Di châu


Qua thêm hai ngày Tuân Du quả nhiên mang về cho nàng một con ngựa con, là con ngựa cái với bộ lông màu táo đỏ, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Ân Ly nhìn thấy rất thích, Tuân Du thấy thế nhích gần nàng kể công: “Vi phu sắp xếp chuyện này có ổn thỏa không?”Ân Ly đang cho ngựa con ăn cà rốt, nghe thấy quay đầu qua cười nói: “Đa tạ Vương gia ban ngựa.” Ánh mắt nàng cong cong thành trăng khuyết, ngọt ngào tình tứ, hai lúm đồng tiền bên khóe môi càng hiện lên rõ ràng.


Tuân Du liếc mắt một cái, nhích đến cạnh nàng khàn giọng thì thầm: “A Di không ban thưởng gì cho bổn vương sao?”Ân Ly nghe thấy lời này ngập ngừng một chút, ngoảnh đầu lại làm như không nghe thấy, tiếp tục cho ngựa ăn.

Mấy hôm trước nàng đã được giáo huấn, người này một khi hỏi nàng hỏi cái lợi thì đều không phải là chuyện tốt gì, hai ngày trước xin hắn dạy nàng cưỡi ngựa, hắn lại xin ứng trước phần thưởng chính là đêm đó đem nàng giày vò không thể xuống giường, bây giờ nàng sợ hắn rồi.Thấy Ân Ly không tiếp lời Tuân Du thở dài, nói: “Con ngựa này bổn vương phải tốn không ít công sức mới tìm về được cho Ân Ly, thật làm bổn vương đau lòng.”Thấy hắn lại bắt đầu không biết xấu hổ mà quấy nhiễu nàng, Ân Ly liếc hắn một cái hỏi: “Vậy vương gia muốn ban thưởng gì?”Tuân Du chỉ vào miệng mình cười nói: “Thưởng cho bổn vương một cái thơm là được rồi.” Hắn tự biết không thể làm quá mức, suy cho cùng cái bản thân thật sự đang muốn vẫn chưa đến lúc, bây giờ chẳng qua chỉ là muốn được lợi chút ít, tránh cho dọa đến nàng.Ân Ly liếc hắn một cái, người này ở trước mặt nàng cả ngày không có cái nào nghiêm chỉnh, cũng không biết đi ra ngoài cùng với người khác giao thiệp như thế nào.

Nhìn thấy nàng không động đậy, Tuân Du cũng không gấp, khóe mắt mang theo ý cười, nhìn chằm chằm nàng không động.

Ân Ly thầm thở dài, biết người này hôm nay không nhận được thưởng, sợ là không chịu thôi.Nhìn khắp bốn bề một chút, trong chuồng ngựa chỉ có hai người, lúc nãy sai vặt đã bị Tuân Du sai đi rồi.

Ân Ly liếm liếm đôi môi có chút khô, vịn vai hắn tiến gần đến, suy nghĩ muốn trước hôn đại một cái.Nhưng người này đúng là xấu xa, mắt thấy động tác của nàng, hắn vẫn cứ đứng thẳng đó như cũ.


Người này cao bao nhiêu a, Ân Ly mới cao ngang bả vai hắn, không thể không nắm lấy vai hắn, nhướn chân với lên.Với cả nửa ngày cũng không tới, Ân Ly giận dỗi.

Người này xin nàng thưởng, cho rồi lại cao ngạo như vậy! Miệng đang muốn lui trở về, liền bị hắn ôm vào trong lòng, cúi người xuống, thoáng chốc nuốt trọn đôi môi đỏ mọng quyến rũ hắn mong chờ nãy giờ!Nụ hôn của hắn nghiền ép môi lưỡi mềm mại của nàng, như người lữ khách đã khát nước rất lâu rồi, liều mạng mà nhấp lấy một ngụm nước ngọt ngào.

Đem đầu lưỡi của nàng câu vào bên trong miệng mình mà quấn lấy, tựa như hai dây leo quấn lấy nhau, giữa giao hoan triền miên quên mất ta nàng, quên mất ngày đêm.


Trong mắt hắn hiện nay chỉ chứa một mình nàng, chỉ muốn nàng, hận không thể đem nàng một ngụm nuốt xuống mới vừa lòng.Ân Ly bị hắn xâm chiếm đã sớm không nhận ra phương hướng, giơ cánh tay mảnh khảnh ôm vòng lên cổ hắn, chân không biết từ lúc nào đã giẫm lên trên bàn chân hắn, cả người bị hắn sống chết ép vào trước người.

Thân thể dán chặt vào trước người hắn, cách lớp y phục có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của hắn, một vật cưng cứng từ từ chạm vào bụng nàng, nhẹ nhàng ma sát.Một cánh tay Tuân Du ấn sau đầu nàng, khẽ dùng sức để nàng không thể không ngẩng đầu lên mặc cho hắn gặm nuốt, một cánh tay khác theo eo nàng từ từ đi xuống, đỡ dưới mông nàng, mạnh mẽ đem thân thể như nước này ép vào trong lòng, tách hai chân nàng ra để nàng quấn lấy eo mình, cả thân dưới dán chặt vào nơi mật huyệt của nàng.Lúc hắn đem nàng đặt lên hàng rào, Ân Ly mới hồi phục tinh thần lại, vội đẩy hắn: “Điện hạ không phải nói chỉ thưởng một cái hôn là được sao?! Đây lại là làm cái gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận