Di châu


Không qua mấy ngày, bà mối liền mang theo một đám sai vặt của công chúa nâng mấy xe sính lễ vào cổng lớn Ân phủ.

Cho dù lão phu nhân và Ân Thực Thu có tức giận như thế nào, chuyện đính hôn này cứ thế mà ấn định.Ân Ly bởi vì mấy ngày trước ở trong phòng tổ mẫu bị răn dạy một trận, trong lúc nhất thời cả người cũng bơ phờ, không muốn làm gì cả.

Ân Duyệt cũng cảm nhận được không khí quỷ dị trong nhà, cũng chỉ lặng lẽ không dám lên tiếng, thỉnh thoảng chọc cho tỷ tỷ vui vẻ.“Nghe nói Thất Vương gia ở Bắc Cảnh đánh thắng trận, dị tộc đại bại, hiện giờ đang khải hoàn về triều đó.” Từ khi Liên Bích Liên Kiều nghe nói Ân Ly và Thất Vương gia đính hôn, đều thật vui mừng thay cho Ân Ly, tuy rằng không biết nàng vì sao không vui nhưng vẫn tìm cách chọc nàng vui vẻ.


Hôm nay Liên Kiều ở bên ngoài nghe được tin tức này vội vội vàng chạy về nói với Ân Ly.Đây lại là đại sự, hiện giờ toàn Lương Quốc trên dưới đều vì việc này mà vui mừng, Biện Châu tự nhiên cũng nhận được tin tức này.Ân Ly tuy là tâm tình phiền muộn nhưng nghe thấy tin tức này vẫn rất vui mừng, thật sự quá tốt khi hắn có thể bình an trở về.Thấy Ân Ly chỉ cười cười không nói chuyện, Liên Kiều thấy thế hỏi: “Cô nương, làm Thất Vương phi không tốt sao? Người vì chuyện gì mà mấy ngày nay đều không vui?”Lời này của Liên Kiều lại gợi lên ký ức ngày ấy Ân Ly ở trong phòng tổ mẫu , khóe miệng nhếch lên lại thu hồi, Liên Bích ở bên cạnh thấy thế dùng bả vai đẩy nhẹ Liên Kiều, trừng mắt với nàng ta, Liên Kiều biết tự mình nói sai, không dám hỏi nữa, tìm cái cớ đi ngoài phòng.Ban đêm nằm ở trên giường, Ân Ly nhớ tới những lời tổ mẫu nói với mình, lại thấy mấy ngày nay thái độ phụ thân, tổ mẫu cũng rất lãnh đạm với mình, không nhịn được hốc mắt lại đỏ, vùi vào trong chăn khóc rầu rĩ.Cạnh cửa sổ trong phòng truyền đến tiếng động nhỏ, Ân Ly đang khóc dữ dội, cũng không để ý cứ nghĩ đó là tiếng gió bên ngoài thôi.

Bỗng nhiên cảm thấy một bàn tay khô nóng ôm lấy một vai nàng.“Ô!” Nàng sợ muốn la lên, lại bị người kia một tay che kín miệng.


Bóng tối trong tấm màn quả thực là đen như mực, Ân Ly mở to đôi mắt nhưng không thấy rõ được gì, chỉ cảm thấy bàn tay che miệng nàng thật to, trên tay đầy những vết chai, hẳn đây là tay của nam nhân!Điều này khiến nàng càng sợ hãi, bẻ tay hắn ra sức giãy giụa, người nọ sức lực cực lớn, một bàn tay liền có thể giữ chặt nàng, thân người to nặng chỉ chốc lát đã đè lấy người nàng.“A Di, là ta!” Tuân Du thấy nàng giãy giụa không thôi, sợ nàng làm bản thân bị thương, vội nhỏ giọng mở miệng gọi nàng.Quả thật là hắn! Lòng Ân Ly vốn dĩ tuyệt vọng lập tức thả lỏng, vừa khóc lóc kéo bàn tay hắn đang che miệng ra vừa dùng sức đập hắn: “Sao Ngài im hơi lặng tiếng như vậy dọa ta sợ!”Tuân Du nhỏ giọng dỗ dành nàng nói thẳng bản thân hắn sai rồi, tay buông ra cho nàng tùy tiện đánh.

Ân Ly đánh một hồi lại cảm thấy đau lòng, không đánh hắn cũng không để ý tới hắn nữa chỉ xoay đầu sang một bên khụt khịt mũi rơi nước mắt.Tuân Du thấy thế không thuận theo, tiến lên vừa khẽ vỗ về nàng vừa hôn lấy gương mặt nàng, một tay còn nắm tay nàng muốn nàng đánh hắn.Tuân Du vốn là muốn chọc nàng vui vẻ, nào biết vừa vỗ về Ân Ly liền không thể khống chế bản thân, ôm lấy cổ nàng một cái, áp sát ngực hắn không cho thút thít.

Nỗi vấn vương, nhớ nhung của cả năm này cùng với buồn tủi, lo lắng của mấy ngày nay, tất cả đều bộ phát trước mặt hắn.Tuân Du đau lòng ôm nàng, ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng, môi kề sát vành tai nàng dỗ dành nàng: “A Di chớ khóc, khóc hư người rồi ta sẽ đau lòng, đừng sợ, ta đã trở về, hết thảy đều giao cho ta, nàng yên tâm…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận