Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Dương Minh Thư
__________

Lúc Ân Ly tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường, cả người bị Tuân Du ôm chặt trong ngực. Nàng giương mắt nhìn thì thấy đôi mắt hắn nhắm chặt, hơi thở nặng nề, trên mặt đỏ bừng, mu bàn tay và trán rất nóng

Lúc này nàng vội vàng khoác áo chạy ra ngoài gọi thái y lại

Cả người Tuân Du nóng đến mơ màng, miệng vết thương sau lưng đã thấm máu. Ân Ly thấy vậy trong lòng hối hận, đã biết người này trên giường không đáng tin nhưng mình lại nhịn không được mà chiều hắn.

Cao thái y vừa nhìn đã rõ. Biết vị Thất vương phi này da mặt mỏng, không dám nhìn thẳng mặt. Lúc viết phương thuốc, băng bó kĩ vết thương, ông vẫn tinh tế dặn dò, cố ý nhấn mạnh mấy lần: Không thể hành phòng.

Ân Ly xấu hổ, hận không thể chui xuống đất.

Lúc Tuân Du tỉnh đã là ngày thứ hai. Vừa tỉnh đã thấy gương mặt lạnh của Ân Ly, trong lòng biết không tốt rồi.

Quả nhiên, một lúc sau Ân Ly chưa từng để ý hắn. Bất luận hắn làm nũng như nào nàng cũng vờ như không nghe, giả bộ không khỏe rên rỉ vài câu chỉ nhận được cái liếc mắt của nàng.

Nhưng không hơn mấy, nếu nhìn thấy hắn đau, nàng không để ý, xoay người gọi người mời thái y. Không chịu nhìn hắn một chút.

Trong lòng Tuân Du bực bội, không ngờ một buổi tối mà làm nàng giận như vậy, thật sự mất nhiều hơn được!

Sau đó hắn cũng ngoan ngoãn làm theo lời Cao thái y, đúng giờ uống thuốc đi ngủ, biến mình thành con heo dưỡng thân chuẩn bị làm thịt

Thấy hắn ngoan ngoãn, Ân Ly thở dài nhẹ nhõm. Kỳ thật nếu sai nàng cũng không thoát tội. Vốn biết hắn bị thương không thể vận động mạnh, bản thân lại không ngăn cản hắn, ngược lại còn để hắn phóng túng.

Ngày ấy tỉnh lại thấy bộ dạng kia, nàng vừa kinh vừa sợ. Sợ mình chính là hồng nhan họa thủy, hại hắn.

Thẳng đến ba tháng xuân ấm, vết thương trên người hắn mới có khởi sắc, Ân Ly mới yên lòng, sắc mặt mới tốt hơn.

Vất vả lắm nàng mới hòa nhã, Tuân Du vui vẻ, nhưng nhớ lại trước đây không dám chọc nàng nữa.

Mấy ngày trước Ân Ly nhận được thư nhà, ít ngày nữa tổ mẫu và đê đệ sẽ đến kinh thành, chuẩn bị đến tháng sáu thi vào Thái Học. Đã lâu Ân Ly không gặp người nhà, vì vậy mà rất cao hứng.

Buổi tối khi ăn cơm cũng vui vẻ nói chuyện không ngừng với hắn. Tuân Du thấy nàng chỉ lo nói chuyện, cơm cũng không ăn, hắn gắp thức ăn đưa đến miệng nàng nói:

"Còn rất nhiều thời gian, muốn thu xếp gì ngày mai liệt kê ra, đưa xuống dưới cho người hầu chuẩn bị. Phải ăn cơm trước, bằng không lão phu nhân thấy nàng ốm đi, còn cho rằng bổn vương ngược đãi cháu bà ấy, cái này làm sao được."

Ân Ly sao có thể không biết hắn đùa, ngây thơ trừng mắt với hắn rồi vùi đầu ăn cơm. Ăn xong thì chạy đến thư phòng, mãi cho khi trăng lên cao vẫn chưa thấy nàng trở về.

Tuân Du ở trong phòng một mình, tịch mịch khó chịu nên chạy vào thư phòng ôm nàng về. Ân Ly chuyên tâm viết, nắm lấy cây cột không chịu đi, Tuân Du tức điên, cúi người muốn bế nàng lên. Ân Ly mới phản ứng lại chạy đến bên cửa: "Ta trở về phòng, không cần ngài bế." Sợ đụng đến miệng vết thương của hắn, chạy vài bước đã không thấy nàng.

Tuân Du đứng trong phòng trừng mắt nhìn bóng nàng, cảm thấy đau đầu. Tại sao người nhà sắp đến nàng lại trở thành tiểu hài tử, chỗ nào còn giống Vương phi nữa?

Hắn ra khỏi phòng đi đến hành lang gọi Phúc bá, căn dặn mọi việc để tiếp đãi lão phu nhân, xong mới từ từ trở về phòng.

Qua nửa tháng, xe ngựa của Ân phủ tới cửa kinh thành. Ân Ly và Tuân Du đã sớm đứng chờ, lão phu nhân nắm tay Ân Duyệt xuống xe.

Ân Ly vội đến đón, hai mắt đẫm lệ: "Tổ mẫu, đệ đệ..." Ôm cánh tay lão phu nhân rơi lệ.

Lão phu nhân cũng đỏ mắt, nửa ngày cũng chưa thốt ra lời. Ba người ôm nhau khóc.

Tuân Du bên cạnh thấy thê tử khóc thì đau lòng không thôi. Một lúc sau mới tiến lên chắp tay thi lễ với lão phu nhân: "Tổ mẫu vạn an."

Lúc này Lão phu nhân mới phục hồi tinh thần, vỗ lưng Ân Ly, tiến lên đỡ tay Tuân Du nói:

"Sao dám phiền Vương gia tự mình tới đón, để lão phụ đến phủ bái kiến mới đúng."

Tuân Du cung kính đáp: "Người là trưởng bối, sao có đạo lý trưởng bối tự mình tới cửa, người đừng làm khó tiểu tế."

Lão phu nhân gật gật đầu. Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của cháu gái, biết một năm nay nàng ở kinh thành cũng không tồi. Ở trên đường thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến Thất vương gia rất sủng ái Vương phi.

Tuy cũng có người đáp lại, nói Thất vương gia mới thành hôn, ai biết được vị Thất vương phi này có thể được sủng ái bao lâu, nhưng không là gì đối với sự tín nhiệm của lão phu nhân đối với Tuân Du. Bây giờ thấy hắn kính cẩn như thế, đối với đứa cháu rể này càng hài lòng.

Trở lại xe ngựa đến phủ bên cạnh Quốc Tử Giám.

Ân Ly và Ân Duyệt cùng đỡ lão phu nhân xuống. Phủ này đối với mọi người cũng không lạ, một năm trước khi xuất giá Ân Ly đã đến đây. Tuân Du cố ý chọn vị trí này là để tiện cho Ân Duyệt có thể sử dụng khi tới kinh thành học tập.

Bây giờ Ân Duyệt đã cao lên, so với Ân Ly còn cao hơn nửa cái đầu, Ân Ly cũng ngạc nhiên không thôi, hỏi hắn ăn cái gì mà nhanh cao hơn tỷ tỷ như vậy.

Ân Duyệt bật cười khanh khách. Thật ra Ân gia cho Ân Duyệt nhập học sớm hơn hai năm, lại được Tuân Du tìm cho vị sư phụ dạy ở Thái Học khi xem qua học vấn của Ân Duyệt, kiến nghị cho Ân Thật Thu nên chuẩn bị sớm chút. Ân gia cũng rất quý trọng vị tiên sinh kia, vì thế mà chuẩn bị mọi thứ cho Ân Duyệt vào kinh dự thi.

Mọi việc trong nhà Tuân Du đã phân phó người chuẩn bị thỏa đáng, còn bỏ chút tâm tư chọn lựa nha hoàn, an bài vài đầu bếp ở vương phủ đến, mọi việc sắp xếp ổn thỏa.

Buổi tối cả nhà cùng nhau ăn ăn cơm, rất náo nhiệt. Hôm nay Ân Ly rất vui vẻ, uống trộm vài ly rượu. Tuân Du thấy nàng như thế cũng không cản. Tới giờ trở về phủ nàng trở nên lưu manh, ôm lấy cửa không chịu đi.

Lão phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, một mặt rầy nàng, còn một mặt bồi tội với Tuân Du. Tuân Du cũng bị nàng chọc cười, thấy nàng muốn cùng người nhà đoàn tụ như vậy thì nói với lão phu nhân: "A Di ở kinh thành đã lâu không thấy người nhà, trời cũng đã tối thôi để nàng ở đây, ngày mai tiểu tế sẽ đến đón phu nhân hồi phủ."

Lão phu nhân thấy Tuân Du không so đo, bản thân cũng rất nhớ Ân Ly, cũng thuận thế đáp ứng.

Tuân Du chắp tay thi lễ bái biệt lão phu nhân, một mình lẻ loi trở về vương phủ.

————

Đáng thương A Du du ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

25/07/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui