Đều Tại Bổn Tọa Tự Cho Mình Là Công


Men say trong Giang Thiển ủ đã lâu, có chút mơ màng muốn ngủ.
Tiểu Bát Ca đỡ y đến gian phòng dành cho khách, nhất thời có chút không yên lòng.
Từ khi sinh ra đến nay, Giang hộ pháp nhà nó lần đầu uống rượu, không biết có vấn đề gì không.
“Yên tâm đi, say rượu sẽ hết nhanh thôi, không cần lo lắng.” Úc Từ Chu đến ngồi cạnh giường, do dự một hồi mới kéo lấy tay Giang Thiển thăm dò tia yêu lực trong tay y.

Nhờ cái nháy mắt nhắc nhở vừa nãy của Tiểu Bát Ca, dường như Úc Từ Chu đã có thể kết luận: Mục đích của Giang Thiển khi phong ấn yêu lực này chính là để đi tìm hắn.

Có thể thấy Giang Thiển rất để bụng chuyện giải độc trước kia, chỉ cần tìm được đối phương, y có thể bất chấp cái giá lớn như vậy.
Úc Từ Chu bị người ta ghi thù thành quen, thật sự không lo lắng mấy.
Dù sao hắn cũng chỉ có mỗi một bộ da, thù oán nhiều cỡ mấy, Giang Thiển cũng chỉ có thể lột da hắn một lần.
Chẳng qua thời cơ trước mắt chưa thích hợp lắm, hắn không thể để Giang Thiển nhận ra bản thân mình, nếu không hậu quả sẽ rất phiền phức.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Bát Ca ở bên cạnh đè thấp âm lượng cảnh cáo.
Úc Từ Chu để tay mình úp vào lòng bàn tay Giang Thiển, định đem yêu lực rút ra.
“Không được.” Tiểu Bát Ca vội nói: “Y nhạy bén lắm.”
Nếu Úc Từ Chu rút lại yêu khí, Giang Thiển tỉnh dậy sẽ phát hiện ngay, đến lúc đó chắc chắn Úc Từ Chu không thể giải thích chuyện này cho thỏa đáng được.
Úc Từ Chu cũng không ngốc, ý niệm vừa chỉ lóe lên trong đầu đã lập tức vụt tắt.
Trước mắt không thể rút lại yêu lực trong tay Giang Thiển, lựa chọn duy nhất của Úc Từ Chu chính là cố hết sức che dấu yêu khí trước mặt người ta.
Một khi bị bại lộ, dựa theo tính tính của Giang Thiển, nhất định sẽ lột da hắn từ trên xuống dưới.
Ài, Úc Từ Chu cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Giang Thiển chưa từng dời đi, hắn có chút bất đắc dĩ.
Úc Từ Chu nắm lấy tay Giang Thiển một lúc lâu, không hiểu sao vẫn chưa buông ra.

Ngón cái còn vô ý ma sát nhẹ nhàng trên cổ tay Giang Thiển khẽ tựa lông hồng.
Một lát sau, hắn lại cẩn thận thức tỉnh cỗ yêu lực phong ấn trong cơ thể y.
Yêu lực của Úc Từ Chu, cách một làn da mềm của kẻ đang say chết ngất tương tác với nhau, cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tiểu Bát Ca ghé sang một bên ngó nhìn, nó lo sợ Úc Từ Chu không khống chế được, rút luôn tia yêu lực kia ra thì...
Trái với vẹt nhỏ, thần sắc của Úc Từ Chu rất nhàn nhã, không có động tác nào khác, chỉ nhẹ nhàng áp tay vào lòng bàn tay của người nọ, tựa như đang chơi một trò chơi vô vị, lại không hề biết chán.
Mãi đến khi vẹt nhỏ nhìn đến rã rời, Úc Từ Chu vẫn chưa thu tay lại, còn giữ nguyên tư thế đó chậm rãi đến nằm bên người Giang Thiển.

Hắn khẽ khàng cuộn tròn thân thể, động tác thật nhẹ, dường như đang sợ bản thân đánh thức người kia khỏi mộng Tiêu Dao.

Tiểu Bát Ca khó hiểu nhìn hắn, thầm nghĩ: không phải hai người có thù hận ân oán với nhau sao, ngươi làm cái gì vậy?

Úc Từ Chu chỉ nằm bên người Giang Thiển, hai thân thể không dính sáp vào nhau, ngược lại còn duy trì một khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa.

Khoảng cách kia không tính là thân cận quá, nhưng tuyệt đối không phải là loại khoảng cách nên có giữa hai tên thù oán lẫn nhau.

Thậm chí Tiểu Bát Ca còn có cảm giác: Chỉ cần Giang Thiển thoáng nghiêng người, đã có thể chui vào lòng Úc Từ Chu.
Tiểu Bát Ca hóa về nguyên thân đậu bên gối Giang Thiển, ánh mắt thập phần cảnh giác nhìn chằm chằm Úc Từ Chu.
Nó không hiểu nổi, rốt cuộc gia hỏa Úc Từ Chu này đang làm cái gì.
Lát sau, vẹt nhỏ thấy Úc Từ Chu cẩn thận đưa mắt nhìn Giang Thiển một thoáng, sau đó hơi cúi đầu về phía trước, dường như muốn cọ cọ trán người kia.

Nhưng động tác của hắn chỉ tiến hành một nửa, không biết nhớ đến cái gì, lại lặng lẽ lui về chỗ cũ.

Tiểu Bát Ca không hiểu, lại còn hoài nghi: Phải chăng Úc Từ Chu cũng uống hơi nhiều?
Loại rượu kia khiến ta say đến vậy sao?
(Là say tình thôi =))))
“Ngươi đang làm gì vậy nè?” Tiểu Bát Ca ghé vào bên gối mở miệng hỏi.
Úc Từ Chu không buồn nâng mí mắt nhìn nó, chỉ lười nhác trả lời: “Ngủ.”
“Trong nhà của ngươi chỉ có một chiếc giường thôi ạ?” Tiểu Bát Ca lại hỏi.
Nếu không thì sao lại phải chen chúc một giường với Giang hộ pháp nhà ta thế?
Úc Từ Chu hít một hơi thật sâu, dùng cái tay đang nhàn rỗi còn lại tóm lấy Tiểu Bát Ca, sau đó ném vẹt nhỏ lên cây linh thụ ngoài sân.
Tiểu Bát Ca:……
Tên yêu này bị bệnh hả?
- ----------------------------------------
Lần này Giang Thiển ngủ một mạch đến đêm khuya.
Khi y ở Quảng Lăng Đại Trạch, việc tu luyện đều dựa vào linh khí, nhu cầu cho việc ngủ hầu như rất ít.
Bây giờ đột nhiên chạy đến Kinh thành, y không quen mấy.

Tối qua còn uống nhiều chén, vậy nên y mới ngủ liên tục vài canh giờ như vậy.
Lúc tỉnh lại, phát hiện có một cỗ linh lực dao động từ xung quanh truyền đến, y định đứng dậy ra sân xem xét tình hình.
Nhưng y vừa mở mắt ra lại thấy Úc Từ Chu đang cuộn tròn thân thể ngủ bên người mình.
Giang Thiển nhíu mày, đành nhấc chân đá Úc Từ Chu xuống giường, sau đó mới bước ra sân.
Trong sân có một viên linh thạch gắn Hạ Huyền Phù treo trên cành linh thụ, luồng linh lực dao động vừa rồi đúng là do linh thạch này phát ra.
Quan sát kỹ một chút sẽ thấy linh thạch này rất giống với viên còn lại ở trong Quảng Lăng Đại Trạch, giữa nền ngọc biếc cũng giam giữ một sợi hắc khí.

“Giang hộ pháp tỉnh rồi à?” Thanh âm của Úc Từ Chu mang theo vài phần ý cười truyền đến.
Cái đá vừa nãy của Giang Thiển hiển nhiên cũng đá hắn đến tỉnh, chỉ là trên mặt hắn không hề có chút xấu hổ nào, cứ như tên bị đá xuống giường không phải bản thân hắn vậy.
Giang Thiển quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo vài phần lạnh nhạt, hỏi: “Tại sao linh thạch của ngươi lại giống y đúc với viên ở Quảng Lăng Đại Trạch vậy?”
Vẹt nhỏ đang dựa vào gốc cây ngái ngủ nghe được lời này thì giật mình tỉnh dậy, không khỏi khẩn trương, vội nhìn về phía Úc Từ Chu, nó sợ hắn nhỡ miệng nói ra sơ hở.
Úc Từ Chu giả vờ bất ngờ: “Quảng Lăng Đại Trạch cũng có linh thạch giống vậy? Chẳng phải thứ này là vật riêng trong tộc ta sao?”
Giang Thiển nghe vậy ánh mắt hơi dừng, nhưng không trả lời.
Tiểu Bát Ca vội mở miệng giải vây: “Cách đây không lâu, bên Thú tộc lo lắng tộc của ta bị Mị ma xâm nhập, nên đã khẳng khái tặng chúng ta một viên ấy mà……”
Úc Từ Chu: “Tộc của ta còn có tên yêu thâm minh đại nghĩa như thế sao?”
( =))))))
Giang Thiển vẻ mặt lạnh nhạt, không muốn tiếp tục đề tài này với hắn, y nhìn về phía linh thạch hỏi: “Là Mị ma phải không?”
Úc Từ Chu: “Linh thạch này có thể cảm nhận ma khí của nó trong phạm vi toàn thành.

Hiện tại ma khí bên trong đã có dị động, chứng tỏ Mị ma đang trú trong kinh thành, hơn nữa nó còn đang sử dụng ma khí."
“Có thể tìm được nó không?” Giang Thiển hỏi.
“Tìm thì vẫn tìm được, nhưng ta thấy có chút kỳ lạ.” Úc Từ Chu nhíu mày nói.
Tiểu Bát Ca và Giang Thiển nghe vậy đồng loạt nhìn về phía hắn.
Úc Từ Chu: “Ta đã từng xem qua hồ sơ của Đại Lý Tự, gần đây Mị ma chưa từng hoạt động trong kinh thành, vì sao bây giờ lại chạy đến?
Xuất thân của con người không giống Yêu tộc, mệnh cách cũng vậy.

Mị ma cần hấp thụ tinh khí của con người, cần phải chọn được người có mệnh cách tốt, chất lượng tinh khí mới tốt theo.
Nhắc đến người có mệnh cách tốt, đương nhiên phần lớn bọn họ đều tập trung ở tầng lớp quý tộc trong kinh thành.

Mấy năm nay, Mị ma ít hoạt động ở nơi này chỉ vì tình hình trong thành phức tạp, lại có nhiều Thú tộc đến cư trú lâu dài, nếu nó muốn làm loạn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Từ trước đến nay, nó vẫn luôn cẩn thận dè chừng, hết sức né tránh kinh thành.

Ngoại trừ lần này.
“Nó đang bị thương nặng, cần hấp thụ tinh khí của người có mệnh cách tốt mới chữa trị hao tổn cho mình được.” Giang Thiển mở miệng giải thích.
“Ra là vậy.” Úc Từ Chu gật gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía y: “ Vì sao ngươi biết nó bị thương?”
Vẹt nhỏ một bên nhanh mồm nhanh miệng: “Đương nhiên là vì người đả thương Mị ma…” chính là Giang hộ pháp nhà ta đó.
Giang Thiển không biết nghĩ đến cái gì, vội ngắt lời vẹt nhỏ, lạnh lùng nhìn Úc Từ Chu:

“Liên quan gì đến ngươi?”
“Không.” Úc Từ Chu vội nói: “Ta chỉ đang bội phục trong lòng thôi.

Dù sao tên Mị ma này cũng rất khó chơi, ta đã lùng sục nó từ lâu, vẫn chưa thể đả thương nó.

Không biết cao thủ phương nào lại lợi hại đến vậy.”
Vẹt nhỏ nghe Úc Từ Chu khen Giang Thiển, cũng có chút vinh dự dùm: “Đương nhiên rồi.”
“Ta còn nghe nói loại độc trên người con Mị ma kia rất lợi hại.

Lúc nó bị thương sẽ tự phóng thích mị độc để phòng vệ.

Vậy nên, đả thương nó đồng nghĩa với việc bản thân phải nhiễm mị độc.” Úc Từ Chu cảm khái.
Hắn nói lời này chỉ muốn phủi sạch quan hệ của mình trước mặt Giang Thiển, tránh để y hoài nghi người giải độc là hắn.

Nào ngờ khéo quá hóa dại, hắn lại vô tình chọc phải túi giận của Giang Thiển.

“Ngươi nói đủ chưa?” Giang Thiển lạnh giọng ngắt lời hắn.
Y không biết Úc Từ Chu là người đã thay mình giải độc, nghe hắn nhắc đến chuyện này, y vừa thẹn vừa bực, cũng không thể nóng giận quá mức, tránh để Úc Từ Chu dựa vào phản ứng của y mà đoán được người đánh Mị ma là y thì hỏng.

( =))) đến cái giả vờ giả vịt cũng giống nhau thì chịu rồi)
Theo sự hiểu biết về Úc Từ Chu của Giang Thiển, một khi tên hỗn đản này biết mình rơi vào cảnh chật vật khó khăn, không chừng hắn còn phá lên cười vào mặt y thật to, cười từ ngày này qua tận tháng khác.
Úc Từ Chu thấy chút ửng hồng trên mặt y, đáy mắt hắn hiện lên vài phần ý cười, lại không đành lòng chế nhạo y nữa, đành kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.
Úc Từ Chu đi đến chỗ linh thạch, vừa vươn tay định thi triển yêu lực, lại nhớ đến điều gì đó, quay sang nói với Giang Thiển: “Giang hộ pháp, mượn yêu lực của ngươi một chút.”
Giang Thiển nhíu mày: "Bản thân ngươi không có yêu lực à?”
“Ta là một yêu tuân thủ quy chế, sau này ta còn phải cắm rễ ở đây dài dài, đàng hoàng một chút, không làm loạn được.” Úc Từ Chu giải thích.
Giang Thiển nghe thấy vậy, chỉ vươn tay rót linh lực vào linh thạch, không nói gì thêm.
Ngay lập tức trước mặt bọn họ hiện ra vô số điểm sáng nhỏ li ti, rồi tụ thành một quầng sáng phía trên linh thạch.

Quầng sáng kia cảm ứng với sợi ma khí bên trong, nháy mắt hiện lên một khung cảnh.
Là một mộng cảnh.
Trong mộng có hai nam tử diện mạo không tồi, họ đang hành sự.
Giang Thiển nhìn cảnh này, chợt nhớ đến chuyện bản thân trúng phải mị độc cách đây không lâu, sắc mặt lập tức đỏ lên.
“Mị ma cho con người một giấc mộng đẹp.” Úc Từ Chu nhíu mày nhìn hình ảnh trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén: “Người bị hắn tạo mộng là tân khoa Trạng Nguyên năm nay, mệnh cách rất cao.”
Giang Thiển nghe vậy quay sang nhìn thoáng qua Úc Từ Chu: “Ngươi quen hắn?”
“Ừ.” Úc Từ Chu lên tiếng, thoạt nhìn sắc không tốt mấy.
Giang Thiển dời mắt về phía mộng cảnh, liếc một cái, sau đó thu lại yêu lực, hình ảnh lập tức biến mất.
Úc Từ Chu cũng nắm lấy Huyền Phù linh thạch, mở miệng nói: “Ta phải đi cứu hắn.”

