kia ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng, người giải độc ngoại trừ việc phải phối hợp với người trúng độc ép độc ra ngoài, bản thân cũng sẽ bị ma khí xâm nhiễm.
Nếu là đại yêu có yêu lực cường đại trong mấy ngày giải độc chỉ bị hao tổn yêu lực, nghỉ ngơi mấy tháng liền có thể hồi phục.
Nhưng nếu là những yêu quái nhỏ có yêu lực thấp kém, chỉ sợ chưa đến nửa ngày đã toi mạn.
Vì vậy, kẻ giúp Giang Thiển giải độc phải có yêu lực cao hơn Giang Thiển, hoặc là cùng y không phân cao thấp.
Toàn bộ Quảng Lăng Đại Trạch, có yêu lực ao hơn Giang Thiển chỉ có Phượng Hoàng Yêu Tôn, không phân cao thấp với yêu lực của y, cũng chỉ có thể tìm ra mỗi Bạch Hạc.
"Bạch hộ pháp ngài lớn tuổi rồi, chúng ta lại không được, chẳng lẽ chúng ta phải chờ Yêu Tôn xuất quan?" Tiểu Bát Ca hỏi.
Bạch Hạc thở dài nói: "Nửa tháng sau Yêu Tôn mới xuất quan, chờ không được......"
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vẹt nhỏ nghe vậy gấp đến sắp khóc.
Hôm nay Giang Thiển ra tay, tất cả là vì bảo vệ tiểu yêu bọn họ, nếu là có bất trắc gì......
Nghĩ đến đó, Tiểu Bát Ca đột nhiên cảm thấy thập phần tuyệt vọng, toàn bộ Quảng Lăng Đại Trạch này ngoại trừ Yêu Tôn và Bạch Hạc hộ pháp, còn ai có thể cứu Giang Thiển đâu?
Chợt ánh mắt của vẹt nhỏ dừng trên người Úc Từ Chu.
Từ lúc Úc Từ Chu bước vào cửa vẫn luôn nhíu chặt lông mày, lúc này dường như có chút xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Yêu lực của người này hẳn là không thấp.
Hơn nữa, nhìn hành động vừa nãy của Úc Từ Chu,hình như hắn cũng rất hiểu về mị ma nha.
"Vị tôn khách này......?" Tiểu Bát Ca hướng Úc Từ Chu mở miệng.
Bạch Hạc thấy thế vội ngăn cản: "Ngàn vạn lần không thể, ngàn vạn lần không thể!"
Vẹt nhỏ không hiểu: "Vì sao ạ?"
"Ài......!Cái này." Bạch Hạc cười khổ nói: "Chưa bàn đến việc tôn khách không phải là người của Cầm tộc, hắn và Giang hộ pháp......"
Tiểu Bát Ca đực mặt ra, nhìn về phía Bạch Hạc.
Bạch Hạc vuốt vuốt râu, nhắc về chuyện cũ: "Ngươi còn nhớ vụ thảm lót chân cho Yêu Tôn bệ hạ trong Ngọc Quỳnh Điện không?"
Vì Úc Từ Chu vẫn chưa bị Giang Thiển lột da, nên hiện giờ cái đệm vẫn chưa có, nhưng Bạch Hạc vừa nhắc, vẹt nhỏ liền hiểu.
Tiểu Bát Ca nhìn về phía Úc Từ Chu, nhịn không được buột miệng nói: "Ngươi là......!đối thủ một mất một còn mà Giang hộ pháp trước giờ vẫn luôn muốn lột da đó hả?"
Bạch Hạc:.......
Úc Từ Chu:......
Khi Tiểu Bát Ca biết được thân phận của Úc Từ Chu, chút hy vọng bé nhỏ trong lòng cũng vỡ vụn.
Giữa Úc Từ Chu và Giang Thiển có thâm cừu đại hận, đừng nói đến việc Úc Từ Chu nguyện ý xả thân cứu giúp, hắn không nhân lúc "cháy nhà mà đi hôi của" hãm hại Giang Thiển đã là rộng lượng lắm rồi
"Thật ra còn có một cách khác." Bạch Hạc mở miệng nói.
Úc Từ Chu cùng vẹt nhỏ nghe vậy đều nhìn về phía hắn.
"Mị độc kia hiểm ác, nếu yêu lực không đủ cường đại, sau mấy ngày liền không dậy nổi, vậy nếu không phải là mấy ngày thì sao?"
"Ngài đây là có ý gì?" Tiểu Bát Ca hỏi.
"Đem vài người có yêu lực cao chút trong Quảng Lăng Đại Trạch đến đây, để bọn họ thay phiên giải độc cho Giang hộ pháp, trụ không nổi thì đến lượt người khác." Bạch Hạc mở miệng nói: "Cứ như vậy, người giải độc sẽ hao tổn chút yêu lực, nhưng vì thời gian ngắn nên không đến mức nhiễm độc quá sâu, có thể giữ được tính mạng, còn độc của Giang hộ pháp vẫn được giải, không bạo thể mà chết."
Úc Từ Chu:......
Vẹt nhỏ:......
"Nếu cứ như vậy, chẳng phải Giang hộ pháp cần phải bum ba la bum ít nhất một lần với các yêu thú bậc trung trong Quảng Lăng Đại Trạch sao?" Tiểu Bát Ca vẻ mặt hoảng sợ nói.
"Mạng người quan trọng, đừng câu nệ như thế." Bạch Hạc dứt lời liền triệu vài tên Cầm tộc có yêu lực thích hợp đến.
Hắn nghe nói Giang Thiển thích nam, còn cố ý dặn dò chỉ tìm chim trống tới.
Bạch Hạc tự cảm thấy bản thân đã tìm được một biện pháp rất tuyệt, đôi mày lập tức giãn ra.
Úc Từ Chu nhăn mày há miệng thở nặng, nhưng hắn không nói gì.
Một lát sau, trong Thanh Phong Các.
Bạch Hạc nói tình hình hiện tại cho Giang Thiển, sau đó nói ra kế hoạch của mình.
Giang Thiển vốn đã bị mị độc tra tấn đến mất hết sức lực, nghe kế hoạch hoang đường đó xong, khí huyết trong cổ họng lập tức trào lên, sặc một miệng đầy máu.
"Ngươi đừng gấp....Mạng người quan trọng hơn hết, trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác." Bạch Hạc an ủi y.
Thấy mắt Giang Thiển chứa ý giận, hắn từ từ giải thích: "Ngươi yên tâm, ta biết ngươi chỉ chọn đồ tốt, đã tìm vài người anh tuấn, bảo đảm không khiến ngươi cảm thấy chán ghét."
Giang Thiển hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị mi độc trong cơ thể mị độc tra tấn đến sắp mất lý trí.
Bạch Hạc sợ y sống chết cũng không chịu, liền lau nước mắt kể tình trạng của Cầm tộc cho y nghe một lượt.
Hiện giờ Phượng Hoàng Yêu Tôn đang bế quan, Ma tộc như hổ rình mồi, nếu Giang Thiển xảy ra chuyện gì, Quảng Lăng Đại Trạch chỉ còn mỗi Bạch Hạc là cao giai đại yêu, làm sao có thể bảo vệ già trẻ lớn bé trong Cầm tộc đây?
Bạch Hạc trực tiếp đem việc giải độc của Giang Thiển liên hệ đến cơ nghiệp ngàn năm của Cầm tộc.
Tuy ở phương diện kia, Giang Thiển tương đối bắt bẻ, nhưng hôm nay tính mạng đang nguy kịch, y cũng không dại đến mức sống chết không quản.
Vì điều này, y đành nói với Bạch Hạc yêu cầu cuối cùng:
"Trong lúc giải độc, ta muốn nằm trên."
"........."
"Được được." Bạch Hạc vội nói: "Đều theo ngươi hết."
Một lát sau Bạch Hạc đi từ Thanh Phong Các ra, thông báo với những Cầm tộc sắp giải độc cho Giang Thiển một tiếng.
Trong đó có mấy kẻ đã từng nhìn thấy gương mặt của Giang Thiển, bây giờ biết được có cơ hội tuyệt như vậy, chúng đều nóng lòng muốn thử.
Kia chính là Giang Thiển đó, nếu có thể cùng y xuân phong một lần, hao tổn chút yêu lực có đáng là gì.
Phấn khích đến độ lúc Bạch Hạc dặn dò yêu cầu để Giang Thiển "nằm trên", bọn họ đều đồng ý ngoài miệng, nhưng trong lòng thì.......
Giang Thiển ngày thường ương ngạnh thì thôi, bây giờ y đã nhiễm mị độc, nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ gấp không chờ nổi mà nhào đến, hơi đâu mà nghĩ đến yêu với chả cầu gì chứ.
Sau khi xong việc, càng không cần lo lắng bị Giang Thiển truy cứu.
Bọn họ dù tốt xấu gì cũng đã liều mình cứu giúp, chẳng lẽ Giang hộ pháp sẽ vì vấn đề nằm trên nằm dưới mà lấy mạng của bọn họ sao?
Thậm chí nếu y thực sự muốn tính sổ, lúc đó Bạch Hạc cũng sẽ che chở bọn họ.
Vì điều này, chúng yêu ai cũng nóng lòng muốn thử, tất cả đều muốn làm kẻ đầu tiên đi vào Thanh Phong Các.
Một lát sau, Bạch Hạc giúp chúng yêu ghi tên, để từng người từng người bước vào.
Đến khi có người chịu không nổi đi ra, thì lại đưa người khác đến.
"Nhớ đó, chớ có cậy mạnh, đừng quá ham chiến." Bạch Hạc kiên nhẫn dặn dò, hắn sợ có kẻ mê sắc không buông được, cuối cùng nhiễm độc mà chết.
Úc Từ Chu đứng một bên lẳng lặng nhìn cảnh này, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Nhưng ở bàn tay hắn buông một bên, ngón cái không ngừng vân vê ngón trỏ, để lộ cảm xúc nôn nóng.
Yêu quái đầu tiên bước vào Thanh Phong Các, bên ngoài chúng yêu đều nín thở dỏng tai nghe động tĩnh bên trong.
"A......" Một lát sau, trong Thanh Phong Các quả nhiên truyền ra một tiếng tru bén nhọn.
"Khoa trương như vậy sao?" Chúng yêu ở bên ngoài ồ lên bàn tán sôi nổi, trong đó có mấy tên đã đỏ mặt.
Nhưng bọn họ vừa dứt lời, liền thấy một bóng dáng bay ra từ Thanh Phong Các.
Cái bóng đó ngã thật mạnh xuống mặt đất, quả là bóng của yêu thú vừa mới đi vào lúc nãy, hiện giờ đã hóa về chân thân ngất đi.
"Nhanh như vậy đã......!không chịu được?" Bạch Hạc mờ mịt hỏi.
Chúng yêu vừa nãy còn nóng lòng muốn thử, lúc này sắc mặt đều đã trở nên khó coi.
Cái này, cái này......
Cái này gọi là xuân phong vui vẻ sao?
Nhanh như vậy đã bị đá ra, còn mất nửa cái mạng.
"............"
"Sợ cái gì? Để ta đi!".
Một tên Cầm tộc khác vẫy vẫy cái cánh, hóa thành hình người đi vào trong.
Một lát sau, với một tiếng hét, tên yêu thú kia cũng bị ném ra.
Chúng yêu lúc này bắt đầu chảy mồ hôi, này không phải là lên không được, này là......
Bị Giang Thiển ném ra đó!
Chúng yêu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Bọn họ đều cho rằng Giang Thiển trúng mị độc sẽ mặc người khác chi phối, vậy nên chúng mới vọng tưởng muốn chinh phục Giang Thiển, nào ngờ, Giang Thiển trúng mị độc, yêu lực vẫn mạnh như cũ.
Như này thì khó rồi......
Túm cái váy lại, bọn họ đều không phải đối thủ của Giang Thiển.
"Ta......!Ta tự dưng có chút không thoải mái"
Một cái yêu đột nhiên mở miệng nói.
"Ai da, ta cũng không khỏe......"
"Ta cũng vậy......"
Chúng yêu bắt đầu nhao nhao vứt gánh giữa đường, Bạch Hạc thấy thế liền gấp đến độ chòm râu phát run.
"Sao ngươi lại như thế, không phải đã đồng ý rồi sao?" Bạch Hạc hỏi.
"Không phải như vậy a......" Một yêu thú mở miệng nói: "Giang hộ pháp trúng mị độc, y bị mị độc kia ảnh hưởng, căn bản là không giữ được lý trí, nếu để y nằm trên......!chỉ sợ y sẽ lăn lộn ta đến chết mất."
Lời của tiểu yêu khi nãy vừa dứt, chúng yêu liền sôi nổi phụ họa, bắt đầu muốn rút lui.
"Trừ khi Bạch hộ pháp ngài nghĩ biện pháp nào đó đánh ngất Giang hộ pháp trước đi ạ." Một tiểu yêu mở miệng.
Chúng yêu lại nhao nhao hùa vào, ai cũng nghĩ thầm trong bụng nếu Giang Thiển không tỉnh thì việc nằm trên kia đương nhiên sẽ dễ hơn nhiều rồi.
Bạch Hạc thấy chư yêu đều nhút nhát sợ hãi như vậy, lập tức trong lòng có chút nguội lạnh: "Lần này Giang hộ pháp vì Quảng Lăng Đại Trạch nên mới nhiễm độc, các ngươi lại thoái thác như thế, Cầm tộc này thật sự không có kẻ nào muốn đứng ra sao?"
Chúng yêu ấp úng, hiển nhiên là đang do dự.
Ngay lúc này, từ phía sau Bạch Hạc đột nhiên truyền đến một thanh âm nam nhân trầm thấp.
"Để ta."
Bạch Hạc quay đầu nhìn, người vừa nói là Úc Từ Chu.
Y kinh ngạc: "Chẳng phải tôn khách và Giang hộ pháp......"
"Mạng người như đèn trước gió, ngài còn có lựa chọn nào khác sao?" Úc Từ Chu mở miệng nói.
Trong lòng Bạch Hạc tính nhẩm, hắn biết hiện giờ lục hết Quảng Lăng Đại Trạch này cũng khó mà tìm thấy kẻ nào có ích.
Yêu thú mà hắn có thể trông cậy quả thật chỉ còn Úc Từ Chu, có điều hắn và Giang Thiển trước đây nhiều xích mích, lần chạm mặt này, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng Úc Từ Chu.
"Y đánh không lại ta." Úc Từ Chu nhàn nhạt nói.
Bạch Hạc: "..........."
Ý của câu vừa rồi là muốn làm trái giao kèo của Giang Thiển chứ gì.
Nhưng mà, hành động này của Úc Từ Chu vốn đã trượng nghĩa cứu người, Bạch Hạc không thể liếm mặt già đòi hỏi người ta này nọ, hắn chỉ có thể giơ tay lấy một nhúm lông hạc hóa thành một chiếc mặt nạ che khuất phân nửa khuôn mặt đưa cho Úc Từ Chu.
"Chuyện này lão phu chắc chắn sẽ giúp tôn khách giữ bí mật, tuyệt đối không để Giang hộ pháp biết việc này do ngươi làm."
Úc Từ Chu nghe vậy đạm đạm cười, mở miệng nói: "Như thế cũng tốt."
Bạch Hạc nghe vậy, trong lòng mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Thanh Phong Các.
Giang Thiển nằm ngửa trong thanh trì, bạch sam trên thân trắng mịn đã sớm cởi một nửa, phần áo còn lại bị nước làm ướt sũng trở nên trong suốt, dính ở trên người, không những không có tác dụng che chắn mấy, ngược lại càng tăng thêm vài phần động lòng người.
Nghe được động tĩnh, Giang Thiển lười nhác ngước mắt, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bóng người đi vào trong ao.
Đáng tiếc giờ phút này hai mắt y đỏ bừng, trong mắt nhiễm một tầng hơi nước, cơ hồ thấy không rõ bộ dáng của đối phương.
"Ta không nằm dưới......" Thanh âm quạnh quẽ của Giang Thiển đã nhiễm vài phần khàn khàn, có thể nghe ra thân thể y đã bị mị độc kia khống chế hoàn toàn.
Chậc, vậy mà vẫn nhất quyết cố chấp với yêu cầu này.
Nam nhân bên cạnh ao nhẹ cười, mở miệng nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
Giang Thiển nghe vậy khuôn mặt liền tối sầm xuống, không đợi y vận yêu lực, trong thanh trì đã dâng lên một tầng hơi nước.
Hơi nước càng tụ càng dày đặc, cơ hồ che kín tầm mắt vốn mơ hồ của y.
Cùng lúc đó, Giang Thiển chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, nam nhân không biết khi nào đã xuất hiện ngay phía sau.
Uy áp đến từ cao giai đại yêu Thú tộc chợt ập đến tới, khiến Giang Thiển bất giác ngẩn ra một chút.
Sao trong Quảng Lăng Đại Trạch lại có 1 tên Thú tộc vậy?
Có điều Giang Thiển chưa kịp tự hỏi cái vấn đề kì quặc đó, mị độc trong người đã bị yêu khí của đối phương kích thích, so vừa nãy càng thêm mãnh liệt, cơ thể Giang Thiển dường như không tự chủ được, muốn tiến lại gần chút nữa.
Thanh âm nam nhân ở sau người vang lên.
"Cầu xin ta đi."
"........."
Giang Thiển hai mắt đỏ bừng, cất giọng khàn khàn: "Ngươi tốt nhất là đừng giúp ta, nếu không sau khi giải độc xong, việc đầu tiên bổn tọa làm chính là lấy mạng chó nhà ngươi."
Nam nhân nghe vậy nhịn không được cười khẽ một tiếng, hơi thở dừng ngay tại tai Giang Thiển, trêu chọc thân thể Giang Thiển đến run rẩy.
"Miệng cũng thật cứng." Nam nhân mở miệng nói.
Giang Thiển nghe vậy trong lòng nổi giận, biết đối phương muốn mượn cơ hội đùa bỡn, y lập tức gắt gao cắn môi dưới, không muốn để bản thân quá mức nan kham.
Có điều nam nhân không trêu chọc y nữa, mà lại duỗi tay nắm lấy cằm y, nghiêng đầu hôn lên.
"............"
Hai người cứ thế môi lưỡi tương giao, trên người không ngừng phóng ra yêu lực, hai cỗ yêu lực cuốn vào nhau, cơ hồ tràn ra ngoài Thanh Phong Các.
Bên ngoài, Bạch Hạc ngơ ngẩn ngước nhìn hai luồng yêu khí bay ra từ Thanh Phong Các đang giao triền trên trời, không khỏi ngây ra một chút.
Không phải thế nhân nói bọn họ là đối thủ một mất một còn không đội trời chung sao?
Thế quái nào yêu lực của hai người không bài xích nhau chút nào, thậm chí còn có chút tương hợp chứ?
"Bạch hộ pháp?" Vẹt nhỏ dừng trên mũi Bạch Hạc, nhìn hai luồng yêu lực trên Thanh Phong Các, tò mò hỏi dò: "Có thể nhìn ra vị trí không ạ?"
Bạch Hạc mờ mịt: "Vị trí gì cơ?"
Tiểu Bát Ca vươn hai cánh khoa tay múa chân một chút, lại run run cái đuôi nhỏ.
Bạch Hạc:......
Nhóc này cả ngày trong đầu suy nghĩ cái gì thế?
Có điều......!Bạch Hạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thanh Phong Các, luồng yêu khí của tên Thú tộc kia chiếm thế thượng phong rõ ràng.
Àii, chỉ sợ lúc Giang hộ pháp biết được, không những muốn lột da người ta làm đệm chân, còn muốn tiện tay rút gân đối phương nữa cơ......
- ----------------(っ˘ω˘ς)------------------
28/1/2023: Đã beta.