Hao rời khỏi khu nhà ở tập trung, đi theo con đường rải sỏi chạy giữa doanh trại, hắn định đến khu thao trường để tìm chú Max, tuy nhiên đi được nửa đường thì chợt nhìn thấy một nơi đang có đông người tụ tập, đó có vẻ là chỗ có đoạn tường bị húc đổ hôm qua.
Hao đi tới nhìn thấy mảnh gỗ vỡ và xác con Rhiniron đã được dọn dẹp sạch sẽ, chân cột gỗ gãy cũng được đào lên bỏ đi, các dân binh cũng đã vận chuyển một ít cột gỗ thay thế tới tập kết ở hiện trường.
Đám đông đứng ở đó chia ra làm hai nhóm người, một nhóm là các dân binh dẫn đầu bởi một người đội trưởng trẻ tuổi Hao không quen biết, một nhóm khác gồm vài người trông giống như những thợ rèn và thợ thủ công, gần chục người còn lại là những tù nhân bị xiềng xích hạn chế chân tay bằng những sợi xích nhỏ, có vẻ như họ là những tù nhân lao động khổ sai. Điều đặc biệt là nhóm người thứ hai không phải là những con người bình thường mà họ là những người lùn.
Thế giới bên ngoài Hầm Ngục không chỉ có nhân tộc mà còn tồn tại rất nhiều chủng tộc khác như người lùn, Nhân Mã, Efl, yêu tinh, globin.. tuy nhiên con người chiếm đa số trong khi những chủng tộc khác có số lượng ít hơn nhiều và thường thì sống cách biệt với loài người. Nơi ở của bọn họ cũng ngẫu nhiên xuất hiện các lối vào Hầm Ngục, cho nên thế giới bên trong đó cũng không thiếu những chủng tộc như vậy.
Người lùn Otfe ngoài chiều cao khiêm tốn không đến một mét ra thì trông giống một người trung niên bình thường với bộ ria mép đen nhánh vểnh lên, ông ta đeo một cặp kính tròn nhỏ nhắn, Hao nghe nói ông ta là một bậc thầy về chế tạo cơ quan máy móc, xây dựng kiến trúc và chế tác đồ thủ công.
Các chủng tộc không phải là sống hoàn toàn cách biệt với nhau, họ vẫn có sự giao lưu với nhau về mặt buôn bán trao đổi hàng hóa thậm chí là nổ ra chiến tranh xung đột, ở nhiều nơi còn thấy người lùn, Efl, yêu tinh sống chung với con người, tuy rằng điều này cũng không phải là phổ biến.
Otfe và người của ông ta hiển nhiên không có ý muốn sống cùng con người, nghe nói đã từng có một cuộc xung đột giữa bộ tộc của ông ta và các cận vệ quân, cuối cùng những người lùn đã thua trận và bị bắt làm tù binh, trưởng quan Hog, chỉ huy cao nhất của cận vệ quân đã phán xử rằng những tù binh người lùn phải làm lao động khổ sai trong vòng mười năm để chuộc lại tội lỗi về những thương tổn họ đã gây ra, sau khi hết thời hạn đó họ mới được phóng thích trả tự do. Otfe là một ngoại lệ vì mọi người đều tôn trọng tài năng của ông ta, trên danh nghĩa Otfe là tù binh nhưng ông ta không bị xiềng xích, mặc dù có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào nhưng Otfe lựa chọn ở lại vì các tộc nhân của mình.
- Otfe, nếu như ông tìm được cách gì đẩy nhanh tiến độ thay thế những cây cột gỗ mới như yêu cầu của trưởng quan Hog, ông và người của ông sẽ được gia tăng đãi ngộ cung cấp thực phẩm gấp đôi trong vòng một tuần.
Đội trưởng dân binh chỉ đám cột gỗ xếp cạnh tường rào nói. Những tù binh người lùn nghe thấy thế đều đưa ánh mắt về phía Otfe, tuy nhiên ông ta chậm rãi lắc đầu:
- Không có cách gì hoàn thành việc này chỉ trong hai ngày cả. Đào hố để chôn cột thì dễ rồi, nhưng vấn đề là làm cách nào để dựng đứng những cây cột cao năm mét to bằng thân người này lên rồi trồng vào trong hố. Nếu như trước kia có Thạch Nhân thì tốt biết mấy..
