– Cậu…cậu được lắm! – người phụ nữ nói trong giận dữ rồi quay lưng bỏ đi, không quên để lại cho Nim một cái liếc đáng sợ.
– Ơ! Bà chủ…!! – người đàn ông bối rối, quay sang nhìn Devil rồi tất tả chạy theo người phụ nữ.
Đến lúc này Nim mới nhìn thấy được khuôn mặt buồn bã tột độ của Devil, không còn sự giận dữ hay hung hăng như hồi nãy nữa.
Nim lắc nhẹ đầu, thở dài rồi đứng lên bước về phía cửa phòng.
Lúc này Devil cần một mình, có lẽ vậy…
Đi một mình trên đường, cô bé thấy lạnh lạnh trong lòng.
Con người ta đôi khi thật khó hiểu.
Có lẽ người như Devil thì chẳng bao giờ Nim có thể hiểu được.
Về đến nhà, vừa thẫn thờ suy nghĩ Nim vừa tra chìa vào ổ khóa để mở cổng.
Chợt có một luồng hơi lạnh sau lưng khiến Nim giật mình…
Nim sợ đến mức run tay làm tuột chiếc chìa khóa xuống đất.
Cô bé quay ngoắc lại, môi mím chặt.
– Làm gì mà bạn sợ hãi thế??? Tôi đây mà!
Lúc bấy giờ Nim mới hoàng hồn.
Là cậu nhóc ấy…
– Xin lỗi vì làm cho bạn sợ! Tôi đứng đợi ở đây gần cả tiếng đồng hồ rồi! Muối cắn nát cả chân!
Muỗi à??? Sáng sớm thì làm gì có muỗi! Nim tỏ thái độ khó hiểu.
– Ha ha! Tôi đùa tí cho vui ấy mà! Đừng vào nhà nữa, mời tôi đi ăn sáng đi!
Một đứa con trai khá “tự nhiên”, đến mức làm cho người ta thấy ái ngại.
Nhưng Nim cũng đang đói, trong nhà lại chỉ có sữa và bánh, ăn hoài kể cũng ngán.
Cô bé nhặt chìa khóa lên cất vào cặp rồi dẫn cậu nhóc đi.
Và cậu ta lại hát.
Nhưng Nim thích nghe.
Chợt nhớ ra điều gì, Nim vội lấy cuốn sổ và cây viết rồi ghi nhanh vào, xong xuôi đưa trước mặt cậu nhóc.
(Bạn tên gì???)
– À! Quên mất! Tôi cũng chưa biết tên bạn! – cậu nhóc cười khì.
( Tôi tên là Đỗ Quyên, nhưng mọi người vẫn hay gọi là Nim)
– Nim??? Tên nghe lạ nhỉ? Tên tôi là Phụng, Nhật Phụng!
Nim gật đầu mỉm cười.
Cả hai đi ngang cửa hàng kinh doanh ti vi lớn nhất tỉnh, họ trưng bày mấy chục cái màn hình phẳng trước cửa nhìn giá trị vô cùng.
Chợt Nim trông thấy tin tức thời sự có chiếu mặt của một ai đó rất quen, rất giống một người…
Nhưng chưa kịp nhớ ra đó là ai thì đã bị Phụng kéo đi.
– Tôi đói lắm rồi! Đi thôi!
Nim dẫn cậu nhóc vào một quán phở bình dân gần trường.
Nim và anh trai là khách quen ở đây.
– Ăn phở à? Cũng được! – Phụng cười híp mắt.
Cô chủ quán không biết từ đâu “lượn ra” thật nhanh.
– Chào hai cưng! Nim hôm nay dẫn bạn tới ủng hộ quán chị à? Xinh trai đáo để! Hai cưng ăn cái gì nào?
Hỏi cho có lệ vậy thôi chứ ánh mắt của chị ấy cứ nhìn chằm chằm vào Phụng, tần số nhấp nhánh là 100 cái/ giây.
– À uh! Chị cho tụi em 2 tô tái! – Phụng vừa cười vừa nhăn nhăn đau khổ.
– Ok! 2 tái Tươi ơi! – chị ấy vừa kêu vừa cười ha hả lấy tay vỗ vỗ vào lưng của cậu nhóc khiến Nim thấy ái ngại.
Chị chủ quán tên là Bo, nghe cái tên là có thể đoán được ngoại hình! Có lẽ chưa ai quên được vụ việc chị ấy dùng một tay giáng một cú “trời đánh” vào lưng của một tên ăn quỵt khiến hắn ta dội thẳng vào cột nhà và bất tỉnh nhân sự khi vẫn còn ôm cây cột đó.
Người ta gọi đó là “nội công thâm hậu”! Chị Bo xưa nay còn có một đặc điểm rất cá biệt là tính “mê trai đẹp”, không cần biết tuổi tác địa vị học vấn, miễn là đẹp đều được chị ấy chăm sóc ưu đãi tận tình ( có lẽ tên ăn quỵt đó cũng không được xinh trai cho lắm nên mới bị bụp thê thảm như vậy).
Thật ra chị ấy cũng không làm gì quá đáng ngoài việc ngồi và nhìn những “mỹ nam” ăn phở.
Tuy nhiên, thông thường, cái nhìn của chị khiến người ta không tài nào húp nỗi nước phở chứ đừng nói đến chuyện là nhai được sợi phở.
Như lúc này đây, Nim thấy tội nghiệp cho Phụng khi cậu nhóc cứ ăn 1 miếng là lại dợn dợn bốn năm lần, đau khổ vô cùng…
Nim đành vỗ vỗ vai chị Bo tỏ ý xin chị ấy tha cho cậu bạn đáng thương.
– Chị có làm gì đâu! Chỉ nhìn thôi mà! – chị Bo “ngây thơ” đáp lại.
Cô bé lắc lắc cái đầu.
– Thôi thôi! Nể tình em và anh Quốc, chị sẽ đi vào trong, ok? Đắng nào thì cũng chả có ai đẹp trai được bằng anh em đâu! – chị Bo ban đầu hơn “bất mãn” nhưng rồi cũng cười xòa.
– Cám ơn bạn nhé! Đó là người phụ nữ đáng sợ nhất mà tôi từng gặp đó! – Phụng mừng rỡ như vừa thoát chết
Nim bật cười ha hả.
………….
– Chúng ta đi chụp ảnh Hàn Quốc nhé! Lần này tôi trả! – cậu ta khoác vai Nim “rủ rê”
( Chụp ảnh ư??? Để làm gì???)
– Thì để làm kỉ niệm chứ làm gì! Kỷ niệm việc Nim đã từng quen với một Nhật Phụng lang thang cơ nhỡ!
Nim ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý.
Cô bé không có nhiều bạn nên khi đã coi ai là bạn thì cô tin tưởng tuyệt đối.
Và thế là trong phòng chụp ảnh, Nim đứng yên mặc cho Phụng làm hết kiểu này đến kiểu khác, nào là kiểu của tinh tinh, sư tử, mèo hay thậm chí là những hành động quá khích như ôm và…hôn cô bé nếu như Nim không tránh ra kịp thời.
Hết một buổi sáng, Nim chia tay Nhật Phụng ở ngã rẽ đầu đường.
Trước khi đi, Phụng đứng lại cầm tay cô bé, ánh mắt kì lạ
.