Editor: Thư Thư
"Gặp qua Ân cô nương." Theo tiếng nói nhìn lại, Ân Ly thấy Thất Vương Gia đứng về phía nàng, môi mỏng hơi câu, mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, sâu trong đôi mắt hình như có cái gì chợt lóe lên. Ân Ly vội đáp lễ:
"Thất Vương Gia vạn phúc."
"Xem những trẻ tuổi này, thật làm người ta hâm mộ." Tấn An công chúa quay đầu nói với các vị phu nhân, những người trong phủ sao lại không biết ý của công chúa, họ nhanh chóng gật đầu hùa theo.
Trong bữa tiệc, có một vị phu nhân bận xiêm y rực rỡ đứng dậy cười nói: "Công chúa, vườn này rất đẹp, ta còn chưa thưởng thức, nay công chúa mở hội mời mọi người đến ngắm, tất nhiên không thể phụ mỹ cảnh được."
"Đáng trách, bổn cung lại quên mất các vị, thật nên đánh mà." Thị nữ đỡ Tấn An công chúa đứng dậy. Ân Ly có ý đi theo nhưng lúc này công chúa quay lại cười mắng Tuân Du:
"Ân cô nương là khách quý của bổn cung mời đến, nếu ngươi dám ức hiếp nàng, bổn cung nhất định sẽ lột da rút gân ngươi!"
Tất nhiên Tuân Du sẽ không dám.
Sự việc quá rõ ràng, lần đầu tiên trong đời nàng gặp tình huống này, còn không dám đắc tội người ta. Nàng cũng chỉ là nữ nhi 14 tuổi, phút chốc không biết làm sao.
Tấn An công chúa và các quý phu nhân nối đuôi nhau đi ra, trong đình chỉ còn Tuân Du và nàng. Tuân Du đứng phía sau chưa mở miệng nhưng lại tạo cảm giác tồn tại cực lớn, sau lưng giống như bị kim chích cả người không được tự nhiên.
"Ân cô nương, đừng sợ." Âm thanh từ phía sau truyền đến, trầm thấp mang theo ý cười.
Nàng xoay người, thấy hắn đã ngồi xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục dùng bữa, uống rượu. Ân Ly khẽ cắn môi nghĩ Vương gia có lẽ không muốn cùng nàng nói chuyện, chắc sợ làm Tấn An công chúa không vui trách tội nên không từ chối.
Nghĩ vậy nàng tiến lên hành lễ nói:
"Xin Vương gia đừng trách tội, tiểu nữ cảm thấy không khỏe, sợ quấy rầy ngài, không bằng để tiểu nữ lui ra?"
Quỳ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Người đối diện không nói cho hay không, Ân Ly lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt người nọ, không nghĩ sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuân Du đã dừng đũa, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng thâm trầm sắc bén, không biết đang nghĩ gì. Ân Ly hốt hoảng, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn nữa.
"Ân cô nương, mời ngồi." Tiếng nói có lực, làm người ta không dám cự tuyệt. Ý là không cho nàng lui ra. Ân Ly thở dài, thiếu chút nữa đã kêu lên.
Tuân Du chỉ vào án kỉ kế bên mình, ngồi chỗ đó là ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi cùng một ghế!
Ân Ly bất động, cúi đầu đứng yên boăn khoăn coi như không nghe thấy.
Tuân Du tiếp tục dùng bữa, cuối cùng cũng no, buông đũa xuống. Rót cho mình ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để lại trên bàn.
Trong đình chỉ còn mình Ân Ly.
"Ân cô nương sao còn đứng? Muốn cô cô trở về trách mắng bổn vương chiêu đãi không chu toàn? Mau ngồi xuống đi." Dứt lời còn rất tốt bụng xê dịch qua, chừa chỗ cho nàng ngồi
Ân Ly tức giận đến nghiến răng, sao tên này vô lại như vậy, trên bàn tiệc một hai bắt vị cô nương chưa chồng ngồi bên cạnh hắn.
"Nghe nói trong nhà cô nương còn một vị tiểu đệ sang năm vào Thái Học?" Thấy nàng bất động, Tuân Du cũng không nóng nảy, bưng chén trà thổi thổi, giống như vô tình hỏi đến.
"Đa ta Vương gia quan tâm, đúng là tiểu đệ muốn đi thử xem, trong kinh nhiều tài tử sợ là muốn vào Thái Học cũng không phải chuyện dễ."
Lời này của nàng không phải là giả, Thái Học là học phủ tối cao Quốc Tử Giám, có thể vào Thái Học đọc sách đều là thần tử tương lai của Lương Quốc. Hiện giờ các cánh tay trong triều đình đều xuất thân từ Thái Học, bởi vậy mỗi năm nơi đó đều triệu tập những phần thi khắc nghiệt, cạnh tranh cũng cực kì kịch liệt.
Nhưng nàng cũng rất tin tưởng học vấn của đệ đệ, Ân Duyệt tuổi nhỏ nhưng có khả năng xem qua là nhớ, tiên sinh đến phủ dạy học đều liên tục khen ngợi.
"Rất đúng, có thể vào Thái Học, các giám sinh có học vấn thôi vẫn chưa đủ, nơi đó vì Lương Quốc mà đào tạo ra những cánh tay đắc lực của triều đình, bản thân phải có thể cho triều đình một lời giải thích độc đáo, tương lai mới có thành tựu." Tuân Du nhìn chằm chằm Ân Ly đang đứng, nàng đứng nơi đó, lông mi buông xuống, đôi mày nhíu lại. Xem ra đã hiểu ý hắn, tiểu cô nương quả nhiên thông minh.
"Bổn vương với người của Quốc Tử Giám cũng có qua lại, ít nhiều gì hắn cũng cho ta một chút thể diện." Tuân Du nhấp nhẹ một ngụm trà, ngăn ý cười bên môi lại.
Lời này rất đen tối, đây là cố ý uy hiếp? Ân Ly giương mắt liếc hắn, thấy hắn chỉ lo thưởng thức trà nên hơi sốt ruột:
"Ý của vương gia là? Tiểu nữ không rõ lắm."
Tuân Du đặt ly trà xuống, đôi tay đặt lên gối, khóe miệng hơi câu lên, giọng nói không cao không thấp: "Lại đây ngồi."
Cái này rõ ràng là uy hiếp!
Lấy tiền đồ của đệ đệ để uy hiếp nàng, đúng là vô sỉ! Trong lòng Ân Ly đang chửi hắn nhưng trên mặt không biểu cảm, chậm rãi đến gần hắn ngồi xuống.
Thấy nàng ủy khuất, Tuân Du cũng không nỡ chọc nàng:
"Nghe nói Ân Duyệt có tài, tư duy nhanh nhạy nên cần có người bồi dưỡng để không phụ trời cao ban ân."
Ân Ly nghe có chút không phục
"Các lão sư đều nói đệ đệ đầy hứa hẹn, đệ ấy lại chăm chỉ học hành, sao lại nói không có người bồi dưỡng?"
Tuân Du liếc nhìn nàng, thấy hai má và cổ nàng đỏ bừng, môi đỏ mím lại, bộ dạng ủy khuất, làm hắn hơi buồn cười:
"Lão sư tinh thông không nhiều, nếu cô nương không tin ngày mai có thể theo bổn vương đến Quốc Tử Giám thử một chút sẽ biết, không biết Ân cô nương có muốn đi không?'
Ân Ly nghe thế liền cự tuyệt: "Ngày mai tiểu nữ còn phải cùng công chúa tiếp khách..." ngẩng đầu nhìn người đối diện, người nọ cười như không nhìn nàng, vẫn ngậm miệng là hơn. Lý do này sứt sẹo quá! Đến giờ ai mà không rõ ý đồ của công chúa? Công chúa hận không thể đóng gói đưa nàng đến Thất Vương phủ, sao lại muốn nàng ở lại tiếp khách chứ.
Nghĩ lại, người bình thường muốn vào Quốc Tử Giám còn khó hơn lên trời, hắn muốn đưa nàng đi, vì sao lại từ chối? Hơn nữa Thất vương gia tác phong xưa nay không tồi, huống chi là ban ngày ban mặt, đường đường là một Vương gia có thể làm gì nàng?
Nghĩ đến đây, Ân Ly hít một hơi đứng dậy hành lễ:
"Làm phiền điện hạ rồi."
Đúng là ngoan, "Ngày mai bổn vương sẽ phái người đến đón nàng." Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Ban đêm nói với Tấn An công chúa hành trình ngày mai, công chúa cười khanh khách nhìn nàng, làm nàng không khỏi đỏ mặt. Công chúa cũng không nói gì, chỉ dặn dò nàng cẩn thận, dẫn theo Xuân Oánh để hầu hạ.
Nói hai nha hoàn của nàng tuổi tác còn nhỏ, lại là lần đầu đến kinh thành sợ hầu hạ không tốt. Khỏang thời gian này, Xuân Oánh làm việc rất rõ ràng quy tắc, mười phần trầm ổn. Công chúa nói cũng có lí nên nàng liền cảm tạ.
Sáng sớm hôm sau, Xuân Oánh vào bẩm báo xe ngựa của Thất vương phủ đã đến. May mà Ân Ly đã sớm sửa soạn.
Đến trước cửa, quả nhiên là xe ngựa sang trọng tao nhã, bốn phía đều là tơ lụa, cửa sổ khảm vàng. Bên cạnh có cái ghế đẩu, gã sai vặt đứng ở bên vén rèm qua. Xuân Oánh đỡ nàng lên xe, đang khom lưng đi vào ngước lên thì khiếp sợ, Tuân Du mặt không biểu cảm ngồi nhìn nàng!
"Vương gia vạn phúc." Ân Ly lấy lại bình tĩnh, quỳ xuống hành lễ. Tuân Du gật đầu không nói gì, tiếp tục nhìn nàng.
Ân Ly hiểu ra, tuy hắn không nói chuyện nhưng gả sai vặt vẫn hiểu ý lui ra. Nghĩ đến chuyện hôm qua hắn một mực muốn nàng ngồi gần, Ân Ly thấy không cần chống đối hắn nữa, thầm thở dài rồi chui vào ngồi bên hắn. Dọc đường hai người cũng không nói gì, nhưng Ân Ly cảm thấy tâm tình của hắn từ khi nàng bước vào trở nên tốt hơn, nàng lén nhìn phát hiện Tuân Du đang cong môi cười rất đẹp.
Một khắc trước thì lạnh lùng, bây giờ lại bày ra bộ mặt vui vẻ, thoạt nhìn hơi ngu ngốc.
Ân Ly lại chửi thầm không lẽ người này có bệnh, đứng ngồi không yên, nàng cố gắng chịu đựng. Ân Ly đang nghi hoặc thì người bên cạnh đã nâng chân dài vén rèm bước xuống xe.
Tác giả: Mấy chương sau là cốt truyện, không phải thịt văn, chủ yếu là cốt truyện thôi. Thịt xuất hiện khi tình cảm thăng hoa, xin các vị thứ lỗi, nếu không thích có thể thoát ra....
Editor: để mọi người chờ lâu rồi, tuần sau Thư sẽ cố gắng đăng hai chương💕
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
13/05/2020