Gần đây, trong Kinh Thành lan truyền rộng rãi chuyện Thất Hoàng Tử, người được Thái Hậu sủng ái nhất bị ngã ngựa trọng thương trong lúc đi săn. Hoàng Tử đã hôn mê mấy tháng rồi, cho dù dùng thuốc thang hay châm cứu đều không có tác dụng. Nghe nói vì quá lo lắng nên Thái Hậu cũng đổ bệnh, Hoàng Đế cũng vô cùng tức giận. Vì chuyện này không biết bao nhiêu người phải mất đầu, ngự y trong cung trong lòng hoảng sợ tột cùng.
Không ai nghĩ tới Thất Hoàng Tử bỗng dưng tỉnh lại, nhưng nghe nói vẫn nằm trên giường nửa tháng. Hiện giờ, hắn đã có thể đi lại hoạt động bình thường rồi. Trong Kinh Thành, bách tính, chư hầu đều đang nghị luận chuyện này. Vị Thất Hoàng Tử này quả thực có phúc lớn, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể khỏe mạnh trở lại.
Người trong phủ Thất Hoàng Tử trong lòng ai nấy đều hoảng sợ. Chủ tử lành bệnh vốn là chuyện tốt nhưng không biết tại sao sau khi tỉnh lại, mọi hành vi, cử chỉ của chủ tử hoàn toàn không giống trước đây. Tâm tư trầm tĩnh khó hiểu khiến hạ nhân càng thêm cẩn trọng. Tuy không đánh mắng nhưng đôi mắt sẫm màu nhìn người ấy đủ làm người ta hoảng sợ trong lòng.
"...A Di..." Mở mắt ra, Tuân Du hoảng hốt một phen, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Trong cơn mê man, hắn tựa hồ còn đang ở kiếp trước, cái ngày mà hắn từ Kinh Châu hồi phủ. Khoảnh khắc nhìn thấy quan tài của nàng, hắn biết rằng kiếp trước của bản thân đã đi theo nàng rồi, còn lại chỉ là một cái xác đầy lòng hận thù mà thôi.
Trong bóng tối, từ trên giường hắn trở mình đứng lên, thở một hơi nặng nề, những ngón tay thon dài lau đi tầng mồ hôi lạnh trên mặt. Hắn cúi đầu ngồi bên cạnh giường im lặng rất lâu, từ từ lấy lại bình tĩnh. Ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi lên nam tử với gương mặt như được điêu khắc cẩn thận, mày kiếm môi mỏng, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao, chính là hình mẫu nam tử được yêu thích chốn Kinh Thành. Chỉ có điều toàn thân hắn đều toát ra khí lạnh khiến người khác không dám tới gần.
Mấy tháng trước tỉnh lại vậy mà phát hiện bản thân trở lại thời niên thiếu, hắn vừa buồn vừa vui, buồn vì kiếp trước biết được lòng người, vui vì có cơ hội bắt đầu lại từ đầu lấy về những gì hắn trân quý.
Kiếp trước mất đi nàng, nửa đời sau mặc dù phải kế thừa đại thống nhưng hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn, giết hết những người đã hại nàng. Ngày ngày, điều duy nhất giúp hắn chống đỡ được chính là trách nhiệm quốc gia đại sự. Dù là bàn chuyện triều chính hay phê duyệt tấu chương nhưng bản thân hắn tự thấy không có chút thú vị nào. Kể từ khi lên ngôi, sức mạnh của nước Lương trở nên mạnh mẽ hơn, bách tính an gia lạc nghiệp. Ngoài việc bị chỉ trích là không sắc phong ngôi hậu, không có con cái, thì hắn được tôn là một vị vua tốt. Tuy nhiên chỉ có hắn biết rằng việc mất đi người nắm tay, đồng hành cùng mình đi khắp thiên hạ mới vừa trống rỗng vừa bất lực làm sao.
Sau 25 năm tại vị, bất chấp sự phản đối của các triều thần, hắn đã lập chỉ dụ truyền ngôi cho cháu trai của mình, đích thân ngự giá thân chinh tới nước Tấn giao chiến. Qua mấy phen ác chiến, nước Tấn đã bị đánh bại. Tuy nhiên, trên đường khải hoàn hồi Kinh, hắn đã bị trúng tên trước ngực. Khi biết bản thân sắp chết, trong lòng hắn lại có chút vui mừng, cuối cùng cũng cảm thấy được giải thoát.
Sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân được trọng sinh, có cơ hội sống một lần nữa, hắn tự nhủ nhất định sẽ bảo vệ nàng một đời, ai cũng không thể cướp nàng đi!
Áo giáp hắn còn chưa cởi ra, mấy ngày nay chinh chiến chưa ngủ, hôm nay chiến thắng trở về có thể thả lỏng một chút. Khi hắn vừa nằm xuống không lâu thì liền mơ thấy nàng. Hiện giờ, tình thế trong quân đã ổn, trong Kinh dù chưa ổn định nhưng tạm thời không có vấn đề gì lớn, đã đến lúc rồi...
“Liễu Giang”, hắn đứng dậy, cởi bỏ lớp áo giáp trên người, cất giọng trầm thấp. Cận vệ Liễu Giang từ bên ngoài đáp lời: "Thưa Vương gia, phủ của Công chúa Tấn An đã được sắp xếp thỏa đáng".
“Được, truyền lệnh ta xuống, ngày mai hồi Kinh." Hắn nhanh chóng đi về phía tịnh thất, cởi y phục và ngâm mình trong bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm. Hơi nóng bốc lên dường như khiến gương mặt cao lãnh của hắn lộ ra vài phần nhu hòa. Hắn đã không còn cách nào kìm nén được dã thú trong lòng đang kêu gào muốn nhìn thấy nàng.
“Tuân lệnh.”