Editor: Dương Minh Thư
________
Thiếu cơ thể mềm mại của Ân Ly, Tuân Du cả đêm mất ngủ, khó khăn mới tới hừng đông, nhanh chóng sai Phúc bá chuẩn bị xe ngựa đi đón Vương phi.
Trời tờ mờ sáng đã có người đến trước cửa Ân gia. Người gác cổng vẫn đang buồn ngủ, bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc, mở cửa ra thì thấy Thất vương gia, hắn nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
Lão phu nhân đã dậy từ sớm, vừa mới rửa mặt xong, thấy người gác cổng lo lắng chạy vào nói Thất vương gia đến đón Thất vương phi hồi phủ.
Lão phu nhân dừng một chút, không nghĩ tới Thất vương gia vậy mà dính cháu gái mình như vậy, mới xa một đêm đã thấy nhớ, bà mỉm cười. Sau đó cho người vào đánh thức Ân Ly.
Đêm qua Ân Ly rất vui vẻ, buổi tối dính tổ mẫu đến khuya mới ngủ, trời mới sáng đã bị gọi dậy nên không vui. Vừa nghe Thất vương gia đến đón nàng hồi phủ nên luyến tiếc, xoắn xít không muốn dậy.
Tuân Du ngồi ở sảnh đợi cả buổi, nha hoàn nói Ân Ly không muốn rời giường. Lão phu nhân thấy không ổn, sợ chọc giận hắn nên nói: "Vương gia chờ một lát, lão thân đi kêu nó dậy."
Tuân Du rất nhẫn nại, trên mặt tươi cười đáp: "Sao có thể phiền người như vậy, để tiểu tế tự đi là được."
Lão phu nhân thấy hắn kiên trì, bà kêu nha hoàn dẫn đường cho hắn
Đi không lâu thì tới, từ xa đã nghe thấy tiếng nha hoàn khuyên nàng rời giường, nhưng nàng chỉ rầm rì hai tiếng.
Ân Ly quấn chặt chăn như cái bánh tét, cảm thấy đau đầu. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng hừ lạnh , trong phòng tức khắc im lặng như tờ, nàng thò đầu ra nhìn thì Tuân Du đã đứng trước mặt, nha hoàn trong phòng không còn ai.
Hắn lạnh mặt đứng ở mép giường, xem nàng hoảng hốt. Ân Ly mếu máo chui ra, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ...Sao ngài tới đây."
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nếu bổn vương không tới, sợ là vương phi sẽ quên mất ta đấy?" Nói đi nói lại sao mà giống oán phụ quá.
Trong lòng Ân Ly tức giận, nhưng không dám bộc lộ, từ trên giường nửa quỳ ôm eo hắn:
"Điện hạ hiểu lầm. Lâu rồi không được gặp người nhà ta thật sự rất nhớ, tất nhiên A Di muốn bên cạnh điện hạ, nhưng tổ mẫu lớn tuổi vất vả mới đến kinh thành một lần, ta chỉ muốn bên cạnh người, làm tròn chữ hiếu."
Nói xong còn rơi lệ, hai mắt ướt đẫm nhìn Tuân Du.
Tuân Du có thể nhịn nàng gây rối vô cớ, nhịn nàng giả ngu giả ngơ nhưng lại không chịu nổi nàng giả đáng thương. Trong lòng lập tức mềm nhũn, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng.
Giúp nàng lau nước mắt, nói: "Chuyện nhỏ thế này, sao không nói rõ với bổn vương? Một hai phải khóc mới nói?" Nói xong thì ngồi xuống giường, kéo nàng ngồi lên đùi.
Quả nhiên ôm vợ trong lòng vẫn tốt nhất, Tuân Du âm thầm thở dài.
Ân Ly thuận thế ôm cổ hắn làm nũng: "Điện hạ có thể cho ta ở đây mấy ngày không? Sau này thần thiếp nhất định sẽ chuyên tâm hầu hạ điện hạ."
Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, thầm bực: Nếu nàng thật sự chuyên tâm thì lúc này sẽ không như thế. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ ngoài miệng vẫn chiều: "A Di muốn bổn vương cho nàng ở mấy ngày?"
Hai mắt nàng sáng lên: "Nửa..." mới nói một chữ thấy sắc mặt hắn thay đổi nàng vội sửa lại "...10 ngày."
Nhưng sắc mặt Tuân Du cũng không thay đổi, hắn trầm giọng nói: "5 ngày, không thể ở nhiều."
Ân Ly bị dội gáo nước lạnh, nhiệt huyệt bị giảm một nửa, muốn mở miệng kháng nghị thì Tuân Du giành nói trước: "Nếu nàng không đồng ý thì có thể giảm xuống hai ngày, tự nàng chọn đi!"
Ân Ly còn thể nói gì sao? Chỉ có thể gật đầu đáp ứng thôi
Tuân Du có hứng mà tới mất hứng mà về, chịu quá nhiều thất vọng quay lại vương phủ. Mỗi canh giờ đều cảm thấy giày vò.
Trước đó bởi vì bị thương nặng nên hoàng đế miễn cho hắn thượng triều, hơn nữa triều đình cũng không có chuyện đại sự, cả ngày nhàn đến phát chán.
Trước đây có Ân Ly bên cạnh, hai người cãi nhau ầm ĩ, đấu võ mồm hoặc chơi cờ vậy, ở trong phòng đọc sách cũng cảm thấy thú vị
Bây giờ một mình ngồi trong phòng thật sự rất buồn. Ngồi một hồi vẫn quyết định đi ra ngoài, dạo trên phố hai vòng, bất tri bất giác lại đứng trước cửa Ân gia
Tìm chỗ không người, trèo tường vào nhà. Chỗ này hắn mua, bố trí trong phủ do hắn thiết kế, thời gian vị trí nào ít người trong lòng hắn rõ nhất.
Nép người xoay vài vòng đã đến trước sân. Hắn mở cửa sổ nhảy vào, trong phòng không có ai chắc là đã ra sảnh ngoài.
Tuân Du đóng cửa sổ, xả màn xuống rồi chui vào nằm. Thoải mái thở dài: "Vẫn là giường của phu nhân ngủ ngon "
Đang định nhắm mắt một hồi, bên ngoài vang lên âm thanh. Là Ân Ly trở về.
Ân Ly mới từ phòng tổ mẫu về, bị lão phu nhân răn dạy một phen.
Bà nói nàng đã gả chồng, phải lấy nhà chồng làm trọng, đâu thể giống cô nương làm việc theo cảm tính. Sáng sớm Thất vương gia đã đến tìm, có thể thấy rất coi trọng nàng, nàng ngược lại không chịu về, làm người ta buồn bực trở về. Vân vân mây mây cả buổi sáng.
Ân Ly cũng cảm thấy mình đúng là tùy hứng. Từ khi thành thân đến nay, Tuân Du đều chiều chuộng nàng, luôn làm nàng vui vẻ. Sống vậy quen rồi nên nàng có hơi kiêu căng.
Ân Ly ngồi ở bàn trà thật lâu, trong lòng có chút hối hận, nhưng đúng là đã lâu không gặp người nhà, vất vả lắm mới có thể gặp, nếu bây giờ trở về thì hơi buồn.
Trong lòng phiền muộn, bị đánh thức sớm như vậy nàng định đi ngủ một giấc, chờ tỉnh dậy rồi tính sau
Cho bọn nha đầu lui xuống, tự mình đóng cửa phòng rồi đi vào nội thất. Mới vén màn lên thì bị người ta kéo vào...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trước đó mới biết điểm thi xong nên hơi sốc, giải trí hai ngày lại edit cho mọi người đâyyyy
28/07/2021