Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công


Hai luồng yêu lực tỏa ra từ Thanh Phong Các ước chừng quấn quít nhau hết ba ngày ba đêm mới dần dần bình ổn trở về.
Trong ba ngày này, Bạch Hạc ở bên ngoài Thanh Phong Các lập một kết giới nhỏ, phòng khi có mấy yêu quái đến gần quấy nhiễu bọn họ.
Tiểu Bát Ca cũng túc trực bên ngoài kết giới ba ngày ba đêm với Bạch Hạc, mãi đến khi hai cỗ yêu lực kia bình ổn, hắn vẫn chưa nhìn ra tình hình trong đó như thế nào.
"Bạch hộ pháp, rốt cuộc vị trí của bọn họ như thế nào?" Vẹt nhỏ tò mò hỏi.
Đã ba ngày Bạch Hạc bị hắn hỏi đến mức lỗ tai sắp phồng lên, mở miệng nói: "Đợi Giang hộ pháp khôi phục, ngươi đi hỏi hắn là được."
"Cũng đúng ha." Vẹt nhỏ vội gật đầu lia lịa.
"Có điều nếu ngươi bị rút sạch lông rồi lại bị ném xuống hồ thì đừng trách ta nha." Bạch Hạc lại nói.
Tiểu Bát Ca ngẩn ra, phân tích lời nói của trưởng bối.
Hỏi Giang hộ pháp sẽ bị vặt lông, chứng tỏ tâm tình của Giang hộ pháp không tốt, tâm tình của Giang hộ pháp không tốt khẳng định là vì......
Ai daaa!
Giang hộ pháp đây là bị Thú tộc cao giai đại yêu kia bum ba la bum nha!
"Xong rồi xong rồi, Giang hộ pháp để ý nhất chính là cái này, tên Thú tộc đó nhất định tèo rồi."Tiểu Bát Ca mở miệng.
Bạch Hạc vuốt vuốt bộ râu màu hoa râm, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ ngửa đầu nhìn trời thở dài.
- ------------------------------------------------------
Bên trong Thanh Phong Các, Giang Thiển nằm sấp lặng lẽ ngủ.
Bạch y của hắn do lông khổng tước biến thành đã bị vò thành một nắm nằm trong góc.
Úc Từ Chu canh giữ bên cạnh nhìn Giang Thiển ngủ say, ánh mắt dừng trên khóe mắt ửng hồng của đối phương một lát.
Hắn đã dùng con mắt khác xưa nhìn Giang Thiển, ba ngày ba đêm này chỉ khi mị độc khống chế, Giang Thiển mới hoàn toàn lún sâu trong dục vọng.

Chỉ cần một thoáng khôi phục lý trí, cho dù bản thân đang bị khi dễ, y nhất định sẽ ném vài câu tàn nhẫn vào mặt Úc Từ Chu, đại loại là mấy câu linh tinh như sớm muộn gì cũng giết ngươi, lột da của ngươi, sau đó chặt đứt toàn bộ gân.
Tuy lúc trước Úc Từ Chu đã từng nghe mấy lời tàn nhẫn do Giang Thiển nói sau lưng, nhưng hiện giờ vẫn là lần đầu bị chửi thẳng mặt.
Hắn biết Giang Thiển lúc này không nhận ra hắn, nhưng mà y mắng không thèm lựa lời như thế, hắn ít nhiều vẫn có chút không quen.
Đặc biệt là khi hai người đang bận rộn với sự tình thân mật nhất, người bị hắn khi dễ lại nói mấy tời tàn độc nhất, cái này có chút dở khóc dở cười.
Nhưng dần dần Úc Từ Chu liền quen.
Thậm chí hắn còn đem phản ứng này của Giang Thiển biến thành một loại "tình thú".

Mỗi lần Giang Thiển buông lời độc ác, Úc Từ Chu liền đem y bắt nạt đến khóc thêm một lần.

Sau nhiều lần, Giang Thiển cuối cùng cũng học ngoan.

Y chỉ mím môi không nói chuyện, chỉ là cáu giận trong ánh mắt nhìn Úc Từ Chu vẫn không thèm che giấu.
Đáng tiếc Giang Thiển không hề hay biết, vì ảnh hưởng của mị độc, ánh mắt y cho là "hung tợn" ném về phía Úc Từ Chu lại trở thành cái ngước mắt hàm chứa ba phần mị hoặc rung động lòng người, không những không khiến người ta kinh sợ, ngược lại còn chọc tới ý niệm chinh phục trong lòng Úc Từ Chu.
Úc Từ Chu tính toán trong lòng, với tính tình không ai bì nổi của Giang Thiển, hắn dám cá cả đời này y chỉ để lộ biểu cảm như vậy duy nhất trong ba ngày ba đêm này.

Cũng có chút tiếc, không có kẻ nào nhìn thấy cảnh này ngoài hắn.
".............."
Nghĩ lại thì hình như hắn cũng không tiếc lắm.

Hắn cảm thấy mỗi mình hắn được nhìn ngắm cũng không tồi tý nào.
Úc Từ Chu tưởng tượng đến chuyện có kẻ khác thấy được bộ dáng kia của Giang Thiển, đáy mắt không tự chủ mà hiện lên một tia bực bội.
Một lát sau, hắn tháo mặt nạ lông hạc xuống, đặt bên người Giang Thiển.
Úc Từ Chu theo bản năng đưa mắt nhìn Giang Thiển một vòng, sau đó vội thu hồi tầm mắt, nhanh chân ra khỏi Thanh Phong Các.
- ----------------------------------------------------
Bạch Hạc vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, thấy Úc Từ Chu đi ra liền bước đến đón.
Bạch Hạc vốn tưởng rằng sau khi giải độc cho Giang Thiển ba ngày ba đêm, Úc Từ Chu đại khái sẽ bị thương khá nặng, không ngờ hiện tại lại thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, không nhìn ra điểm gì kì lạ.
Nếu không phải chính Bạch Hạc ở bên ngoài đợi mấy ngày nay, tận mắt nhìn hai cỗ yêu lực kia giao triền, thì lão cũng hoài nghi có khi nào Úc Từ Chu chỉ đi vào Thanh Phong Các cùng Giang Thiển phẩm trà thôi không?
"Tôn khách có bị thương không?" Bạch Hạc quan tâm hỏi han.
"Tại hạ không sao." Úc Từ Chu vẫy vẫy tay, Bạch Hạc lúc này mới cảm nhận được yêu lực của Úc Từ Chu dao động rất lớn.
Nói cách khác, lần này Úc Từ Chu không phải là khoẻ mạnh bình yên vô sự, hắn xác thật đã hao tổn không ít yêu lực, chỉ là hắn che giấu quá tốt thôi.
Lần này Úc Từ Chu giúp Cầm tộc trong lúc nước sôi lửa bỏng, nếu hắn thể hiện bản thân quá mức chật vật, đồng nghĩa với việc Cầm tộc nợ hắn một ân tình rất lớn.
Hiện tại hắn giả vờ không có chuyện gì, chính là không muốn kể công.
Bạch Hạc hiểu ra tâm tư của đối phương, trong lòng không khỏi cảm thán, Thú tộc có thể định cư ở Trung Nguyên lâu dài, kể cả những nơi Nhân tộc sinh sống cũng có vị trí riêng, không phải là không có lý do.
Chả bù cho mấy tên yêu trong Cầm tộc của hắn, ngoài miệng nói muốn giúp dễ nghe lắm, mới một vấn đề "trên hay dưới" đã khiến bọn họ chần chừ xin lui.

Nhìn lại Úc Từ Chu, hắn không những chẳng so đo ân oán cũ với Giang Thiển, hắn còn chấp nhận liều mình giúp đối thủ giải độc, đã thế lại không cần hồi báo, thật sự khó mà chê được.
"Trước kia bổn tọa có chút hiểu lầm đối với tộc của ngươi, hiện giờ tận mắt chứng kiến, ta mới biết việc làm của Thú tộc vì chúng yêu quả thật rất đáng quý." Bạch Hạc đem những lời tận đáy lòng nói với Úc Từ Chu.
Úc Từ Chu nhẹ nhẹ cười, vẫn là bộ dáng tuỳ ý như xưa: "Bạch hộ pháp quá lời rồi.

"
Bạch Hạc cũng cười, dùng vẻ mặt thưởng thức mà nhìn Úc Từ Chu, chỉ cảm thấy càng xem càng vừa ý.
Úc Từ Chu thuộc Thú tộc, nghiêm túc mà nói khi Thú tộc đại yêu ở trước mặt Cầm tộc, sẽ sinh ra một loại cảm giác ưu việt trời sinh.

Giống như Thủy tộc đối với Cầm tộc, cũng sẽ có một loại sợ hãi theo bản năng, Cầm tộc đối mặt với Thú tộc cũng như thế.
Nhưng từ lúc Úc Từ Chu đến Quảng Lăng Đại Trạch, hắn vẫn luôn thu liễm yêu khí, kể cả đứng trước mặt những tiểu yêu như vẹt nhỏ cũng chưa bao giờ phóng xuất ra chút uy áp nào, vì thế khi họ đối mặt với Úc Từ Chu không hề thấy sợ hãi.
Nghĩ kĩ lại, hình như chỉ khi Úc Từ Chu an ủi mị độc trong người Giang Thiển, hắn mới phóng ra yêu khí của mình.
Bạch Hạc càng ngẫm càng cảm thấy Úc Từ Chu đích thị là một tên Thú tộc hoàn hảo, diện mạo anh tuấn, tính tình khiêm tốn, yêu lực cường đại, trọng tình trọng nghĩa, nửa điểm khuyết điểm cũng không có.
Thế quái nào lại có thể xích mích với Giang Thiển a?
Vì ý nghĩ này, Bạch Hạc lân la dò hỏi: "Tôn khách khiêm tốn biết lễ nghĩa như vậy, chuyện lúc trước với Giang hộ pháp là có hiểu lầm gì sao?"
"Cũng không tính là hiểu lầm ạ." Úc Từ Chu không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt không tự chủ hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Bạch Hạc lại nói: "Vốn tưởng giữa hai vị có hiềm khích, tôn khách nhất định sẽ không để ý đến sống chết của Giang hộ pháp, không ngờ ngươi lại hiên ngang cứu giúp như thế."
Úc Từ Chu có sức chịu đựng rất tốt, nhưng hiện tại hắn cảm thấy cả người không mấy thoải mái.

Việc giải độc cho Giang Thiển suốt ba ngày ba đêm hao tổn lượng lớn yêu lực của bản thân, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, không để lộ vẻ thất thố, hắn muốn trở về tĩnh dưỡng sớm.

Nhưng lão nhân râu bạc trước mặt này muốn hỏi thăm hắn vài câu nữa, hắn không muốn làm lão nhân lạnh lòng.
"Ngài khách khí rồi, hai tộc chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn cùng nhau trông coi cai quản, đây đều là......" Nói được một nửa Úc Từ Chu đột nhiên có chút khí trệ, vội ngưng thần điều tức một lúc mới tiếp tục nói: "....đều là việc nên làm."
Bạch Hạc thấy thế vội nói: "Tôn khách đã hao tổn không ít yêu lực, chi bằng ở lại Cầm tộc tĩnh dưỡng một thời gian rồi hẵng đi? Bổn tọa sẽ phân phó bọn họ tìm những linh thảo tốt nhất cho tôn khách khôi phục yêu lực."
"Không cần đâu, hôm nay ta sẽ rời đi." Úc Từ Chu mở miệng.
Bạch Hạc hiểu Úc Từ Chu đang kiêng kị Giang Thiển, y đã được giải độc, rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Yêu lực của Úc Từ Chu hao tổn nghiêm trọng như thế, nếu Giang Thiển thật sự ra tay lột da hắn, chỉ sợ không ai ngăn nổi.
Nghĩ đến đây, Bạch Hạc không níu kéo hắn nữa, còn bảo đảm: "Tôn khách yên tâm, về việc giải độc này bổn tọa sẽ ra lệnh cho toàn bộ Cầm tộc giữ kín miệng.

Nếu có kẻ nào hé miệng chắc chắn sẽ nghiêm trị, tuyệt không để Giang hộ pháp biết việc hôm nay do tôn khách làm."
Nghe vậy Úc Từ Chu không tỏ ý gì, chỉ khách khí vài câu với Bạch Hạc rồi cáo từ.
"Đợi chút."
Bạch Hạc đuổi theo hắn, đặt một phiến Phượng Vũ đỏ rực vào tay Úc Từ Chu.
Úc Từ Chu vừa cúi đầu nhìn đã nhận ra đây là lông vũ của Phượng Hoàng Yêu Tôn, cũng chính là vật truyền tin quan trong nhất trong Cầm tộc.
"Phiến lông Phượng này tôn khách cứ tạm mang theo, nếu tôn khách có việc cần trong tương lai, chỉ cần đưa ra Phượng Vũ, yêu quái trong Cầm tộc nhất định phụng mệnh đến cùng." Bạch Hạc mở miệng nói.
Lông Phượng này cực kỳ trân quý, ngay cả Bạch Hạc cũng chỉ có một phiến, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng tặng cho người khác.

Chính vì nó có thể ra lệnh cho Cầm tộc, nếu rơi vào tay kẻ xấu, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.
Nhưng Bạch Hạc đã xác định Úc Từ Chu chính là một yêu thú đáng để phó thác, y mới yên tâm đem Phượng Vũ cho hắn, toàn bộ đều là báo đáp cho sự giúp đỡ trượng nghĩa của Úc Từ Chu.
Úc Từ Chu biết lông Phượng này quý giá, vốn muốn từ chối nhưng sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hắn lại nhận lấy.
Sau khi Úc Từ Chu rời khỏi Quảng Lăng Đại Trạch không lâu, Giang Thiển liền tỉnh dậy.
Hiện tại toàn bộ Thanh Phong Các đều tràn ngập yêu khí chưa tan của tên Thú tộc kia, khiến Giang Thiển mười phần ảo não.
Yêu khí đó lúc nào cũng nhắc nhở y về chuyện hoang đường xảy ra trong ba ngày ba đêm vừa qua.

Tên Thú tộc kia to gan lớn mật, không những tìm đủ cách mạo phạm y, còn phủi mông đi không thèm để lại một cái tên, thậm chí lúc nào cũng che che đậy đậy gương mặt!
Ngươi cho rằng làm như vậy liền có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì sao?
Nằm mơ!
Trong lòng Giang Thiển ghét hận đan xen, nhưng y biết hiện giờ bản thân không thể truy cứu việc này.
Tên Mị ma mới chính là đầu sỏ gây nên tất cả.
Oan có đầu nợ có chủ, y muốn tính sổ tên Thú tộc hỗn đản kia là thật, nhưng trước hết y phải xử lý tên Mị ma kia đã.
Tiểu Bát Ca được Bạch Hạc phái tới thám thính, thấy Giang Thiển hồi phục hơn phân nửa, nhìn không mấy khác thường, lúc này hắn mới thoáng yên tâm.
"Bạch hộ pháp phái ta tới tìm ngươi nè." Tiểu Bát Ca nói với Giang Thiển.
"Vừa lúc ta cũng đang muốn đi tìm ngài ấy." Giang Thiển lạnh lùng đáp lời.
Hai tên yêu dắt nhau đi đến Ngọc Quỳnh Điện, liền thấy Bạch Hạc đang dùng yêu lực điều khiển một miếng linh thạch.
Linh thạch sáng lên, nhưng sợi hắc khí bên trong lại không có dị động, điều này chứng tỏ hiện giờ mị ma không còn ở trong Quảng Lăng Đại Trạch.
"Kết giới này dễ ra không dễ vào, mị ma này đã chạy thoát, hắn sẽ không dễ dàng vào lại lần hai." Giang Thiển đưa mắt liếc mảnh linh thạch kia một cái, suy nghĩ một chút liền đoán được mảnh linh thạch kia đến từ đâu.
Thú tộc sẽ không vô duyên vô cớ đến Quảng Lăng Đại Trạch, lí do lần này hẳn là đến đưa linh thạch.
Cộng thêm việc mị ma đột nhiên xuất hiện và sợi hắc khí nằm trong linh thạch kia, Giang Thiển rất nhanh đã đoán được tác dụng của linh thạch.
Lần này Thú tộc vốn là có ý tốt, chỉ không ngờ......
Giang Thiển nghĩ đến tên Thú tộc hỗn đản kia, trong lòng lại tức giận, nhưng rất nhanh đã thu liễm cảm xúc.
"Linh thạch này từ đâu đến ạ?" Giang Thiển biết rõ còn cố hỏi.
"Là Thú tộc đưa đến, có điều, người được phái đến không báo gia môn, còn mang mặt nạ, không biết họ tên." Bạch Hạc mở miệng nói.
Một câu này của Bạch Hạc đem ý định truy vấn của Giang Thiển đánh gãy hoàn toàn, ý tứ ngay trong lời nói, nhóc đừng hỏi ta không biết, yêu thú khác trong tộc càng không biết.
Giang Thiển đá mắt sang các tiểu yêu xung quanh, thấy bộ dáng im như thóc ngâm của bọn họ, y liền biết Bạch Hạc đã sớm dặn dò chúng phải kín miệng.
Y cũng không bất ngờ đối với sự sắp xếp này của Bạch Hạc, liền chuyển đề tài nói chuyện:
"Cho người truyền lệnh đến những Cầm tộc ở ngoài Quảng Lăng Đại Trạch, để tránh mị ma dùng lại mánh cũ xâm nhập Quảng Lăng Đại Trạch, sắp tới toàn bộ Cầm tộc bên ngoài không có lệnh không được phép tiến vào kết giới." Giang Thiển mở miệng nói: "Tiện thể nhắc nhở bọn họ đề phòng mị ma nữa."
Bạch Hạc nghe vậy cũng phụ họa, lập tức phái Cầm tộc bay đi truyền lời.
"Mị ma vô cớ đến xâm phạm, chắc chắn là có mục đích khác, hiện giờ nó đang bị thương nặng, phỏng chừng không dễ hồi phục, chúng ta nên thừa dịp này túm cổ rồi diệt trừ nó." Giang Thiển lại nói.
Trong thanh âm của y mang theo vài phần sát ý không thèm che giấu, doạ mấy nhóc tiểu yêu đứng bên không khỏi rụt cổ.
Bạch Hạc cũng thấy lời y nói có lý, lập tức gật đầu theo.
"Lần này để Bổn tọa tự mình đi bắt." Giang Thiển bổ sung.
Bạch Hạc ngẩn ra, vội nói: "Không thể lỗ mãng, mị độc của ngươi mới vừa giải, vạn lần không thể......"
"Bạch hộ pháp." Giang Thiển nhìn về phía Bạch Hạc ngắt lời hắn.
Bạch Hạc tự dưng có chút chột dạ mà nghĩ bụng: Toi rồi toi rồi, nhóc Giang Thiển này bắt đầu tính sổ lão rồi.
Cơ mà, hắn năm nay có chút lớn tuổi, chắc là Giang hộ pháp không động thủ với hắn thật đâu ha.

Nếu chỉ là mắng hắn vài câu xả giận, hắn cũng không phải là không chịu nổi.
Nghĩ đến điều này Bạch Hạc hít một hơi thật sâu, khoanh sẵn chân chuẩn bị tinh thần nghe Giang Thiển chỉ trích và chất vấn.
Nào ngờ Giang Thiển lại hành lễ với hắn, mở miệng nói: "Lần này đa tạ ngài."
"Hả?" Bạch Hạc nhất thời có chút mờ mịt, nên phản ứng không kịp.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ......tức giận." Bạch Hạc mở miệng nói.
"Oan có đầu nợ có chủ." Giang Thiển vừa nói vừa đem một cái mặt nạ lông Hạc đặt vào tay hắn.
Bạch Hach cầm cái mặt nạ đó, ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ.
Hắn thử mở miệng dò hỏi:
"Tên Thú tộc kia tốt xấu gì cũng đã cứu ngươi một mạng."
Giang Thiển nói: "Ngài yên tâm, ta phân biệt ân oán rõ ràng, sẽ không lấy oán trả ơn."
Bạch Hạc ngẩn người, hắn cho rằng Giang Thiển đã đả thông tư tưởng, không còn để bụng chuyện này nữa, lại nghe thấy Giang Thiển nói:
"Ta sẽ tìm cơ hội đề trả ân tình cho hắn, sau đó tự tay lột da, rút gân hắn, rồi đem yêu đan của hắn ném cho chó nhai."
Bạch Hạc:".........."
"Nếu...!nếu....!nếu không còn cơ hội để trả ơn cho hắn, Giang hộ pháp có suy xét đến việc lấy ân triệt tiêu oán không?"
"Cái này thì dễ này, cùng lắm thì sau khi tóm được mị ma, ta để hắn nhiễm mị độc một lần, bổn tọa sẽ không ngại dùng phương pháp tương tự giúp hắn giải độc ba ngày ba đêm đâu, như vậy ân này xem như đã trả." Giang Thiển cười lạnh một tiếng nói.
Bạch Hạc:".........."
Lại còn có thể như vậy nữa sao?
"Ta biết ngài sẽ không nói ra thân thế của hắn, ta sẽ tự mình đi tìm."
Bạch Hạc nghe thấy thế vừa định mở miệng, lại thấy Giang Thiển mở lòng bàn tay ra, thấy một miệng vết thương dài.
"Đây là......" Bạch Hạc kinh ngạc.
"Ta đã đem một sợi yêu khí của tên Thú tộc kia phong ấn trong cơ thể." Giang Thiển mở miệng, thanh âm vẫn mang theo lạnh lẽo như cũ: "Chỉ cần hắn phóng thích yêu lực ở gần ta, ta lập tức có thể nhận ra hắn."
Bạch Hạc vội nói: "Vạn lần không được, khi phong ấn yêu khí dị tộc trong cơ thể, hai cỗ yêu lực kị nhau, sẽ không ngừng hao tổn yêu lực của chính ngươi, tội gì phải như vậy?"
"Không sao, chỉ cần tìm được hắn, bổn tọa không tiếc lùng sục hết thảy đại giới." Giang Thiển lạnh lùng cười, mở miệng nói: "Vì Hắn Xứng Đáng."
- ----------------------(っ˘ω˘ς)--------------------------
28/1/2023: Đã Beta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui