Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Bóng đêm chậm rãi tiến đến, ánh nến chung quanh lục tục sáng lên, người vào quán ăn vặt càng đến càng nhiều, đúng là thời khắc buôn bán đắt nhất, bởi vì quán này chỉ có buổi tối mới có thể mở cửa việc buôn bán, chẳng những món ăn không mắc, hơn nữa hương vị cũng rất ngon, cho nên vừa đến buổi tối khách mới khách quen gì cũng nhất nhất đi vào ngồi xuống, chung quanh tiểu *** đều có khách ngồi đầy.

Trang trí trong quán hết sức thông thường, không có chút nào xa hoa lịch sự tao nhã, dùng lều bạt giản dị dựng thành cái quán, sau đó chung quanh là bàn ghế hình vuông làm từ gỗ, có bàn còn thiết một góc, nhưng cũng không có ai đi để ý, có thể ăn no là được, cũng không có cái loại nhàn tình lịch sự tao nhã của người giàu.

Ở đây phần lớn đều là những dân chúng cuộc sống bình thường, là lão hán thô nhân nói chuyện giấu không được thô khẩu, tùy tiện, cứ thế gác một chân lên ghế, xăn tay áo, ăn thức ăn thì “ừng ực ừng ực” nuốt vào, cũng không biết rốt cuộc là có nhai nuốt gì không.

Nhiều bàn đầy khách như vậy, cũng chỉ có một bàn có một phụ thân ăn mặc mộc mạc, mang theo một tiểu hài tử năm, sáu tuổi văn văn tĩnh tĩnh từ từ ăn, phụ thân đem tất cả thịt ngon đều gắp cho đứa con, bản thân chỉ ăn một ít thức ăn chay, thường thường nhìn đứa nhỏ nhà mình ăn cơm, nhìn thấy bên miệng tiểu hài tử dính cơm liền vươn tay ôn nhu thay đứa nhỏ lau đi. Tiểu hài tử nhìn thấy phụ thân giúp chính mình lau đi hạt cơm, liền mở cái miệng ngậm đầy thức ăn, nhìn phụ thân cười “hắc hắc”.

Hai phụ tử vốn đang ăn ngon, liền nhìn thấy một tiểu thiếu niên mặc áo xanh đôi mắt trông mong chằm chằm nhìn cái đùi gà trên đĩa phụ thân cố ý mua cho đứa con, hai phụ tử đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu thiếu niên áo xanh đột nhiên xuất hiện, còn có tiếng “ùng ục ùng ục” thỉnh thoảng từ bụng tiểu thiếu niên áo xanh vang lên.

Tiểu hài tử vốn cũng rất ít khi được ăn thịt, nhìn thấy một tiểu thiếu niên áo xanh thèm thuồng nhìn nhìn, thần tình “sát khí” ngắm cái đùi gà của mình, tiểu hài tử ngồi trên ghế lập tức sợ bị cướp đi, vội vàng lấy cái đùi gà đưa vào miệng mình, cắn một miếng thật to trên cái đùi gà, sau đó vẻ mặt đắc ý nhìn thấy tiểu thiếu niên áo xanh.

Tiểu thiếu niên áo xanh cũng chính là Tiểu Bạch, hai tay vịn chặt lấy cái bàn, vẻ mặt nước mắt lưng tròng nhìn người phụ thân kia, tựa hồ không rõ những thứ bình thường bé nhìn chằm chằm, sư phụ liền nhất định sẽ nhịn không được đưa cho bé, nhưng tiểu hài tử kia lại cứ thế mà ăn ngay trước mặt mình.

Vị phụ thân ăn mặc mộc mạc đối mặt ánh mắt nóng rực của Tiểu Bạch, buông chiếc đũa cùng bát cơm trong tay, rất là không được tự nhiên ho khan vài tiếng.

Tiểu Bạch đói sắp xỉu tựa hồ đã quên đây không phải sư phụ lúc nào cũng chiều theo ý mình, mà là một phụ thân hoàn toàn xa lạ hơn nữa đã có đứa nhỏ để yêu thương.

“Cái kia, tiểu huynh đệ ngươi đã đói bụng sao?”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Vậy ngươi trên người có tiền không?”

“......” Tiền? Là cái mà Trúc Tử chất thành núi cao cao dưới giường sao? Vẫn là lắc đầu.

“Nhà ngươi ở nơi nào a?”

“......” Nghe được chữ nhà, cái mũi Tiểu Bạch liền ê ẩm.

“Phụ thân của ngươi có phải ở gần đây hay không a?”

“......” Lắc đầu, Tiểu Bạch không có phụ thân.

Phụ thân ăn mặc mộc mạc nhìn Tiểu Bạch hỏi gì cũng không biết khó xử, lại nhìn nhìn cái bàn không còn lại không bao nhiêu đồ ăn mà khó xử.

Lúc này tiểu hài tử ở một bên, nhìn thấy phụ thân mình khó xử, suy nghĩ, đưa tay ra lại kéo trở về, do dự lại do dự, sau đó cũng rất là không tình nguyện đưa cái đùi gà mình đã cắn một miếng đến trước mắt Tiểu Bạch.

“Kia...... Kia...... Cho ngươi ăn đi...... Oa... Ô ô ô ” tiểu hài tử nói xong nhìn thấy Tiểu Bạch thật sự nhận đùi gà trên tay mình, liền nhịn không được khóc òa.

Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu hài tử xảy đưa cái đùi gà đến trước mắt mình, nhãn tình sáng lên, liền rất nhanh vươn tay, chuẩn bị lấy, nhưng Tiểu Bạch còn chưa đụng tới, tiểu hài tử liền ủy khuất khóc lên.

Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu hài tử khóc, lập tức kinh hách rút tay mình về, vẻ mặt vô tội nhìn phụ thân mộc mạc bên cạnh.

Phụ thân nhìn tiểu hài tử của mình khóc, trong lòng cũng rất là đau lòng, tân tân khổ khổ thật vất vả bán đi một ít tranh chữ của mình, muốn cho đứa con mình hảo hảo ăn no nê, rồi lại gặp được một tiểu đồng đói khát, trong lòng cũng là thế khó xử.

Tiểu Bạch nhìn thấy tiểu hài tử nắm chặt chân gà khóc ngã vào trong lòng phụ thân mình, liền cũng không thể không biết xấu hổ cướp lấy cái đùi gà trong tay tiểu hài tử, sau đó vẻ mặt cô đơn bước đi.

Tiểu Bạch đi vài bước, lại xoay người vài lần nhìn đôi phụ tử kia, phụ thân luống cuống tay chân dỗ đứa nhỏ, trong miệng thấp giọng nói: “Ngoan...... Ngoan... Duyên Nhi không khóc, không ai tranh đùi gà với Duyên Nhi.”

Sau đó lơ đãng lại thấy ánh mắt Tiểu Bạch, vẻ mặt xấu hổ nhanh chóng chuyển mắt qua hướng khác.

Tiểu Bạch nhìn đến, trong lòng lại nhớ đến sư phụ của mình, nếu sư phụ tại bên cạnh

tuyệt đối sẽ không để Tiểu Bạch bị đói.

“Ùng ục ùng ục......”

Sư phụ, người ở nơi nào a, Tiểu Bạch đói lắm......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui