Chương 4
Đêm Thăm
Trăng vừa lên cao giữa bầu trời, cổng viện "cạch cạch" một tiếng liền mở ra, một thân ảnh cao lãnh bước vào. Đó chính là Thất Hoàng Tử vừa trở về mới đây! Xuân Oánh tiến lên hành lễ nói: "Chủ tử, cô nương đã ngủ rồi."
"Ta biết rồi", hắn ngước mắt nhìn khoảng sân đã tắt đèn phía xa, rồi đi về phía phòng ngủ. Xuân Oánh cúi đầu đi theo hắn: "Hôm nay cô nương ăn nhiều hơn một chút nhưng lúc đi ngủ tâm tình dường như không được tốt."
Hắn từng bước đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng ngủ của nàng. Xuân Oánh bước tới mở cửa, sau khi hắn bước vào liền đóng cửa lại.
Căn phòng tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt đất. Trong phòng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào quen thuộc. Hắn có nội lực hơn người nên tầm nhìn ban đêm cũng như ban ngày. Nhấc chân bước đến phía giường, càng gần, hắn càng cảm nhận mùi hương một cách rõ ràng.
Hắn đứng lặng bên giường của nàng, nhìn lên quả dầu thơm mùi khói nhẹ treo trên giường nàng rồi vén màn giường ngồi vào trong. Chiếc giường hơi trầm xuống do sức nặng cơ thể hắn, phát ra tiếng cót két.
Trên giường, cả người nàng đều bị che dưới lớp chăn bông, ngay cả khuôn mặt cũng bị che lại, chỉ lộ ra cái đầu với mái tóc đen nhánh trên gối. Hắn cười khẽ, kéo chăn xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hắn nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, mày liễu giãn ra, gương mặt trắng nõn phiếm hồng. Hắn khẽ âu yếm vuốt ve khuôn mặt nàng, tay xoa xoa tóc liền phát hiện ra tóc nàng vẫn còn chút ẩm.
“Sao tóc chưa khô liền đi ngủ, cũng không sợ đau đầu hay sao.” Than thở một tiếng, hắn ôm nàng đến bên giường, đặt đầu nàng gối lên đùi mình, một tay nhẹ nhàng chải phần tóc đen còn ẩm của nàng, tay kia kẽ vuốt lông mày của nàng.
Đợi khi tóc nàng đã khô, hắn đưa nàng trở lại giường. Sau đó, hắn ngồi ở mép giường, cởi áo khoác và giày, xoay người lên giường, xốc chăn chui vào.
Một tay Tuân Du đỡ lấy cổ nàng, ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng, hít lấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể nữ tử. Cuối cùng, nàng cũng đã quay lại vòng tay của hắn rồi. Hắn không kiềm chế được liền hôn lấy đôi môi đỏ mọng. Ban đầu, hắn chỉ dịu dàng hôn xuống, sau đó liếm mút, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng đưa lưỡi vào miệng nàng, khuấy động dịch ngọt trong miệng nàng.
"Ưm...", Ân Ly bị hắn hôn đến không thở nổi, rên rỉ như muốn tỉnh lại. Hắn sờ gáy nàng, cởi dây váy xuống, kéo chúng ra khỏi người nàng. Bàn tay hắn tiến vào trước ngực nàng, xoa xoa phần phía trước mềm mại, cả tay đều mềm mại xoa nắn. Tuân Du nhất thời thấy bụng dưới như muốn nổ tung. Hắn một tay cởi bỏ dây quần trong của mình, phía dưới bật ra cự vật lớn. Hắn kéo tay nàng để nàng nắm lấy vật thô lớn, thoải mái mà than nhẹ một tiếng.
"Ưm...A Di..." Tuân Du liếm khóe miệng nàng, một tay vuốt ve, nhào nắn trước ngực. Bàn tay to lớn cầm bàn tay nhỏ nhắn, trơn bóng của nàng ôm lấy vật lớn to dài của hắn lên xuống. Gậy thịt của hắn còn to hơn bàn tay nhỏ nhắn của Ân Ly mấy phần. Tay của nàng chỉ có thể che được một phần ba độ lớn của hắn, nhưng hắn cũng không thèm để ý, tốc độ lên xuống càng ngày càng nhanh. Lúc này, khắp phòng đều là tiếng thở dốc của hắn và tiếng nước do môi lưỡi giao nhau triền miên.
"Ưm..." Sau khoảng thời gian hai nén nhang, khuôn mặt hắn mới chịu rời ngực nàng ra. Hắn thở nặng nhọc, dùng áo nhỏ sạch sẽ giúp nàng lau bàn tay đầy ái dịch rồi ném sang một bên.
Hắn đã đợi nàng hai đời, một bữa tráng miệng thôi sao đủ thỏa mãn hắn. Tuân Du xoay người ngồi dậy, nháy mắt liền cởi hết quần áo ra, một thân vai rộng, cơ bắp phập phập phồng phồng hiện ra. Hắn không mất sức cởi ra áo váy lông cừu của nàng. Hiện ra trước mắt hắn là một thân thể trắng như tuyết, dưới ánh trăng như đang phát sáng. Gương mặt được che bởi làm tóc đen láy, nàng giống như một nữ thần giáng thế.
Côn thịt của Tuân Du vừa được phát tiết lại trướng đau lên. Hắn tách hai chân của Ân Ly một cách cẩn thận để lộ ra nơi đào hoa mà hắn ngày đêm thương nhớ. Nơi tư mật của nàng mượt mà hồng hào, hai bên vách hoa thịt nhú ra mềm mại, mầm nhỏ phía trên lộ ra cái đầu nhọn nhọn giống như mầm chổi của nhụy hoa vậy.
Nhớ đến lúc cùng nàng hoan ái ở kiếp trước, cảm giác cự vật bị hoa huyệt tuyệt diệu này của nàng bao lấy, thân dưới của Tuân Du lại trương cứng lên. Hắn gầm nhẹ, dùng hai tay nhẹ nhàng mở ra hai cánh hoa giữa nơi tư mật của nàng làm lộ ra cái động nhỏ hồng nhuận. Hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm láp, trong miệng tràn đầy mùi thơm cùng ngọt ngào!
Tuân Du khó lòng nhẫn nhịn, vừa mở miệng liền hút toàn bộ mật dịch, đầu lưỡi không ngừng vươn sâu vào trong, dường như muốn tiến sâu hơn nữa vào thân thể nàng. Toàn bộ mật dịch của nàng đều bị hắn hút sạch sẽ.
"...A..." Ân Ly nửa mộng nửa tỉnh, muốn cử động nhưng toàn thân đều vô lực, chỉ cảm thấy thân dưới có cảm giác kỳ lạ, vừa vui thích vừa đau. Hai mắt nàng nặng trĩu, hai chân mở rộng, giữa hai chân dường như có vật gì đó đang cử động. Bên ngoài hoa huyệt bị bao vây bởi một mảnh ấm áp, bên trong có vật mềm gì đó không ngừng chọc vào rút ra. Không bao lâu phía dưới nàng ngày càng ướt át, mật dịch chảy ra rất nhiều. Tuân Du mở miệng hút hết dâm thủy vào bụng.