Đội trưởng dân binh cũng biết tình thế khó khăn hiện giờ, cách đây một năm, khi xây dựng những bức tường gỗ cao lớn này họ có một con Thạch Nhân giúp sức nên thuận lợi hơn nhiều. Thạch Nhân là một loại quái vật trong Hầm Ngục, bọn chúng có hình người nhưng toàn thân là đá và cao đến năm mét, một con Thạch Nhân có thể nhấc bổng một cây cột lên và đặt vào hố đất đào sẵn dễ dàng. Tuy nhiên Thạch Nhân có thể hoạt động nhờ ăn đá chứa một loại khoáng chất có ma lực, sau khi sử dụng Thạch Nhân xây xong doanh trại thì bọn họ cũng cạn kiệt số đá dự trữ mà không có nguồn bổ sung nào, vì thế buộc phải để nó ngủ đông, bây giờ cũng không có cách nào vận dụng.
- Tiếp tục suy nghĩ đi, nếu chậm trễ tiến độ, chúng tôi bị mắng chửi đã đành, còn các ông sẽ bị phạt trừ khẩu phần lương thực, lúc đó đừng có trách tôi không báo trước.
Đội trưởng dân binh bực bội nói ra, xem ra anh ta cũng đang phải chịu áp lực rất lớn.
Hao đương nhiên biết vì sao trưởng quan Hog lại đưa ra yêu cầu gấp rút như vậy, đội quân Nhân Mã và Rhiniron rất nhanh sẽ tới được doanh trại, mọi công việc củng cố khả năng phòng thủ đều phải được đẩy nhanh hết mức có thể.
Hao lúc này tiến lên một bước nói:
- Vấn đề lớn nhất là hiện giờ không có cách nào dựng cây cột này lên và đặt vào hố đúng không?
Otfe thấy một binh sĩ trẻ tuổi từ đâu tới chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ thì lên tiếng hỏi:
- Cậu là ai? Hừm.. mà không quan trọng. Không phải là không thể làm được, chỉ cần dựng một giàn giáo dựa vào bức tường và cao hơn nó vài mét, sau đó dùng dây thừng chắc chắn, một đầu buộc vào cột gỗ, một đầu vòng qua thanh đòn trên giàn giáo rồi nhiều người tập trung lại thì có thể kéo cột gỗ dựng đứng lên và di chuyển vào hố được. Tuy nhiên cách này phải cần nhiều người hợp sức cũng như rất mất thời gian. Cái cần là phải có một biện pháp để giảm bớt sức người cũng như tăng nhanh thời gian.
Hao gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, nếu làm như vậy thì tất cả những người đang đứng ở đây tập trung lại cũng chưa chắc có thể kéo động những cột gỗ nặng nề kia, hơn nữa cho dù có tăng thêm người thì cũng phải trồng từng cây cột một rất mất thời gian phải không?
Người lùn Otfe chỉ khịt khịt mũi từ chối cho ý kiến, những người khác nhìn Hao với ánh mắt giống như muốn nói người này là ai vậy, tự nhiên từ đâu chạy tới đặt câu hỏi, cậu ta có tư cách gì để nói chuyện về chuyên môn kĩ thuật với Otfe. Tộc người lùn nổi tiếng là những người thợ tài hoa và khéo léo, những công cụ và vũ khí bằng sắt của họ cực kỳ bền bỉ và sắc bén, họ cũng giỏi trong xây dựng kiến trúc, điêu khắc và làm đồ thủ công. Otfe được những người lùn khác công nhận là xuất chúng thì đủ biết ông ta giỏi giang ở trong những lĩnh vực này như thế nào.
Hao không quan tâm đến thái độ của mọi người, hắn nói với Otfe:
- Ông có giấy và bút ở đây không tôi sẽ vẽ một sơ đồ một thứ gọi là pa lăng cho ông xem.
Những người khác đang định chấp vấn xem Hao là ai thì Otfe đã khoát tay ngăn lại, ông ta nhìn Hao với vẻ hứng thú:
- Tôi nhìn thấy sự tự tin ở trong mắt cậu, sự tự tin của những người đang nói về hiểu biết của mình cho những kẻ khác nghe. Thật là thú vị! Ai đó mang giấy bút ra cho cậu ta!
Rất nhanh một người lùn đưa cho Hao một tập giấy cói và một cây bút lông ngỗng, Hao chấm mực bắt đầu vẽ ra sơ đồ đơn giản của một hệ thống pa lăng. Khi nghe đội trưởng dân binh và Otfe nói chuyện, Hao bỗng nhiên nảy ra trong đầu về hình thù kết cấu và nguyên lý hoạt động của thứ này. Một hệ thống bao gồm ròng rọc động và ròng rọc cố định liên kết với nhau, sử dụng nó có thể giúp nâng vật nặng chỉ với một nửa thậm chí một phần nhỏ sức lực cần có lúc bình thường, hơn nữa việc chế tạo nó cũng khá đơn giản.
Hao rất nhanh đã vẽ xong và chìa cho Otfe xem, đồng thời trình bày nguyên lý hoạt động của pa lăng.
- Không thể tồn tại một thứ cơ quan máy móc đơn giản nhưng lại có hiệu quả đặc biệt như thế này.
Otfe lập tức phủ định.
Thế giới này vốn dĩ có các loại ma thuật, sinh vật khổng lồ hoặc trận pháp giúp sức con người trong những công việc mà đáng lẽ cần phải dùng đến các loại cơ quan máy móc thì mới hoàn thành được, vì thế đó là lý do mà việc nghiên cứu chế tạo những thứ này đã không phát triển. Trình độ công nghệ kĩ thuật chỉ ngang với thời trung cổ ở thế giới cũ, Hao không tự chủ được nảy sinh một suy nghĩ như vậy. Cũng không có gì lạ khi một bậc thầy chế tạo máy móc, xây dựng kiến trúc như Otfe không biết gì về các loại ròng rọc.
Hao cười nói:
- Tôi từng nghe thấy một vị trí giả nói chân lý được đúc kết từ sự kiểm nghiệm thực tiễn, không phải ông nên kiểm tra trước khi kết luận vội vàng như vậy hay sao.
Otfe ánh mắt phức tạp nhìn Hao, ông ta lấy ra mộy con dao nhỏ tinh xảo và sắc bén, chỉ thấy đôi tay bay múa lát sau đã đẽo gọt ra mấy chiếc ròng rọc nhỏ từ những khối gỗ.
- Tôi đoán những thứ tròn tròn gọi là ròng rọc này và dây kéo phải làm từ vật liệu kim loại bền chắc thì mới phù hợp với mô tả của cậu đúng không. Nhưng làm như vậy khá mất thời gian, tạm thời dùng ròng rọc bằng gỗ và những sợi dây thừng bện này xem sao đã.
Cấu tạo của hệ thống pa lăng rất đơn giản, chỉ thao tác một lát Otfe đã lắp đặt xong, ông ta lấy một khối gỗ cầm trên tay ước lượng trọng lượng của nó, sau đó buộc nó vào một đầu pa lăng và kéo đầu dây còn lại.
Vừa kéo một cái, Otfe chợt sững người, giống như phát hiện một điều đáng ngạc nhiên lắm, sau đó dường như còn chưa tin tưởng, ông ta liên tục kéo đi kéo lại đầu dây nhiều lần để xác nhận, khối gỗ không ngừng nâng lên hạ xuống, vẻ mặt của Otfe cũng càng lúc càng sáng lên, cuối cùng nét mừng rỡ tràn ngập khuôn mặt:
- Ha ha ha, nó có hiệu quả thật này, không ngờ nó có hiệu quả thật này. Ông trời ơi, không ngờ trên đời lại có một thứ cơ quan đơn giản mà hiệu quả phi thường thế này, đúng là quá kì diệu.
Lúc này mọi người xung quanh có đần đến mấy thì cũng đã hiểu ra thứ gọi là pa lăng mà người binh sĩ trẻ tuổi kia tiện tay vẽ ra lại có hiệu quả thật sự, hơn nữa hiện giờ còn khiến cho bậc thầy Otfe cười như một đứa trẻ. Điều này thực sự khiến cho người ta kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đội trưởng dân binh tiến lên vui mừng hỏi Otfe:
- Thế nào ông Otfe thứ này sẽ giúp chúng ta hoàn thành công việc theo đúng tiến độ chứ?
Otfe đang say sưa ngắm nhìn những ròng rọc bằng gỗ, bị làm phiền thì tức tối nói:
- Trong mắt anh thứ cơ quan tinh xảo như thế này chỉ có mỗi một công dụng đó hay sao, nói cho anh biết nó có vô vàn ứng dụng tuyệt diệu, có thể cải tiến vô số thứ trở nên mạnh mẽ, hữu dụng gấp bội.. mà thôi tôi có nói anh cũng không hiểu được đâu.
