Di châu

Chương 20
Kỳ quặc
     
Trong lúc Ân Ly còn đang ngây người thì Tuân Du đã mặc xong y phục, ra ngoài gọi người tới. Một lúc sau, Phúc bá liền vội vàng chạy đến.  
 

“Phúc bá, lát nữa bá chuẩn bị xe ngựa rồi đích thân đưa Ân cô nương về phủ công chúa cho ta." Tuân Du lạnh giọng phân phó.
 
Phúc bá vừa nghe hắn nói vậy thì vô cùng sửng sốt, nhìn Ân Ly đang ở trong phòng nói nhỏ: "...Đây là... Vương Gia, Ân cô nương là do công chúa mời tới chăm sóc Người, chuyện này..."
 
"Bổn Vương sẽ tự mình giải thích với công chúa, ngươi cứ việc nghe ta sắp xếp đi.” Hắn nói xong liền đi ra ngoài
 
Lúc này, Ân Ly mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới nắm cánh tay hắn: "Vương Gia, Ngài đang làm gì vậy?
 
Tuân Du nghiêng đầu nhìn cái tay nhỏ nhắn đang giữ cánh tay hắn, quay lại nói với Ân Ly: “Bổn vương đã khỏe rồi, không cần người chăm sóc, đạ tạ ý tốt của Ân cô nương."
 
Ân Ly bị thái độ này của hắn làm cho tức giận, con người này tại sao giống như người hai mặt vậy: “Vương Gia, Ngài khỏe hay không khỏe không phải chỉ mình Ngài nói là được!" Nàng quay ra ngoài nói với Phúc bá đang đợi ngoài cửa: "Phúc bá, bá đi mời Cao thái y qua đây đi."
 
Phúc bá nhìn trộm Tuân Du liền phát hiện hắn đang lườm mình nên có chút giật mình. Do dự một hồi, Phúc bá quyết định coi như không nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, cúi người nói với Ân Ly: "Vâng thưa cô nương". Sau đó vội vàng đi mời thái y.
 
Tuân Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng như đang chạy trốn của Phúc bá cảm thấy không khỏi tức giận. Hắn xoay người nhìn chằm chằm hung thủ, nói: "Ân cô nương mới mấy hôm không gặp mà hiện tại đã trở thành nhân vật lớn rồi, còn sai bảo cả hạ nhân trong vương phủ của bổn vương nữa."  


 
Ân Ly không sợ hắn, nhìn chằm chằm lại: “Tiểu nữ đã phụng phụng mệnh Tấn An công chúa đến hầu hạ Vương gia cho đến khi Ngài khỏi bệnh nên không dám lơ là." Tối hôm qua con người này còn giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, vậy mà hôm nay hung dữ cái gì chứ, Ân Ly thầm mắng hắn.
 
“Nếu Ân cô nương muốn ở lại thì cứ ở lại đi." Tuân Du vẻ mặt không vui, nói xong liền đi ra ngoài
 
Ân Ly thấy vậy liền chạy ra cửa chặn hắn lại: "Ngài không được ra ngoài cho đến khi khỏi bệnh."
 
Tuân Du bị sự cứng đầu của nàng làm cho tức giận không thôi: “Ân cô nương đang làm gì vậy, chẳng lẽ bổn vương muốn đi đâu đều phải đến xin phép nàng trước sao?”
 
Ân Ly hất cằm lên, trừng mắt nhìn hắn: “Trước đây, Ngài đi đâu tiểu nữ không quan tâm nhưng hiện tại trong người Ngài còn đang bị thương nên không thể ra ngoài được."
 
“Vậy hôm nay bổn vương nhất định muốn ra ngoài thì sao?” Tuân Du nheo mắt nhìn nàng.
 
Ân Ly ngưng lại một lúc không biết đáp lại hắn như thế nào. Tuân Du thấy thế nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước chuẩn bị ra ngoài. 
 
Ân Ly thấy thế vội vàng đuổi theo nhưng hắn chân dài, đi lại rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đi rất xa. Ân Ly trong lúc gấp gáp không để ý xung quanh nên bị vấp phải ngưỡng cửa ngã xuống đất. Vì bị đau nên hốc mắt nàng đỏ lên muốn khóc.
    
