Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Đang lúc bốn người tùy ý ngồi bên hồ nước nói cười vui vẻ, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, chỉ thấy quản gia bước nhanh đến, vừa thấy Lâm Tịch liền nói: “Lão gia, trong cung có công công vào Quốc sư phủ nói muốn gặp ngài.”

Lâm Tịch vừa nghe đến người trong cung tới, mi tâm liền nhíu chặt, nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong cùng Tiểu Bạch bên cạnh xin lỗi: “Vốn định cùng Mộ Dung Đại ca hảo hảo tâm sự, không nghĩ tới trong cung còn có người tìm ta, vậy Mộ Dung Đại ca, các ngươi tiếp tục ở đây chậm rãi câu cá trước, ta đi xem thế nào rồi sẽ quay lại.”

Mộ Dung Lâm Phong cười cười nói: “Ân, Lâm Tịch bận thì đi trước đi.”

“Ân, lúc nãy nghe Tiểu Bạch đệ đệ hình như thực thích ăn cá, ta đã kêu đầu bếp làm một đĩa cá chép hấp lá sen cho Tiểu Bạch đệ đệ ăn, Tiểu Bạch đệ đệ có thích không?”

Tiểu Bạch vừa nghe đến cá không câu được, lại có thể ăn cá, rất là vui vẻ nói: “Ân, Tiểu Bạch muốn ăn.”

Lâm Tịch nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt hưng phấn nhìn mình, liền lập tức phân phó người hầu đi xuống kêu đầu bếp chuẩn bị, sau đó mới rời đi.

Trúc Tử sau khi đám người Lâm Tịch mới vừa đi liền nói với Tiểu Bạch nói: “Tiểu ngu ngốc, ngươi thế nào lại thích ăn như vậy mà, để cho người ta dùng một con cá liền bắt cóc được ngươi.”

Tiểu Bạch bất mãn nói: “Sẽ không mà, Tiểu Bạch phải vĩnh viễn cùng sư phụ ở một chỗ, sẽ không bị bắt cóc.” Sau đó liền ôm chặt lấy thắt lưng Mộ Dung Lâm Phong, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên ngực Mộ Dung Lâm Phong.

Mộ Dung Lâm Phong nghe được trong lòng rất là vui mừng nói: “Ân ân, Tiểu Bạch ngoan nhất.”

Trúc Tử ở bên cạnh vẻ mặt buồn nôn nhìn bọn họ, Tiểu Bạch cũng không quản mặt Trúc Tử tác quái thế nào, vẫn vui vẻ cọ tới cọ lui trên ngực Mộ Dung Lâm Phong, rất hạnh phúc

“Sư phụ...... Sư phụ......”

“Ân...... Sao nào......”

“Sư phụ...... Chúng ta khi nào thì về nhà a?” Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“...... Sao thế...” Mộ Dung Lâm Phong có chút phản ứng không kịp Tiểu Bạch nói sang chuyện khác cực nhanh.

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, giống như cũng không biết vì cái gì phải rời khỏi, ở đây có rất nhiều thứ có thể ăn, cũng rất nhiều vật xinh đẹp để ngắm, sư phụ đã ở bên, Tiểu Bạch không có kết quả rầu rĩ nói: “Không biết ”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Bạch kỳ thật cũng là hiểu được ý tưởng của Tiểu Bạch, nhưng hiện tại cái gì cũng nói không được với Tiểu Bạch, lần này đi chính là vì tìm kiếm Bạch Quả, cứ như vậy trở về, chẳng phải là uổng một chuyến đi, hơn nữa thân thể Tiểu Bạch cũng không thể chờ được nữa......

Qua sau đó không lâu, một người hầu bưng tới một đĩa cá chép hấp lá sen thật to đến, đặt trên bàn đá bên cạnh, vẫn còn bốc khói nóng hôi hổi, từng đợt hương vị trong veo phiêu tán ra, Tiểu Bạch vội lôi kéo tay Mộ Dung Lâm Phong đi qua, vui vẻ nói: “Sư phụ, thơm quá a ”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt lóe sáng nhìn cá chép lá sen hấp, cầm lấy một cái đĩa nhỏ cùng một đôi đũa kế đó, cẩn thận lấy thịt cá đặt ở cái đĩa nhỏ, sau đó mới để Tiểu Bạch ăn, mà Trúc Tử ngồi cạnh không cần chú ý trực tiếp lấy đĩa cùng đũa rồi ăn.

Lúc đang ăn vui vẻ, Lâm Tịch đã trở lại, còn mang đến một tin tức, Hoàng Thượng phải gặp Mộ Dung Lâm Phong, chính là bởi vì Mộ Dung Lâm Phong nhiều lần cứu Quốc sư Lâm Tịch, nói là muốn gặp mặt Mộ Dung Lâm Phong một chút, hy vọng Mộ Dung Lâm Phong đầu tháng có thể tiến cung diện thánh.

Mộ Dung Lâm Phong đối với tin tức này, chỉ là thản nhiên nhíu mi tâm một chút, nhìn Lâm Tịch rõ ràng không yên lòng một chút, không có lập tức trả lời Lâm Tịch.

Trúc Tử nhìn thấy chủ nhân nhíu mi tâm, cho rằng chủ nhân là đang lo lắng cho Tiểu Bạch, vì thế nói: “Chủ nhân nếu muốn đi, Tiểu Bạch ta sẽ hảo hảo chăm sóc, chủ nhân đừng bận tâm.”

Tiểu Bạch vừa nghe thấy mình phải tách khỏi sư phụ, lập tức nắm chặt tay Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ đi đâu, Tiểu Bạch cũng phải đi đó.”

Trúc Tử giữ chặt một bàn tay của Tiểu Bạch nói: “Tiểu ngu ngốc, nghe lời, chủ nhân có việc phải làm.”

Tiểu Bạch cũng không có phản ứng với lời Trúc Tử nói, chỉ càng thêm bắt chặt lấy tay Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong cảm giác được trên tay áp lực càng ngày càng nặng mới hồi phục tinh thần lại nói: “Tiểu Bạch, vi sư đã nói đi đâu đều phải mang theo Tiểu Bạch, cho nên Tiểu Bạch thả lỏng chút, vi sư sẽ không bỏ Tiểu Bạch lại mà.”

“Chủ nhân, này......”

“Không sao đâu, đúng không, Lâm Tịch?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thoáng qua Lâm Tịch tâm tư vô chừng nói.

Lâm Tịch tâm lung tung bị Mộ Dung Lâm Phong kêu về, lập tức phục hồi tinh thần lại, dừng một chút nói: “Đương nhiên, Mộ Dung Đại ca, Tiểu Bạch đệ đệ cùng Trúc Tử đều cùng đi đi, không sao hết.”

“Nhưng mà, ta không xác định bệ hạ gọi các ngươi đến là có phải thật sự chỉ đơn thuần muốn gặp các ngươi hay không, bệ hạ cũng không phải một nhân vật đơn giản.” Lâm Tịch nghĩ nghĩ nói.

“Không có việc gì, chuyện gì đến sẽ đến, thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Tiểu Bạch lo lắng, sờ sờ tóc Tiểu Bạch cười yếu ớt nói. Huống hồ Mộc Triệt quốc quốc quân có ý đồ khác hay không, phải đi mới biết được.

“Nếu Mộ Dung Đại ca nói như vậy, ta đây biết làm thế nào rồi, mấy ngày nay Mộ Dung Đại ca các ngươi ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi vui chơi đi.” Lâm Tịch nghĩ nghĩ nói.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy bóng dáng Lâm Tịch rõ ràng tâm thần không đồng nhất, có chút đăm chiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui