Mọi người nói Hầm Ngục là một nơi nguy hiểm và kì bí, có vô số cạm bẫy, quái vật và ma thú, thế nhưng nó cũng là một nơi có rất nhiều kho tàng và các di tích cổ chứa đầy châu báu, bảo vật quý hiếm. Còn có lời đồn rằng nếu người nào may mắn được chọn trở thành chúa tể của Hầm Ngục thì sẽ có quyền năng như một vị thần ở trong thế giới rộng lớn vô biên đó.
* * *
- Cung thủ chú ý.. Chuẩn bị.. Sẵn sàng.. Bắn!
Giữa thảo nguyên mênh mông có một tòa doanh trại bằng gỗ với quy mô khiêm tốn mới được dựng lên cách đây không lâu. Vào lúc này, các binh sĩ đang tập trung về phía nam doanh trại, bày ra thế trận phòng thủ và chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Theo hiệu lệnh, đội cung binh mặc giáp da tiến sát tới bức tường được tạo bởi các cây cột gỗ to như thân người và cao đến năm mét, họ chia ra năm người một tổ, nhanh chóng leo lên các chòi gác dựng dọc theo bức tường. Cung tên quân dụng là thứ vũ khí tầm xa, dùng để cản trở bước tiến và áp đảo tinh thần đối phương, thế nên bọn họ liên tục bắn tên, muốn tạo ra một cơn mưa mũi tên rơi xuống đầu kẻ địch.
Đứng trên chòi gác, Hao điều chỉnh thân thể theo một tư thế thật vững vàng, sau đó mới lắp tên giương cung. Huấn luyện viên đã từng nói rằng nếu như không có một điểm trụ chắc chắn thì sự rung động của cánh cung có thể khiến mũi tên lệch khỏi mục tiêu rất xa, một cung thủ thành thạo không bao giờ chỉ ỉ lại vào đôi tay và con mắt của mình, mà phải làm sao mỗi mũi tên bắn đi đều vận dụng sức mạnh toàn thân. Hao hít một hơi căng đầy lồng ngực, từ từ kéo dây cung, mắt nhìn vào những bóng đen ẩn hiện trong đám bụi mù mịt che kín đường chân trời phía trước.
"Viuuuuu..", mũi tên rời khỏi dây cung nhanh hơn khả năng mắt thường có thể thấy được. Hao thở ra một hơi, vừa điều chỉnh hô hấp của mình vừa thầm đếm trong đầu "7.. 6.. 5.. 4..". Từ kinh nghiệm tập luyện, hắn biết rằng trong vòng bảy lần đếm mũi tên sẽ bay đến mục tiêu, ".. 3.. 2.. 1. Trúng rồi!"
Một ánh lửa mơ hồ loé lên trong đám bụi mù mịt, bóng đen đang chạy vội dường như hơi lảo đảo một chút, Hao thậm chí có thể tưởng tượng ra tiếng gầm gừ đau đớn của con quái thú, mặc dù không thể hạ sát nó, nhưng cũng đã khiến nó bị thương. Đáng tiếc, vì là tân binh lần đầu thực chiến, nên hắn chỉ được phát cho ba mũi tên, vừa rồi cũng đã sử dụng đến mũi tên cuối cùng, lúc này đành nhịn thèm nhìn những cung binh khác phô diễn các kĩ năng bắn tên điêu luyện.
Cung binh sau khi bắn xong loạt tên đầu tiên sẽ dừng lại nghỉ ngơi bổ sung mũi tên, nhường chiến trường cho đội giáp sĩ tiến lên chuẩn bị sẵn sàng đánh giáp lá cà. Đội giáp sĩ đứng cách một quãng phía sau đội cung binh, tay cầm khiên lớn, rìu chiến hoặc trường kiếm, giáo dài. Tất nhiên đã gọi là giáp sĩ thì giáp sắt là loại trang bị không thể thiếu đối với bọn họ, và cũng khác với cung binh, yêu cầu về sức vóc đối với giáp sĩ cao hơn nhiều, thế nên nhìn bọn họ ai nấy đều to con, hùng tráng như những con gấu.
Trong đám giáp sĩ có một người nổi bật lên bởi hình thể cao lớn vượt trội hơn hẳn những người còn lại, trông lừng lững cứ như một ngọn núi. Ông ta có một bộ râu quai nón rậm rạp, đội một chiếc mũ sắt có hai cái sừng bò nhọn hoắt và vác trên vai một thanh kiếm mũi vuông to bản, dài gấp rưỡi sải tay của một người trưởng thành, đó quả là một thứ vũ khí có kích thước gây ấn tượng mạnh mẽ và dĩ nhiên là cực kì nặng nề.
Giáp sĩ đó là một người quen của Hao, hắn thường gọi ông ta là chú Max. Chú Max lúc này cũng trông thấy hắn.
- Này, tình hình khả quan chứ?
Vì khoảng cách khá xa nên chú Max chỉ dùng tay ra dấu. Hao cũng dùng kí hiệu tay đáp lại:
- Ổn. Cháu bắn trúng một lần.