Nhưng còn chưa kịp khóc thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên làm nàng giật mình: "Làm sao vậy, hấp ta hấp tấp, nàng không biết cẩn thận một chút ư?"
 
Dứt lời, Tuân Du ôm nàng về phòng, đặt nàng lên giường. Hắn nửa người quỳ cạnh giường nhìn nàng: "Chỗ nào bị thương? Có đau không?"

 
Ân Ly chớp mắt nhưng không có phản ứng gì.
   
“Có phải bị đụng trúng đầu rồi không?” Tuân Du hoảng hốt khi thấy nàng không có phản ứng gì nên nhìn nàng thật kỹ. Trên đầu không thấy có vết thương, bước ra cửa gọi lớn: "Người đâu, tại sao thái y còn chưa tới?" 
 
Hai người Cao thái y và Phúc bá đang trốn bên ngoài xem kịch thấy vậy liền vội vã đi vào.
 
Tuân Du vừa thấy Cao thái y liền kéo vào trong mà không quan tâm đến lão thái y tuổi cao sức yếu, hắn chỉ vào Ân Ly nói: "Nàng ấy ngã bị thương rồi, người mau đến xem thế nào."
 
Cao lão thái y bị hắn kéo đến nỗi lảo đảo vài bước, suýt chút nữa té ngã, trong lòng thầm mắng hắn: "Tiểu tử thối, mấy ngày trước lúc bản thân bị bệnh sao không thấy lo lắng như thế!"
 
Dù trong lòng chửi thầm hắn như vậy nhưng lão thái y vẫn đi đến khám bệnh cẩn thận cho Ân Ly. Lúc này, nàng đã hồi phục lại tinh thần, lén lút nhìn dáng vẻ lo lắng của Tuân Du, trong lòng mơ hồ có ý nghĩ.
 
Ân Ly chẳng qua chỉ là bị thương ở đầu gối và khuỷu tay, bị trầy da một chút, thoạt nhìn có chút đáng sợ, vết bầm tím rỉ ra một chút máu, chỉ cần thoa thuốc, xoa bóp một chút là sẽ tốt lên.
   
Tuy nhiên, Tuân Du nhìn sắc mặt nàng tái nhợt như vậy liền thầm mắng bản thân không nên tức giận mà khiến nàng bị thương.
 
Ân Ly ngồi ở trên giường, nhìn Tuân Du đang quỳ nửa người giúp nàng xoa xoa, trong lòng dần dần hiểu ra vị Thất Vương Gia này chính là người khẩu xà tâm phật. Sau này, nàng đã nghĩ ra làm cách nào có thể trị hắn rồi!
 

“Vương gia, sau này ngài đừng như vậy, nếu không tiểu nữ cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa."
 
Tuân Du dừng lại nhìn nàng, hắn cảm thấy nàng như đang uy hiếp hắn. Nhưng thấy ánh mắt vô tội của nàng liền cúi đầu tiếp tục giúp nàng xoa bóp.
 
Cao thái ý và Phúc bá đứng một bên nhìn nhau không nói gì.
 
Ân Ly hít vào một hơi nói với Phúc bá “Phúc bá, Vương gia đã dậy lâu như vậy, chắc hẳn đã đói bụng rồi, bá sai người chuẩn bị thức ăn đi. À, đúng rồi, đừng quên chuẩn bị cả thuốc cho Vương gia nữa."
 
Phúc bá tuân lệnh chạy nhanh đi xuống sắp xếp, Tuân Du thấy thế lập tức đứng dậy gọi người lại: “Phúc bá! Đứng lại! xe ngựa bổn vương sai ngươi đi sắp xếp đâu rồi?"
    
Phúc bá đứng lại, yên lặng không dám nói gì, trộm nhìn Ân Ly.
 
Ân Ly thấy thế liền kêu lên: “Tê ~” Tuân Du vội vàng quay đầu lại xem nàng. Lúc này, Ân Ly tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn: “Vương gia, Ngài đã khiến ta thành như thế này rồi, muốn đứng dậy cũng không đứng được, vậy mà còn muốn đưa ta trở về, Ngài nỡ lòng làm vậy sao?" Ân Ly vừa dứt lời, nước mắt liền trực trào ra, trông vô cùng đáng thương.  
 
Tuân Du thấy nàng như vậy cảm thấy rất tức giận, hắn biết rõ là nàng đang diễn trò nhưng bản thân lại không có cách nào đánh mắng được chỉ đành đứng đó nhìn.
 
“Phúc bá, Vương gia đói bụng rồi, mau đi chuẩn bị cơm đi.” Ân Ly nhân cơ hội đó liền sai Phúc bá đi làm việc.
 
Không lâu sau, thức ăn đã sẵn sàng bưng lên bàn, Ân Ly bưng bát canh lên, múc một thìa lên thổi rồi đưa đến trước miệng Tuân Du: "Vương Gia?”
 
Tuân Du nhìn nàng, hắn không nói chuyện cũng không mở miệng ra, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia u ám.
 
Ân Ly thấy thế cũng không buông tay, bĩu môi nói: “Vương gia, A Di đói bụng rồi, nếu Vương Gia không ăn thì tiểu nữ cũng không dám ăn nữa.”
 

Tuân Du thở dài, nhận lấy chén canh từ tay Ân Ly uống cạn. Hắn đặt cái chén không lên bàn, rồi lại bưng một chén đặt vào tay Ân Ly nhìn nàng. Hắn muốn Ân Ly cũng phải nhanh chóng uống hết giống như hắn.
   
Ân Ly coi như không nhìn thấy cầm chén canh đặt lại lên bàn, bưng chén thuốc đưa lên trước mặt Tuân Du: "Vương Gia, ngài uống nốt chén thuốc này nữa." 
 
Thấy hắn bất động, Ân Ly lại nói: “Tấn An công chúa phái tiểu nữ tới chăm sóc Vương gia, nếu Vương Gia không chịu uống thuốc thì tiểu nữ sao dám quay lại phủ công chúa. Nếu vậy vết thương nhỏ này của tiểu nữ cũng không cần chữa nữa, dù sao ta cũng không có mặt mũi quay về." 
 
Tuân Du hiểu ra, nha đầu này đã bắt được thóp của hắn là chính mình, biết hắn không muốn để nàng chịu khổ, nên dùng chính mình để uy hiếp hắn.
   
Tuân Du biết sẽ không thể làm gì với nàng nên đành chấp nhận, cầm lấy chén thuốc lên uống hết.  
 
Ân Ly thấy vậy cười híp mắt bưng chén canh lên vừa uống vừa nói: "Chi bằng để Cao thái y giúp Ngài khám bệnh một chút, Vương Gia không phải muốn đưa tiểu nữ về phủ công chúa sao? Nếu Vương Gia khỏe lại, tiểu nữ sẽ không làm phiền khiến Ngài không vui nữa.”
 
Cao lão thái y đang vui vẻ xem kịch thì đột nhiên bị Ân Ly nhắc tới nên khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Tuân Du, cầm hòm thuốc lên bắt mạch cho hắn.
 
Thiếu khanh (*), Cao thái y nói: “Dựa vào mạch tượng này, khí huyết không đủ, cơ bị viêm, lại thêm lúc trước Vương Gia không chịu phối hợp trị bệnh nên không phải ngày một ngày hai liền có thể chữa khỏi. Vì vậy, cứ làm theo cách của thần mới dần dần hồi phục được.”
 
(*) Thiếu khanh: là một chức quan trong triều đình
 
“Đa tạ Cao thái y.” Ân Ly cảm ơn lão thái y, quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tuân Du : “Vương Gia, e rằng tiểu nữ nhất thời không thể quay về được rồi, xem ra còn phải quấy rầy Ngài trong một khoảng thời gian nữa.
 
Tuân Du mặt lạnh, trừng mắt nhìn lão nhân trước mặt, không bỏ qua bộ râu đang giật giật muốn cười mà không dám của lão. Hắn quay lại nhìn gương mặt ngây thơ của Ân Ly, thái dương đau nhói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận