Editor: Dương Minh Thư
________________
Đúng là thời tiết mùa hạ, hai con người không chê nóng mà ôm lấy nhau cho vơi nỗi thương nhớ. Ân Ly bỗng nhiên nhớ hỏi hắn đến Biện Châu khi nào, người kia ôm nàng, lười biếng đáp: "Mới tới tối nay."
Nàng sợ hắn chưa ăn cơm đã đến tìm nàng, vội hỏi hắn có đói bụng không? Có muốn ăn cơm không?
Tuân Du cạ cạ mặt, nhỏ giọng đáp: "Đói... đói rất lâu."
Ân Ly cảm thấy mới vừa rồi mình không đúng, quấn lấy hắn lâu như vậy cũng không hỏi hắn ăn cơm chưa, nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, muốn đứng dậy đi ra ngoài gọi người chuẩn bị cơm
Mới vừa ngồi dậy liền bị hắn ôm trở về, lật người đè lên nàng, thân dưới cọ xát vào đùi nàng. Ân Ly cảm nhận được vật nóng bỏng đang ma sát, nàng phát hiện ý của hắn là gì, lập tức đỏ mặt.
"A Di, nơi này rất đói..." Tuân Du nắm tay nàng chạm vào phía dưới, miệng dán sát vào lỗ tai tinh xảo của nàng, phả hơi thở vào khiến Ân Ly run lên.
Tay phải chạm vào vật kia, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Hắn nắm tay nhỏ di chuyển để an ủi gậy thịt đang trướng đau, hơi thở gấp gáp liếm mút môi dưới của nàng. Ân Ly vòng tay qua cổ hắn, nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới những lời hắn nói trong thư, hắn nói mình nhớ nàng khó ngủ, sau này về muốn nàng bồi thường hắn. Nàng cong khóe miệng, tránh qua một bên, gặm nhẹ xuống cằm hắn. Nơi đó có râu mới mọc, cọ xát làm đau môi nàng, nàng cố ý dùng răng cắn mạnh xuống khiến hắn hít ngụm khí lạnh.
Chậm rãi đi xuống, học theo bộ dạng lúc trước của hắn, liếm xuống cổ, yết hầu chuyển động, chọc cho nàng muốn cắn. Nàng ngậm lấy, cắn cắn rồi từ từ liếm.
Tuân Du ngửa đầu ra sau, không lên tiếng thở ra, vừa khổ vừa sướng. Hắn không biết nha đầu này lợi hại như thế, hắn sắp không khống chế được mình.
Ân Ly kéo vạt áo hắn ra, để lộ lồng ngực cứng rắn. Môi nàng đi xuống, dán sát vào ngực, cảm nhận nhịp tim đang rạo rực của hắn, cơ bắp hai cánh tay như muốn vỡ ra. Ân Ly cười, thì ra trêu đùa hắn thích như vậy. Trách không được trước đây hắn thích trêu nàng.
Trò này quả thật khiến Ân Ly dừng không được. Nàng rút tay về, đẩy hắn nằm trên giường. Nàng leo qua ngồi trên người hắn, Tuân Du đã sớm si mê trong sự khiêu khích của nàng, nàng muốn thế nào hắn đều chiều theo.
Ân Ly cúi xuống, khẽ hôn lên ngực hắn, hai tay vuốt ve hai viên đỏ kia, thỉnh thoảng còn dùng móng tay gãy qua, làm hắn phải rít lên. Hắn vuốt ve mông nàng, gậy thịt cũng cương cứng lên.
"A Di..." Hắn thấp giọng, âm thanh rên rỉ gợi cảm cực kỳ. Hắn chịu không nổi, hạ thân trướng đau không được nàng an ủi.
Ân Ly không để ý tới hắn, ác liệt nâng mông cọ xát vật cứng. Quay đầu ngậm lấy hai viên thù du, học theo hắn đã làm với nàng, nhẹ nhàng gặm liếm, khiến hơi thở của Tuân Du càng thêm dồn dập.
Sau một lúc lâu, nàng kề sát lỗ tai hắn, thổi khí vào, dịu dàng hỏi: "Điện hạ, A Di học như thế nào?"
Trong đêm tối, đôi mắt thâm thúy của Tuân Du nhuốm đầy tình dục, mạnh mẽ chế trụ ót của nàng hung hăng gặm lấy môi đỏ, một tay cởi tung vạt áo.
Tay to dừng lại trước hai cái bánh bao mềm mại ra sức vuốt ve, Ân Ly đau nên tránh đi, đáng thương lên án: "Điện hạ làm đau ta..."
Tuân Du nghe xong hỏa khí càng dâng lên, hận không thể lập tức đem tiểu yêu tinh này tử hình tại chỗ! Hắn chuẩn bị hôn thì nàng lách qua, bất mãn vặn vẹo cái mông, đè vật thô to kia xuống, nói: "Tại sao chỉ có mình điện hạ đè ta mà ta lại không được đè điện hạ?"
Động tác của nàng chọc cho Tuân Du ngâm nga, vô lực ngã vào gối, híp mắt thấy nàng ngồi trên người như tiểu yêu tinh, thầm nghĩ: Tối nay nha đầu này muốn tra tấn chết mình sao?
Hắn kìm nén hỏi nàng: "A Di muốn như thế nào?"
Ân Ly cười: "Muốn điện hạ cho A Di làm chủ đêm nay."
Trong mắt Tuân Du lóe lên, cố ý khó xử nói: "Nếu muốn như thế không phải không được, không lẽ A Di định trêu bổn vương mà không cho nếm chút thịt nào sao?"
"Vậy điện hạ muốn như thế nào?" Ân Ly hỏi
Trong mắt hắn hiện lên ý cười, âm mưu đã thực hiện được nhưng vẫn làm như không tình nguyện nói:
"A Di cởi quần áo ra đi, ít nhất bổn vương cũng được an ủi."
Ân Ly do dự không đáp, thấy vậy Tuân Du nói: "Dù sao trong phòng tối như thế, nàng cởi hay không bổn vương cũng không nhìn thấy."
Ân Ly thấy cũng có lý, đem quần cởi xuống đặt đầu giường. Nàng bị người nọ xúi giục không biết bản thân đang làm gì, một lần nữa leo lên người hắn mới phát hiện hắn cũng đã cởi sạch hết.
Tuân Du giải thích: "Một lát còn đi ra ngoài, làm dơ quần áo không tốt."
Nói giống như rất có đạo lý, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, sao vừa rồi hắn đâu lo lắng vấn đề này?
Tuân Du còn tốt bụng đem vật cứng kia nhét vào mông nàng, nói: "Kẹp chặt vào bằng không nó sẽ chọc đến nàng."
Ân Ly mơ hồ, cảm thấy bản thân bị hắn trêu cợt.
Vừa định đứng lên lại bị hắn bóp eo không cho động: "A Di làm sao? Không phải muốn bổn vương mặc cho nàng xử trí sao? Như thế nào lại muốn chạy rồi?"
Ân Ly khẽ cắn môi dưới đáp: "Ta không muốn chơi..."
Tuân Du cười: "A Di mệt rồi, vậy thì tới bổn vương." Dứt lời, hắn nhướng người hôn môi nàng, bàn tay to nâng mông nàng lên, tách cánh hoa ra không buông.
Mị thịt gắt gao bao lấy côn thịt, rất ướt rất nóng. Hắn dán sát vào môi nàng thở ra, bàn tay thủ ở cánh mông trước sau cùng hoạt động...
Côn thịt nóng bỏng kề sát mật huyệt, thậm chí nàng còn cảm nhận được gân xanh nhô lên, thỉnh thoảng va chạm mắt mã. Vật kia vừa cứng vừa nóng, cọ xát mật huyệt như muốn hòa tan vào người nàng.
Ân Ly thở hổn hển, dưới thân tiết ra đầm nước khiến nơi đó của hai người càng khít chặt, nàng hoàn toàn bị hắn kéo vào cơn xoáy tình dục. Thậm chí nàng còn chủ động đỡ vai hắn, động đậy mông. Dùng hoa huyệt của mình an ủi khối thịt sưng to
"A Di..." Tuân Du híp mắt, dán bên môi nàng phát ra tiếng rên gợi cảm, khiến nàng tự mình chủ động sa vào. Ân Ly được phản ứng của hắn ủng hộ, cái mông vặn vẹo càng nhanh. Tay nhỏ lặng lẽ tìm được hai viên thịt nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ưm!" Nhịn lâu ngày cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hắn ôm nàng, hung hăng hôn lấy môi đỏ, cổ họng phát ra tiếng kìm nén, hạ thân co giật bắn ra.
Sau một lúc lâu, một lần nữa kéo nàng vào ngực, yêu thương hôn trán nàng, thở dài một hơi, thật chưa đã thèm....
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
14/09/2020