- Khá đấy! Chuẩn bị lùi ra sau đi, đến phiên bọn ta lên rồi!
Quả nhiên chú Max vừa nhắc xong thì có khẩu lệnh vang lên:
- Cung thủ lui lại! Đội giáp sĩ tiến lên!
Có một đội gồm những dân binh lập tức chạy ra nhanh chóng lắp đặt các giá đỡ bằng gỗ áp sát vào bức tường, sau đó họ trải ván gỗ lên trên để tạo ra một con dốc thoai thoải, các giáp sĩ có thể đi theo con dốc này lên trên đầu tường, dùng ưu thế từ trên cao nhìn xuống để tấn công kích kẻ địch áp sát bức tường.
Lúc này đám quái thú cũng đã chạy tới đủ gần để mắt thường có thể nhìn rõ được, chúng là loài Rhiniron, hình dạng giống như con tê giác có lông trắng, có cặp ngà giống ngà voi đen bóng như đúc bằng sắt.
Mặt đất chấn động, Hao cảm thấy chòi gác cũng đang rung rinh khi bầy Rhiniron tiến gần hơn. Bầy Rhiniron chỉ có khoảng mười mấy con, nhưng vì thân xác to lớn chẳng kém gì loài voi nên khi chúng giận dữ lao đến vẫn tạo ra cảm giác áp bách ghê gớm, người hơi nhát gan một chút có khi chỉ nhìn thôi đã muốn quay đầu bỏ chạy.
Hao đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy chú Max, lúc này đang đứng cùng với hai giáp sĩ khác tạo thành một hình tam giác, bọn họ đang bày ra đội hình tổ chiến đấu ba người tiêu chuẩn của đội giáp sĩ, vũ khí chính đặt nằm dưới đất, trên tay họ lúc này đang cầm những ngọn lao dài.
- Ném lao!
Khi bầy Rhiniron tiến vào tầm tấn công, mệnh lệnh được ban ra. Sau khi ném lao, không nhìn chiến quả, tất cả các giáp sĩ đều chùng người xuống, bọn họ biết rằng ngay bây giờ điều quan trọng nhất là phải đứng cho thật vững để vượt qua lần công kích đầu tiên.
Liên tiếp nổ ra những tiếng vang như tiếng đá núi va vào đáy vực, bầy Rhiniron húc mạnh vào bức tường gỗ, có một số giáp sĩ bị chấn động mạnh hất ngã lăn ra, một số người xui xẻo rơi ra bên ngoài bức tường thì lập tức bị những con Rhiniron khổng lồ dẫm cho nát nhừ.
- Thời cơ đến rồi!
Các giáp sĩ an ổn vượt qua lần công kích đầu tiên lúc này nắm lấy cơ hội bầy Rhiniron chững lại, lập tức dùng vũ dài chém hoặc đâm vào đầu chúng, mục tiêu chính là những con mắt. Rhiniron toàn thân da cứng lông dày, thậm chí nhiều chỗ còn có giáp xương, nhưng giống như nhiều loại động vật khác, điểm yếu của chúng nằm ở con mắt, đặc biệt mắt chúng rất lớn, dễ dàng nhắm trúng. Chỉ cần chém trúng mắt, Rhiniron sẽ bị mù, chúng sẽ sợ hãi bỏ chạy, không còn khả năng gây uy hiếp gì nữa.
Hao nhìn thấy chú Max đang cười lớn, cầm thanh trường kiếm khổng lồ bằng hai tay múa may vù vù, trông vừa buồn cười vừa uy phong. Chú Max đã chém trúng vào một bên mắt của một con Rhiniron, con quái thú đó đau đớn cuồng nộ chạy vòng quanh một chỗ, ngay sau đó ông và hai đồng đội không để ý đến nó nữa, lập tức chạy đi chi viện cho những nơi khác.
Bây giờ là đến phần việc của các cung binh như Hao, một số con Rhiniron bị thương và bị cơn đau làm cho phát cuồng, chúng không bỏ chạy mà sẽ giẫm đạp lung tung, hoặc làm những hành động điên cuồng không có mục đích, các cung binh sẽ tập trung nhắm bắn vào chỗ yếu hại và kết liễu chúng, bởi vì những con Rhiniron như vậy đã mất đi lý trí và không biết tránh né các mũi tên.
Lúc này mọi người đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau lần công kích đầu tiên, bầy Rhiniron không thể húc đổ được bức tường và xông vào bên trong thì nguy cơ lớn nhất coi như đã qua. Bởi vì chỉ có lúc Rhiniron dùng thân xác nặng vài tấn hùng hục lao tới mới là lúc chúng đáng sợ nhất, còn một khi đã dừng lại, với tốc độ chậm chạp và đầu óc kém thông minh thì chúng sẽ bị các binh sĩ được bảo vệ an toàn sau bức tường đánh bại chẳng sớm thì muộn.