"Hỡi những kẻ khao khát quyền lực và tiền bạc, hãy tiến vào Hầm Ngục, ở trong đó có tất cả mọi thứ mà các ngươi mong muốn. Quốc vương đã hứa hẹn bất kỳ thứ châu báu, của cải nào mà các ngươi tìm thấy đều sẽ là tài sản của riêng các ngươi. Thậm chí bất kì mảnh đất nào mà các ngươi khai phá được cũng đều sẽ thuộc quyền sở hữu riêng, các ngươi sẽ được phong tước, trở thành lãnh chúa trên vùng đất dưới danh nghĩa được bảo hộ bởi quốc vương."
"Những kẻ tội phạm hãy nghe đây. Các ngươi sẽ không bị săn đuổi và xét xử một khi đặt chân vào trong Hầm Ngục. Các ngươi có thể dâng hiến đất đai, của cải giá trị tìm thấy cho quốc vương để đổi lấy sự xá tội. Các ngươi cũng có thể được phong tước và trở nên giàu có sau khi đã chuộc lại hết tội lội của mình."
Vào một ngày mười hai năm trước, có một lối vào Hầm Ngục bất ngờ xuất hiện ở vương quốc Fisherland, một ngọn núi bỗng chốc nứt ra một miệng hang lớn và người ta có thể đi vào đó để tới thế giới Hầm Ngục.
Trong Hầm Ngục tồn tại rất nhiều loài quái vật, ma thú nguy hiểm, tuy nhiên chẳng mấy ai tỏ ra lo lắng về chuyện đó, bởi vì trước Fisherland rất lâu đã có một vài quốc gia khác xuất hiện lối vào Hầm Ngục, những sinh vật nguy hiểm bên trong chưa bao giờ đi ra thế giới bên ngoài mặc dù chúng không hề bị cản trở gì.
Mọi người dân Fisherland đều hào hứng bàn luận về cơ hội trời cho khiến vương quốc có thể trở nên giàu có trong tương lai. Thế giới Hầm Ngục có bầu trời với ngày và đêm, có mặt đất với đồng bằng, núi rừng, sông hồ, biển cả.. giống như thế giới bên ngoài. Trong đó có những vùng đất ít thấy dấu chân ma thú, đất đai màu mỡ đủ để canh tác khiến cho con người có thể ở lại sinh sống lâu dài được. Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều kho tàng, di tích cổ chứa đầy châu báu, những mỏ quặng vàng bạc, ngọc thạch lộ thiên chưa từng có ai tuyên bố quyền sở hữu và khai thác, những khu rừng chứa đầy gỗ quý, thảo dược hiếm có, những nguồn lợi vô tận về da lông, thịt xương thú vật..
Nhận được tin tức về Hầm Ngục, cả triều đình vương quốc Fisherland vội vàng họp lại bàn bạc để lập ra kế hoạch khai thác có hiệu quả nhất, ban đầu họ muốn triều đình độc quyền khai thác, thế nhưng sau cùng quốc vương tuyên bố muốn trao cơ hội đổi đời và trở nên giàu có cho tất cả các thần dân của mình.
Cưỡi trên lưng ngựa, ngồi trên các con thuyền, các tín sứ đi đến khắp mọi nơi trong vương quốc, từ các thành phố, thị trấn đến các làng mạc, từ miền núi đến vùng đồng bằng, ven biển và hải đảo, họ dán cáo thị và loan tin đến cho tất cả mọi người về lời hứa hẹn của quốc vương.
Vô số người có máu phiêu lưu đã đồi nghề thành Mạo Hiểm Giả, số người tiến vào thăm dò tìm kiếm vận may bên trong Hầm Ngục tăng nhanh chóng, có người xui xẻo mất tích bỏ mạng, nhưng cũng có người phất lên giàu có chỉ sau một đêm. Trong lúc mọi người đều đang cuồng nhiệt vì Hầm Ngục, chẳng mấy ai quan tâm đến một sự kiện, hoàng tử thứ tư của vương quốc Fisherland vì phạm phải trọng tội đã bị quốc vương hạ lệnh lưu đày bên trong Hầm Ngục, không được phép chuộc tội và trở lại vương quốc cho đến hết đời.
* * *
Sau trận chiến hôm qua thì Hao được nghỉ phép cả ngày hôm nay, dường như tin tức về một đội quân Nhân Mã liên hợp với Rhiniron sắp tấn công doanh trại vẫn được giữ kín, các chỉ huy vẫn sắp đặt cho mọi việc diễn ra như thường ngày, có lẽ là vì không muốn mọi người quá khẩn trương và sợ hãi.
Mặc dù cảm thấy toàn thân ủ rũ và mệt mỏi, thế nhưng Hao không muốn ở nhà nghỉ ngơi, nghĩ đến việc mấy trăm Nhân Mã cùng hàng chục con Rhiniron đang từng bước áp sát doanh trại thì có lẽ chẳng ai có thể yên tâm mà nằm nghỉ thư giãn cho nổi.
Hao bước ra khỏi nhà, chuẩn bị đi tìm chú Max để hỏi thăm thêm về tình hình. Mặc dù chú Max giống một đấu sĩ tính tình hào sảng và thích chiến đấu hơn là giống một chỉ huy am hiểu về các chiến thuật quân sự, thế nhưng bằng vào công trạng suốt nhiều năm qua của mình, chú Max vẫn trở thành một trong hai đội phó của đội giáp sĩ. Tất nhiên các công việc sử dụng nhiều đầu óc như vạch ra kế hoạch tác chiến thì ông ấy sẽ không phải quan tâm nhiều vì đã có người khác lo hộ, nhưng dù sao chú Max cũng là một sĩ quan chỉ huy cho nên Hao hi vọng ông ấy có thể ít nhiều nắm được tin tức quan trọng nào đó.
Bên ngoài không khí mát mẻ, nắng sớm êm dịu rải xuống mái cỏ tranh nâu vàng của khu nhà ở tập trung nằm chính giữa doanh trại, đó là những dãy nhà gỗ đơn sơ nằm song song với nhau, mỗi dãy nhà dài đến hàng trăm mét.
Người ta xây dựng chúng bằng cách trồng hai hàng cột đối xứng trên nền đất nện chắc, tiếp đến làm một bộ khung mái bằng gỗ rồi đặt cố định lên trên cột, dùng cỏ khô ngâm dầu cọ phủ lên trên cùng để tạo thành mái nhà hoàn chỉnh, sau đó lại lấy cỏ khô trộn bùn non trét lên những tấm phên gỗ mỏng rồi che xung quanh như những bức tường. Cuối cùng người ta ngăn những ngôi nhà như vậy ra thành hai mươi căn phòng to nhỏ khác nhau nhưng có chung vách, có cửa đi lại riêng và phân chia cho các binh sĩ hoặc các gia đình sinh sống trong doanh trại.
Kỳ thực nơi đây gọi là doanh trại quân đội nhưng từ lúc xây dựng cho đến nay nó vừa là nơi trú quân của hơn một trăm năm mươi binh sĩ và cũng vừa là nơi ở của hơn một nghìn thường dân.
Muốn biết nguyên nhân của việc này thì phải kể đến các sự việc xảy ra từ mười hai năm trước, Hao đã nghe ông già Bric, một người hàng xóm kề sát bên kể lại tường tận đầu đuôi câu chuyện.
Mười hai năm trước, ông Bric là một kị binh trong đội cận vệ của hoàng tử thứ tư vương quốc Fishland. Đội cận vệ có địa vị cao quý và rất nhiều đãi ngộ, thế nhưng đi kèm với đó là một điều luật ràng buộc mạnh mẽ, một khi đã trở thành người lính cận vệ thì bất kể vinh nhục, sống chết ra sao đều phải đi theo người chủ của mình, nếu như trốn tránh nghĩa vụ đó sẽ bị khép vào tử tội, không được tha thứ. Cho nên khi tứ hoàng tử bị giáng tội và trục xuất vào trong Hầm Ngục, ông Bric và những người lính cận vệ khác cũng phải đi theo, vĩnh viễn không được trở về.
Gia đình của ông Bric gồm một người vợ và một đứa con trai đã nhất quyết đòi đi theo cho bằng được, ngoài ra cũng có rất nhiều gia đình các đồng đội khác của ông muốn đi theo thân nhân họ. Điều này một phần là do trước đó các Mạo Hiểm Giả đầu tiên đi do thám trở về đã thông báo rằng một số khu vực ngoài cùng của Hầm Ngục khá an toàn và con người có thể ở lại sinh sống lâu dài được, một phần nữa là vì tứ hoàng tử khi đó đã được ban cho một ân huệ cuối cùng là quyền sở hữu một pháo đài nhỏ ở một trong những khu vực an toàn đó, như vậy đội quân cận vệ và gia đình của họ có thể tạm thời vào ở bên trong các bức tường bảo vệ của pháo đài mà không phải quá lo lắng về sự an toàn của mình. Cuối cùng một đội ngũ gồm một trăm quân cận vệ cùng mấy trăm thân nhân đủ cả già trẻ nam nữ đã đi theo tứ hoàng tử tiến vào Hầm Ngục.
Sau khi trải qua nỗi bi thương phải rời bỏ quê hương một đi không trở lại, mọi người rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống ở thế giới mới. Họ xây thêm thêm các bức tường đá kiên cố bên ngoài pháo đài để mở rộng thêm không gian sinh sống. Thỉnh thoảng phải chống lại các cuộc tập kích của ma thú, nhưng đa phần là những ma thú cấp thấp, ít nguy hiểm, trong khi quân cận vệ đều là những chiến sĩ thiện chiến và được trang bị rất tốt nên những cuộc chiến như vậy cũng không gây quá nhiều khó khăn. Mọi người cũng tổ chức khai hoang trồng trọt và săn bắn, có nhiều Mạo Hiểm Giả kiêm thương nhân thường xuyên qua lại giữa Hầm Ngục và thế giới bên ngoài, nên cũng có thể mua sắm một số nhu yếu phẩm không thể tự sản xuất được từ bọn họ. Những người trẻ tuổi kết hôn và sinh con đẻ cái, đồng thời mọi người cũng tiếp nhận thêm di dân đến từ thế giới bên ngoài, vì thế dân số và các bức tường liên tục được mở rộng thêm, chỉ qua vài năm đã hình thành nên một ngôi làng đông đúc, qua mười năm đã trở thành một thị trấn nhỏ bao quanh pháo đài ban đầu.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua cho đến hơn một năm trước, bỗng nhiên một ngày vô số quái vật, ma thú kéo đến tấn công thị trấn. Đó là một trận thú triều, ma thú nhiều không sao đếm hết, hơn nữa chúng giống như phát cuồng cứ lao tới tấn công đến chết mới thôi. Mọi người anh dũng chiến đấu nhưng cuối cùng cũng mệt mỏi, kiệt sức, một bộ phận chọn ở lại đoạn hậu, hi sinh thân mình để những người khác rút lui. Trong cuộc chiến đó, người vợ già và vợ chồng người con trai của ông Bric đều tử nạn, chỉ còn lại ông và đứa cháu trai sống sót đến bây giờ, ông Bric cũng bị thương nặng và phải giải ngũ sau đó.
Sau khi chạy trốn khỏi thị trấn, những người còn lại cứ đi mãi đi mãi, bởi vì lũ ma thú vẫn kết đàn kết lũ vừa di chuyển vừa tàn phá khắp nơi ở phía sau họ, cho nên bọn họ không dám dừng lại lập nơi ở mới. Cho đến một ngày, họ gặp một con sông lớn, sau khi chặt gỗ làm bè vượt sông, họ phát hiện ra lũ ma thú kéo đến bờ sông nhưng không tiến lên nữa mà lập tức giải tán, giống như con sông là một ranh giới vô hình nào đó.
Sau khi qua sông là một thảo nguyên rộng mênh mông, xa xa phía trước là dãy núi chập chùng cao vút, trông sang một bên thì thấy rừng rậm liên miên kéo dài ở đường chân trời, trông sang một bên khác thì thấy sương mù bốc lên nghi ngút, nơi đó chính là khu vực đầm lầy rộng lớn. Mọi người quyết định dừng lại lập nơi ở mới ở trên thảo nguyên, đó cũng là khoảng thời gian cách đây gần một năm.
Khó khăn đầu tiên gặp phải là nhân lực thiếu thốn, không thể xây dựng một bức tường dài dằng dặc bao quanh một khu vực rộng lớn trong một sớm một chiều được, cuối cùng việc đảm bảo an toàn được đặt lên hàng đầu, mọi người quyết định trước hết chỉ xây dựng một doanh trại nhỏ, vừa là chỗ cho quân đội đồn trú vừa là chỗ ở cho thường dân, mọi người chấp nhận chật chội, bất tiện tạm thời dọn vào ở trong những dãy nhà ở tập trung bên trong doanh trại.