Lời này vừa nói ra Ân Thực Thu ngạc nhiên tại chỗ, hắn cho rằng sẽ là vị họ hàng nào đó của công chúa, chưa từng nghĩ đến lại là Thất hoàng tử hiện tại chiến công lẫy lừng! Hắn nhất thời không biết chính mình là nên buồn hay nên vui, có chút sợ hãi mở miệng: “Thất Vương gia thân phận tôn quý, tiểu nữ chỉ sợ bất kham thất phối*.”* Ý nói không xứng đôi vừa lứa.Tấn An công chúa thấy phản ứng của hắn cũng là nằm trong dự liệu , cười nói: “Bổn cung nếu tự mình đến đây, việc này tất nhiên là đã có định luận, Ân khanh không cần lo lắng.
Ân cô nương chỉ cần chờ làm Thất Vương phi là được.”Không bao lâu Tấn An công chúa liền rời đi trước, trước khi đi còn nói với Ân Thực Thu sính lễ mấy ngày nữa sẽ được đưa đến, thuận đường cùng thỉnh bà mối định ngày đính hôn rồi, còn ngày thành thân, đợi Thất Vương gia trở về kinh thành sẽ định.Trong phòng ba người đều không nói gì nhưng tâm tư lại khác nhau, Ân Ly tất nhiên là vui mừng khôn xiết, Ân Thực Thu và lão phu nhân lại là tình cảnh bi thảm.
Lão phu nhân giương mắt nhìn Ân Ly ngồi bên cạnh, bỗng nhiên phát hiện ý cười chưa kịp thu hồi nơi khóe miệng nàng, nhíu nhíu mày.
Bà đời này chưa từng nhìn sai người, nhìn việc cũng rất chuẩn.Bà đứng dậy, Ân Ly vội tiến lên đỡ bà, lão phu nhân nói: “Đỡ ta về phòng đi.” Ân Ly liền đỡ bà trở về viện.Vào phòng, Ân Ly vội vàng sai bảo hạ nhân thay quần áo rửa mặt cho lão phu nhân, sắp xếp cơm canh, ngồi ở ghế thái sư lão phu nhân bỗng nhiên nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài, ra ngoài viện canh giữ, ai cũng không được tiến vào.
A Di con ở lại.”Ân Ly ngây cả người, không biết lão tổ tông làm sao vậy.
Trong phòng hạ nhân nối đuôi nhau mà ra, lão phu nhân nhìn chằm chằm Ân Ly sau một lúc lâu không nói gì, ánh mắt như đại bàng sắc bén, Ân Ly hoảng sợ, tổ mẫu chưa từng nhìn nàng như thế này bao giờ.Đang lúc Ân Ly không biết phải làm sao, lão phu nhân lại mở miệng: “Khi con đi Kinh thành đã xảy ra chuyện gì, nói ra từng việc một cho ta.”Ân Ly miệng hấp hé, sợ hãi mở miệng nói nhỏ: “Lúc về chẳng phải đã nói qua rồi sao ạ.” Ý nàng chính là khi về nhà kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở Kinh thành.Lão tổ tông đem chung trà trong tay đập thật mạnh trên mặt bàn, nước trà đã nguội lạnh trong ly rơi vãi đầy mặt bàn: “Ta hỏi chính là chuyện giữa con và Thất Vương gia, những chuyện này trước đó con có nói rồi hử?”’Ân Ly bị bà dọa cho hoảng sợ, nàng chưa bao giờ thấy tổ mẫu giận dữ như vậy, lão phu nhân luôn luôn yêu thương nàng chỉ có hơn, chưa từng nổi trận lôi đình như hôm nay bao giờ.
Ân Ly không kiềm chế hốc mắt ửng đỏ, đứng ở nơi đó không dám nói lời nào.Lão phu nhân thấy nàng như vậy nhịn không được lòng mềm xuống, thở dài một tiếng: “Con cho rằng Vương phi trong kinh thành dễ làm như vậy sao? Con nhìn xem hiện tại vài vị Vương gia đã kết hôn, Vương Phi của bọn họ ai ai cũng là đại gia tộc danh tiếng hiển hách, ngay cả như vậy, mấy vị Vương gia đó vẫn không ngừng nạp tiểu thiếp.
Đặc biệt là vị Thất Vương gia này, hắn hiện giờ là người có khả năng kế thừa đại thống nhất, đến lúc đó hắn đã là vua của một nước, hậu cung bao nhiêu là phi tần, đến lúc đó con phải xử lý như nào? Nhà của chúng ta có gia thế bao lớn, càng không có tước vị kế tục, không thể nào so sánh với mấy vị hầu tước quý tộc trong Kinh thành.
A Di, tổ mẫu chỉ mong đời này con có thể tìm được người vừa ý, có thể thương con yêu con, không cần gia thế to lớn như nào, an an ổn ổn sống hết một đời, như vậy ta đã an tâm rồi.”Ân Ly quỳ một lúc bên đầu gối lão tổ tông khóc không thành tiếng.
Nàng biết tổ mẫu nói những câu này đều vì muốn tốt cho nàng, sao nàng lại không biết đạo lý của những lời này, thậm chí không lâu trước đây chính bản thân nàng cũng từng nghĩ như thế này.
Nhưng nàng đã thật sự gặp gỡ người kia, yêu người kia, tất cả đạo lý đều không thể giúp được nàng, ý chí đã t định, tất cả đều là mong muốn của nàng..