Mai thêm chap nữa, cố gắng đẩy nhanh tình tiết truyện không lan man nhiều, xem diễn biến là chủ yếu
Cuối tuần vui vẻ
+++++++++++++++++++++++++++++!!
Ngày hôm nay chúng tôi bắt đầu di chuyển xuất phát về Thành phố Casando, chia tay hai người nhà của Mayne, chúng tôi rời đi
Sáng hôm nay, tôi ăn một món mới: một chiếc bánh mỳ lúa mạch và chút súp khoai tây ấm nóng. Dù bánh mỳ có chút hơi cứng, món ăn nhẹ của bữa sáng này đủ làm tôi cảm thấy vui vẻ và cảm giác được sống thật sự.
Trên con đường mòn, quang cảnh thay đổi từ từ và sinh động hơn qua từng nơi chúng tôi bước chân qua. Những ngôi làng nhỏ xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, những cánh đồng lúa bao la bát ngát, mùi thơm nồng nàn của những cây lúa và mùi bùn đất sộc lên mũi. Con người ở khắp trên con đường, họ là những người nông dân đi làm việc hay là những nhà mạo hiểm giả đi làm nhiệm vụ.
Để ý kĩ một chút, với đôi mắt của tôi, thông tin của họ hiện rõ ra thành các bảng trạng thái treo lơ lửng trên đầu của họ. Cấp độ không cao cho lắm, những người nông dân đều rơi vào tầm mức độ dưới 20, cho dù là người trông có vẻ cao lớn, săn chắc hơn nhiều người khác thì cấp độ cũng không cao. Kĩ năng của họ chủ yếu là rơi vào canh tác nông nghiệp là chính. Có điều trên mặt họ luôn thể hiện niềm vui và hạnh phúc bất chấp hoàn cảnh khó khăn
Quái vật không còn thấy bóng dáng xuất hiện nữa, không gian yên bình, thoải mái
Vũng đất này thật xinh đẹp
Nhìn từ xa, tôi đã thấy bóng dáng của thứ gì đó cao hơn hẳn so với bề mặt đất bình nguyên phẳng lặng này. Một bức tường.
Tường thành của thành phố Casando. Nó trải dài bao quanh vùng đất rộng lớn.
Trong bức tường đó, hẳn là vùng đất sinh sống và nhà của của con người
.
Tôi có chút háo hức về việc quan sát mọi sự việc diễn ra, tôi bắt đầu trò chuyện thêm với Mayne. Tối hôm qua, cô ấy đã hứa giúp đỡ tôi nên cô ấy đã cố gằng nói với tôi tất cả những gì cổ biết trong nhiều năm sống ở đây. Nhờ đó, tôi đã nắm thêm chút thông tin quan trọng
Không lâu sau, tôi đã đến gần thành phố đên nỗi bức tường cao lớn khi nhìn gần mới thấy nó đồ sộ và vững chắc dến chừng nào. Những tẳng đá to xếp chồng lên nhau và két dính với nhau bằng phép thuật hệ Thổ và nước bọt mang độ dính kết cao của quái vật. Bức tường này đủ sức chống lại một đòn hỏa cầu tôi tung ra, còn hai quả thì chưa chắc.
Dù sao thì đây cũng được coi là pháo đài của loài người, với những con quái vật như trong rừng thì không thể nào đánh đổ nó, trừ khi có thứ gì đó hi hữu xảy ra.
Trên tường thành là những ngọn tháp lớn gia cố phòng thủ cẩn thận, nó chứa sức tấn công nhất định, những chiếc nỏ thép lớn lộ ra ngoài bức tường, người lính đi lại tuần tra trên đó. Nơi này không dễ đột nhập vào đâu
Và chúng tôi không phải tội phạm nên tôi không quá lo lắng và suy nghĩ gì cả, mình cứ quang minh chính đại, đường chính mình đi thôi. Trước cánh cổng sắt dẫn vào thành dày tới vài chục cm là hàng dài người đang chờ đợi lấy giấy phép vào thành
Muốn vào thành, mỗi người phải chịu một khoản phí nhỏ coi như là thủ tục nhập thành là 2 đồng bạc, mạo hiểm giả được miễn khoản tiền này. Tôi không phải mạo hiểm giả, tôi vẫn phải trả tiền.