Người đội trưởng chỉ biết cười làm hòa:
- Người như tôi làm sao hiểu được những thứ kiến thức cao siêu phức tạp đó, ông cũng biết tôi đang đau đầu vì nhiệm vụ trưởng quan Hog giao cho mà.
Otfe miễn cưỡng trả lời:
- Hừm thôi được rồi, dựa theo tính toán của tôi thì.. chúng ta cần một số ròng rọc bằng sắt lớn hơn phù hợp hơn, một ít dây thép dạng sợi dẻo dai và một dàn giáo gỗ chắc chắn có cánh tay đòn chịu lực tốt.. sẽ mất cả ngày hôm nay để chế tạo ròng rọc, dây thép và dựng dàn giáo.. tuy nhiên sau khi xong bước chuẩn bị đó rồi thì ngày mai lại có thừa thời gian để hoàn thành công việc.
Đội trưởng dân binh nghe thế vui mừng thúc giục:
- Tốt lắm, thế thì ông sắp đặt những việc cần làm ngay đi, tôi sẽ đốc thúc mọi người thực hiện.
Otfe cũng đúng là kiểu người vừa nói là lập tức bắt tay ngay vào hành động, ông ta vẽ ra sơ đồ dàn giáo để mọi người đi làm, còn mình thì chuẩn bị đi đến xưởng rèn. Vừa đi được mấy bước thì như sực nhớ ra điều gì ông ta quay lại vẫy vẫy tay với Hao:
- Này cậu tên gì? Hừm.. mà không quan trọng. Chúng ta cần đến xưởng rèn ngay thôi, ở đó có sẵn một ít phôi sắt rồi, bây giờ chỉ cần nấu chảy đổ vào khuôn đúc rồi chờ nguội và gia công là xong. Thứ quan trọng nhất là khuôn đúc, cậu là người nghĩ ra cái thứ ròng rọc này, cậu đi với tôi để cùng làm khuôn đúc.
Thế là Hao mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn vị Otfe cầm tay lôi đến xưởng rèn. Mất cả buổi sáng bọn họ mới làm ra khuôn đúc, cũng bởi Hao đã bao giờ bắt tay vào làm một cái ròng rọc thật sự đâu, ngay cả nghề rèn hắn cũng không biết một chút gì để giúp đỡ Otfe, hắn chỉ giúp được mỗi một việc là dựa theo trí nhớ rồi miêu tả lại để Otfe vẽ ra một bản vẽ ròng rọc chi tiết hơn. Ông ta đã ngạc nhiên hỏi:
- Cậu chưa bao giờ làm công việc gì liên quan đến nghiên cứu chế tạo các loại cơ quan máy móc đúng không?
Thấy Hao gật đầu ông ta lại dùng ánh mắt kì quái nhìn và nói:
- Lạ thật chứ, một người không hiểu biết gì về lĩnh vực này mà lại có thể nghĩ ra một thứ tinh xảo như thế..
Hao xua tay:
- Tôi có bảo do tôi nghĩ ra đâu, trước kia tôi từng đi du lịch ở một quốc gia và tình cờ nhìn thấy nó, bây giờ chỉ miêu tả lại mà thôi.
Otfe có vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Thế tên quốc gia ấy là gì? Cậu còn nhớ được thứ nào khác ở nơi ấy không..
Hao lắc đầu vẻ bất đắc dĩ nói:
- Chắc ông chưa biết chuyện tôi đã từng bị mất trí nhớ, những kí ức từ nửa năm trước trở về trước đó tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Otfe im lặng một lúc, cuối cùng mới thở dài nói:
- Ai dà, đáng tiếc..
Đến quá trưa thì khuôn đúc làm xong, Hao đã bắt đầu cảm thấy đói bụng, nhưng Otfe vẫn say sưa với công việc:
- Chúng ta khai lò nấu sắt thôi.
Hao rất muốn bỏ mặc ông ta để đi ăn, nhưng nghĩ bụng ông ta làm việc quên cả giờ giấc như thế này cũng vì để kịp tiến độ nhiệm vụ, giúp tộc nhân không bị trách phạt và có thêm miếng ăn mà thôi. Thế là Hao đành ôm bụng đói chạy loanh quanh làm những việc vặt mà Otfe yêu cầu.