Giang Thiển và vẹt nhỏ nhìn nhau, rất ăn ý chạy theo Úc Từ Chu.
- ----------------------------------------------
Ở bên ngoài, nhà đã cài then đêm đã sập cửa, trên đường chỉ còn một mảnh tối om.

Lâu lâu có vài tiếng dế kêu lên, nhưng cốt không phải tạo ra âm thanh, mà là nhắc nhở người đời về cái tĩnh lặng.

Giang Thiển thấy Úc Từ Chu hiếm khi không nói lời nào, tựa hồ có chút khẩn trương.

Phỏng chừng có khi tên Úc Từ Chu này cùng Trạng Nguyên lang vừa nãy có quan hệ gì đấy sâu xa cũng nên.

Y vừa nghĩ đến đây, đã nghe Úc Từ Chu mở miệng: “Không ngờ Trạng Nguyên lang lại có ý muốn chơi Long Dương nha!”
Ngữ khí này của hắn chẳng có tý khẩn trương lo lắng nào như khi nãy, còn lộ ra vài phần ngả ngớn.
Giang Thiển nghe vậy nhíu mày, cảm giác bản thân mình bị mạo phạm.
Chính y cũng chỉ thích trống, không thích mái, dựa vào cách nói của con người, chính là chơi kiểu Long Dương.
“Long Dương có vấn đề gì à?” Giang Thiển lạnh giọng hỏi.
“Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là ta có chút tò mò.” Úc Từ Chu bày vẻ mặt nghiêm túc: “Nghe mọi người nói, người chơi Long Dương lớn lên xinh đẹp đều là nằm dưới.

Trạng Nguyên lang lớn lên tú mỹ như vậy, tức là……”
Lời này trực tiếp chạm vào vảy ngược của Giang Thiển.
“Một đám nói bậy!” Giang Thiển cả giận: “Ai bảo dáng vẻ xinh đẹp phải nằm dưới?”
Úc Từ Chu nghe vậy quay sang nhìn Giang Thiển, đáy trong mắt nhiễm vài phần ý cười, nhưng không lên tiếng.
Vẹt nhỏ ở bên cạnh nhịn không được âm thầm đánh giá lại Úc Từ Chu trong bóng đêm.
Chẳng biết có phải vì trời tối nên nó nhìn không rõ hay không, mà nó cứ cảm thấy cách Úc Từ Chu nhìn Giang hộ pháp nhà nó cứ kỳ kỳ.
Ánh mắt kia nói như thế nào nhỉ? Không giống loại ánh mắt khi nhìn đối thủ một mất một còn, cũng không chứa nỗi sợ bị Giang hộ pháp lột da, ngược lại khiến người ta cảm thấy…thân mật khó nói nên lời.

Vẹt nhỏ luôn có ảo giác: Mỗi khi Úc Từ Chu nhìn Giang hộ pháp nhà nó, thì ngay lập tức đối phương sẽ xông đến ôm Ngài ấy vào lòng.

Nhưng cái ôm đấy không phải cái ôm mang theo khát khao được thân cận, cũng không có khát vọng lung tung rối loạn làm xằng làm bậy, chỉ đơn thuần là cảm giác muốn ôm và muốn được ôm mà thôi.

Tiểu Bát Ca lắc lắc cái đầu, cảm giác bản thân mình sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi, bệnh ảo tưởng càng lúc càng nặng!
Vẹt nhỏ chỉ có thể tự lẩm nhẩm trong lòng: Hai yêu này có thù có hằn, có oán có hận, có sát niệm muốn rút gân lột da đối phương......
Quay về với thực tại Giang hộ pháp đang tức giận, Tiểu Bát Ca vội mở miệng giải vây: “Đúng đúng đúng, ai nói lớn lên trông xinh đẹp thì phải nằm dưới chứ.

Như Giang hộ pháp của chúng ta đây, mỹ lệ như vậy vẫn nằm trên đấy thôi.”
Giang Thiển: …….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận