Editor: Dương Minh Thư
___________
Hai cái bánh bao trắng nõn lộ ra không khí, dường như đang chờ người đến cắn một cái. Bức Tuân Du không nhịn được, há miệng ngậm lấy, cái lưỡi vờn qua nụ hồng. Ngực của nàng vừa đau vừa nhột, thở dồn dập tim đập càng lúc càng nhanh. Thậm chí bị hắn khiêu khích suýt nữa hít thở không thông. Trong miệng nàng tiết ra nhiều nước bọt, không kiềm được nên chảy ra ngoài.
Tuân Du cảm giác được, hắn ngẩng đầu lên bắt lấy cái miệng nhỏ hút hết toàn bộ nước miếng của nàng, đầu lưỡi của Ân Ly không tự chủ đuổi theo vào miệng hắn, hắn phì cười làm Ân Ly phục hồi tinh thần, nhìn quần áo của mình xộc xệch còn hắn lại chỉnh tề, còn cười mình nữa, nàng rất tức giận!
Tay của nàng đẩy trán không cho hắn hôn nàng, chân cũng giãy giụa muốn đi xuống nhưng Tuân Du đâu để nàng đi dễ dàng như vậy. Hắn đè nàng lên giường lăn một vòng, nửa người dưới chen vào hai chân nàng.
"A Di, cả ngày nay bổn vương đều nghĩ về nàng, sao nàng nhẫn tâm như vậy?" Hắn cầm tay nàng đưa lên miệng quở trách cắn một cái, nửa người dưới còn cọ xát mật huyệt. Cách một lớp quần áo mà Ân Ly cũng có thể cảm giác được nhiệt độ và độ cứng của vật đó.
"Ngài mau đứng lên..." Ân Ly bị hắn nói cho đỏ mặt, ở chỗ bị cọ xát nàng cảm thấy nóng ran lên, mật huyệt cũng bắt đầu tiết ra chất lỏng.
"A Di có nhớ Bổn Vương không?" Tuân Du cố chấp không buông gậy thịt cọ xát hoa tâm, càng ngày càng dùng sức. Ân Ly bị hắn đâm vào muốn nhũn cả người. Nàng vòng tay qua cổ hắn ôn nhu xin tha:
"Điện hạ đừng làm A Di nữa."
Tuân Du cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt ẩn ẩn hơi nước, môi hé mở bị hắn dày vò nên sưng đỏ, gương mặt đỏ bừng, thật làm người ta muốn yêu thương.
Tuân Du lại động eo, ánh mắt cố chấp nhìn nàng hỏi: "Có nhớ không?" Ân Ly không có cách nào đành e thẹn trả lời:
"...Có nhớ."
Ánh mắt hắn sáng lên, Ân Ly chưa kịp phản ứng thì bị hắn nhào lên gặm cắn. Lúc nàng chưa trả lời hắn rất lo lắng, đến khi nàng thẹn thùng đáp trả con cự thú trong người liền trỗi dậy.
Tay mò vào váy nàng, vuốt ve cẳng chân bóng loáng, mạnh mẽ tách ra sau đó vòng qua eo hắn. Dùng tay mở lớn cánh hoa ra, côn thịt bên ngoài đi sâu vào.
"Ưm..." môi Ân Ly bị hắn bịt kín, cảm thấy vật kia cách lớp quần áo càng đâm càng sâu. Tiết khố bị hắn nhét vào hoa huyệt ma sát làm nàng hơi khó chịu. Ân Ly vặn vẹo né tránh, khơi dậy cho cả hai một trận thở gấp.
Tuân Du không thể chịu được nữa, nâng người muốn tuột tiết khố nàng ra, Ân Ly được hắn thả lỏng, nhanh chóng đẩy hắn bò vào phía trong giường.
Giường có thể to bao nhiêu, nàng đi đâu trốn? Dưới tình thế cấp bách nàng chui vào chăn lăn mấy vòng quấn mình thành một cục.
Tuân Du bị nàng đẩy bất ngờ, nhìn nàng quấn như con sâu nhúc nhích, không nhịn được cười to. Ân Ly trừng mắt, người này thật đáng ghét, nếu không phải tại hắn sao nàng chật vật như vậy!
Nhìn mắt nàng, Tuân Du miễn cưỡng nín cười, nhẹ nhàng mở một góc chăn ra:
"Mau ra đây, sắp ngạt thở rồi."
"Không ra! Ra rồi ngài lại làm càn!" Ân Ly oán giận đáp, vừa nói vừa nhích ra xa chút.
Bộ dạng của nàng lại chọc hắn cười, hắn nhích người, đôi mắt cười như không cười:
"Nàng cho rằng bổn vương không làm gì được nàng?"
Vừa nói vừa bắt lấy chân nàng, chầm chậm vuốt ve, còn đùa ác gãi vào lòng bàn chân, vừa ngứa vừa nhột. Nàng muốn rút chân nhưng bị hắn giữ lấy không động đậy được chỉ có thể thét chói tai, giãy giụa không ngừng khiến hắn cười to không dứt.
Tuân Du thấy trán nàng đầy mồ hôi, hắn dừng lại đè lên người nàng. Ân Ly rất khó chịu, trong chăn nóng nực tay chân không thể cử động chỉ còn cách năn nỉ hắn:
"Điện hạ mau đứng lên đi, A Di biết sai rồi."
Rốt cục hắn cũng bỏ qua cho nàng, giúp nàng mở chăn ra, rồi ôm nàng vào ngực. Ân Ly tưởng hắn muốn chọc ghẹo mình, không ngờ người nọ chỉ vùi mặt vào cổ nàng, không làm gì nữa.
Ánh nắng ban chiều rọi qua song cửa sổ, xen lẫn nhau đỏ rực cả phòng. Trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên Tuân Du mở miệng:
"Còn một năm hai tháng."
Ân Ly ngây người, không biết hắn nói gì, vừa định hỏi lại thì hắn thở dài nói tiếp:
"Còn một năm hai tháng A Di mới cập kê."
Ân Ly mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, người này đang tính thời gian nàng cập kê!
Tuân Du ôm nàng ngồi dậy giúp nàng sửa sang lại quần áo rồi ôm đến gian ngoài ăn cơm, hắn không cho nàng tự mình ngồi, một hai phải ngồi trên đùi hắn. Ân Ly cũng đành chiều theo ngồi đến khi ăn xong.
Tuân Du ôm nàng trầm mặc nói:
"Ngày mai bổn vương sẽ cho người đưa nàng về Biện Châu." Ân Ly nghe xong rất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn có chút hoảng hốt. Không phải đêm qua hắn đã đồng ý cho nàng ở lại rồi sao?
Tuân Du biết nàng hiểu lầm, vội vàng nói:
"A Di, hôm nay phụ hoàng gọi ta vào cung có chuyện, không thể nói tỉ mỉ cho nàng nghe. Hai ngày nữa, ta sẽ rời kinh ra trận, trong thời gian ngắn sợ là không thể về được. Ta cũng không thể để nàng ở lại kinh thành một mình chỉ có thể đưa nàng về nhà, đợi ta trở về chắc chắn sẽ đến Biện Châu gặp nàng."
Trong lòng Ân Ly rất phức tạp, tuy biết hắn nói rất có lý nhưng không nhịn được mà đỏ mắt, nàng ôm cổ hắn lặng lẽ khóc. Không phải nàng khó chịu vì hai người sắp chia lìa mà là hắn sắp ra chiến trường, hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt huống chi ra trận không thiếu những nguy hiểm rình rập.
Hắn hiểu nàng đang nghĩ gì, ôm nàng vỗ nhẹ sau lưng, dịu dàng nói:
"A Di đừng sợ, bổn vương sẽ về nhanh, lúc đó A Di đã cập kê, bổn vương có thể nhanh chóng cưới nàng, không cần phải chịu đựng nữa cực khổ nữa."
Ân Ly sao không biết hắn thương nàng, để làm hắn yên tâm nàng ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói: "Ngài nói được nhất định phải làm được, A Di đợi ngài trở về ."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
21/08/2020