Mayne đưa cho tôi 2 đồng bạc, cô ấy bảo tí nữa có việc gì thì cứ để cho cô ấy giải quyết, tôi không cần nói gì, cứ việc đưa 2 giồng bạc cho lính canh và qua cổng bình thường là xong. Đống thảo mộc trên xe sẽ được bán đi nhanh nhất và số tiền, Rad sẽ gửi đến sớm nhất. À còn chuyện nữa, tôi cũng cần tìm một chỗ ở nữa, thông thường người nào không quyết định ở lại hẳn đây thì họ thuê nhà trọ ở tạm vài ngày chứ không mua nhà. Mà ở trọ thì mất tiền nên tôi vay Mayne thêm 8 đồng bcaj nữa, đủ cho tôi sống vài ngày. Mặc dù cô ấy bảo tôi cứ cầm lấy số tiền và không cần trả lại cho cô ấy, nhưng tôi không thể làm vậy. Chỉ một lời hứa mà thôi, tôi còn chưa làm gì nữa cả nên số tiền này phải trả lại rầy đủ, mặc kệ cô ấy có nói gì
Nhận lấy tiền, tôi chuyển nó vào trong rương không gian nhân lúc không ai chú ý.
" Bọn khốn này, chúng mày làm gì vậy hả? Chúng mày có biết ông mày là ai không? Chúng mày dám đòi tiền của ông, chúng mày có tin là ngày mai hai cái thằng lính quèn của gia tộc Cristian chúng mày sẽ phải gánh chịu hậu quả hay không?"
Một tiếng ồn to lớn của giọng nói ai đó vọng đến chỗ cổng thành. Lời lẽ gay gắt, chắc là có rắc rối xảy ra rồi. Khoảnh khắc yên bình của tôi chợt bị phá vỡ, tôi thấy đôi chút khó chịu
Những tiếng nói thanh minh ngay sau đó
" Xin lổi ngài, quy định của thành phố, chúng tôi không thể làm trái, mong ngài hiểu cho chúng tôi"
" Cái gì? Chúng mày thật muốn chết"- Người đàn ông đó lại lớn tiếng hơn nữa
Ông ta làm cho những người đang chờ ngoài cổng cảm thấy sợ hãi và run rẫy
" Tatsu-san này, xin lổi anh về chuyện không hay này trước khi anh vào thành phố. Đây đã là chuyện bình thường ở nơi này, anh không cần phải lấy làm lạ với ông ta làm cái gì. Ông ta tên là Deben, là một thương gia, quản gia cao cấp của dòng họ Rostar, có thế lực gia tộc đứng sau nên thường xem thường người khác và làm những chuyện xấu xa, bỉ ổi không ra gì. Ông ta không phải là pháp sư nhưng nhờ cứu gia chủ đứng đầu gia tộc Rostar một lần nên không ai dám động đến ông ta"- Mayne
Hừ, một tên con người nhỏ bé lại dám hống hách như thế. May cho hắn là tôi đang giả trang thành con người
Có vẻ như tôi thay đổi rồi, hở chút ghét người khác là đã nghĩ đến giết chóc, tính cách của loài quỷ ăn vào tâm tính của tôi ư? Không quan tâm nhiều nữa
Không đúng? Rostar? Rostar Eliza?
" Từ từ đã, Eliza-san, cô cũng có họ là Rostar"- Tôi hơi bất ngờ, miệng tôi tự nói những gì tôi đang suy nghĩ
" Tatsu-san, giờ anh mới để ý tới hả? Eliza là tiểu thư của gia tộc quyền cao chức trọng đó đấy! Nhưng không phải ai cũng thối nát như tên đó đâu, Eliza là người tốt"- Rad ghêm vào
Rad còn cho tôi biết thêm, mặc dù là con của gia chủ Rostar nhưng cô ấy không được yêu thương trong toccj, bọn họ đều xem thường cô ấy. Những kẻ phục vụ gia tộc này tuy không dám thất lễ trước mặt cô nhưng trong lòng, họ chỉ xem cô như những người nông dân khác, không có chức quyền địa vị gì cả. Cô là đứa con hoang, mẹ cô đã mất trước khi cô đủ trưởng thành, cha cô không yêu thương cô, ông ta cũng chả thèm để ý luôn.
Không chịu khuất phục, cô quyết tâm trở thành mạo hiểm giả nhằm thoát khỏi sự gò bó, ngột ngạt đó, đi phiêu lưu, tự do
Nhìn thấy cảnh này, cô không làm gì được cái tên quản gia kia, chỉ có thể ngăn hắn lại mà thôi Không nói gì, cô từ dưới bước lên trước
" Deben-san, ông không nên làm mất thể diện gia tộc Rostar, hãy dừng việc này ở đây"- Eliza
Nghe được tiếng nói, hắn quy phắt mặt lại, trên mặt hắn vẫn còn lửa giận bừng bừng, sát ý tỏa ra hướng về người nói hắn ở phía sau, khi nhận ra Eliza, hắn liền giả bộ
" Ồ ồ, là tiểu thư Eliza-sama và Tieza-sama, hai người sao lại ở đây? À chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi thất lễ rồi. Xin lỗi tôi đi trước"
Lời nói của hắn nghe có vẻ cung kính nhưng khuôn mặt hắn lại thể hiện ý khác: Chán ghét và xem thường. Lời nói của hắn phải được ép xuống vì lí do thân phận của Eliza, trong lòng không cam tâm vẫn phải phục tùng. Cho nên lời nói này có chút lủng củng, không hợp lí.
Bỏ lại cái lời nói như ném một miếng giẻ xuống đất, hắn tìm cớ bỏ đi, không nhìn lấy Eliza lấy một cái. Khuôn mặt biểu lộ rõ vẻ kích động và tức giận. Nếu bạn thấy nó như tôi sẽ phải tự hỏi " Này cái thái độ đó là sao?" đó không phải thái độ mà kẻ hầu nên thể hiện với cô chủ của mình
Không bình thường chút nào
" Ồ là tiểu thư Eliza của nhà Rostar, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi giải vây"- Ngược lại, hai người lính gác cổng thể hiện thái độ chân thành và yêu quý cô.
" Prixis-san và Kinda-san, không vấn đề gì. Hai người làm vậy là đúng, không ai trách được hai người"- Eliza
" Hahaha, nghĩa vụ của chúng tôi... Hôm nay cô trở về sao? Nhìn cô như này chắc không có rắc rối gì ha? Chuyến đi này tốt hơn lần trước đấy"- Họ đang trò chuyện rôm rả, câu chuyện xoay quanh cuộc sống của họ nên tôi không chú ý lắm
" Thôi, xin lỗi. Chúng tôi còn phải làm việc nữa, không phải là lúc trò chuyện, hẹn cô lần sau nhé."- Hai người lính có trách nhiệm ngăn cuộc trò chuyện trước khi nó đi quá xa ảnh hưởng đến công việc
" Hẹn hai anh lần sau"
" Eliza-san này, cô muốn vào thành phố ư? Mọi người có thể vào trước được rồi"- Hai anh chàng nháy mắt ra hiệu, họ cười nói mời cô vào thành
" Như thế đâu có được"- Eliza định từ chối
" Hừm, cô là mạo hiểm giả đứng đầu thành phố, là bạn của chúng tôi, hơn nữa vừa cô còn giúp chúng tôi nữa. Không thì lâu nữa mới giải quyết xong. Việc cô vào thành trước có gì không hợp lý, ưu tiên là đương nhiên"- Hai người họ cương quyết
" Cảm ơn hai người. Hôm nay, tôi về có đem theo một người bạn, anh ấy có thể vào chứ"- Từ xa, Eliza chỉ vào tôi, mắt hai người lình theo hướng nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu
" Anh ấy là bạn của cô, chúng tôi đâu cần lo lắng gì nữa. Chúng tôi tin tưởng cô mà, có điều anh ta vẫn phải nộp phí vào thành theo quy định"
" Cảm ơn"
Hai đồng bạc cho phí vào thành phố, sau này không phải nộp nữa trừ khi đi ra khỏi thành. Tôi bước vào thành phố Casando