Dị Độ Hoang Trần


Giữa những bông hoa màu xanh đậm, một nam một nữ đang chậm rãi đi về phía trước.


Những chùm hoa màu mực dưới chân họ rất kỳ diệu, mỗi khi họ đạp xuống, chúng sẽ tự động di chuyển ra ngoài đẻ né tránh, chúng không giống như những bông hoa mà giống như một đàn cá nhỏ đang an tĩnh trong ao.


"Phong cảnh đẹp như vậy, nếu tiểu cô tôi có ở đây thì thật tuyệt biết mấy.

" Ngô Ngân cảm khái.


Cuối cùng, hắn vẫn một mình bước đi trong thế giới Dị Độ này, mặc dù hắn đã tìm được hướng đi đến Nữ Oa Thần Thụ.


Phía sau, cô gái bẩn thỉu đang mang một bao tải dày, trong đó chứa vật tư và thông tin mà cô đã thu thập được từ các thành viên trong nhóm ban đầu.


Theo chân Ngô Ngân, Dương Thấm ngày càng giống một nha hoàn đang theo thiếu gia vào kinh thi cử, một nha hoàn chăm chỉ, chịu khó, chịu khổ.


Chỉ là trong suốt chặng đường, cô thường xuyên bị ngó lơ như không khí.


“Hắn rất mạnh, mình nên đi theo hắn, cho dù là hắn có yêu cầu gì quá đáng…” Dương Thấm hiện tại đã hạ quyết tâm, cô có thể làm trâu làm ngựa cho thiếu niên trước mặt, chỉ cần hắn có thể đem cô trở về quê hương!

Sau khi leo qua một con dốc cao, một thung lũng hoa nhỏ hiện ra phía trước, Ngô Ngân bắt đầu cẩn thận lắng nghe những chuyển động trong thung lũng hoa nhỏ từ xa, khi đã xác nhận không có nguy hiểm, Ngô Ngân mới sải bước bước về phía thung lũng hoa.


“Đó là Hồn Tê Mộc sao?” Dương Thấm hưng phấn hỏi.


“Có lẽ vậy.

” Ngô Ngân gật đầu.


“Tốt quá, tốt quá rồi!” Dương Thấm bỗng nhiên mê mẩn tâm trí, bước chân đều không tự chủ nhanh lên rất nhiều.


Dương Thấm cũng rất chú ý trong việc tìm hiểu kiến ​​thức về Dị Độ Hoang Trần trên suốt đường đi.


Hồn Tê Mộc không chỉ là người dẫn đường quan trọng của Nữ Oa Thần Thụ đối với con người, mà còn có một năng lực trong yếu, nó có thể cho phép mọi người trở về nhà của họ trong một thời gian ngắn, nó giúp sẽ thanh lọc trái tim và tâm hồn của họ.


Ngô Ngân đương nhiên là biết điều này, hắn rất muốn trở về, nhưng hắn luôn cảnh giác với sự bình yên xung quanh.



Bước vào thung lũng hoa, trong thung lũng càng xuất hiện nhiều loài hoa có màu sắc hơn, chúng thường đung đưa nhẹ nhàng theo gió, nếu gió đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, chúng sẽ lại ẩn mình thành từng nhóm sau những tảng đá.


Thành thật mà nói, khung cảnh kiểu này thực sự rất hấp dẫn, nếu nó thực sự xuất hiện trong thế giới ảo của họ, nó sẽ được coi là một tiểu tiên cảnh trên trái đất, sau đó nó sẽ bị bao vây lại và thu phí vào cửa.


Thung lũng hoa không lớn nhưng ở trung tâm lại có một loài cây rất đặc biệt.


Nó có kích thước bằng một cái cây hàng nghìn năm tuổi, nhưng lại không có một chiếc lá nào trên đó cả.



Cành của nó rất sạch sẽ, giữa các cành lại nở ra những đáo hồn hoa vô cùng rực rỡ!

Có những bông hoa đang nở rộ, có những bông hoa héo úa, lại có những bông hoa đang mơn mởn mọc lên.


Dương Thấm lập tức lấy cuốn sổ ra, so sánh cẩn thận hoa văn trên đó, cô phát hiện hình dáng của Hồn Tê Mộc và đóa hồn hoa trên đó đều giống hệt như những gì được ghi trong sổ!

"Là Hồn Tê Mộc, sẽ không sai, chúng ta có thể trở về nhà!" Dương Thấm hưng phấn nói.


“Chỉ là một chuyến trở về ngắn thôi,” Ngô Ngân nói.


"Thế là đủ rồi, tôi thực sự rất mệt mỏi.

" Dương Thấm nói.


Gần đó có một con suối, để tránh cho các bạn cùng lớp nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của cô khi trở về, Dương Thấm lấy một ít nước rửa sạch gương mặt.


Dòng suối trong vắt như thủy tinh, Dương Thấm cố tình soi soi, vuốt vuốt tóc cho đến khi nhìn gương mặt mình, rồi mới hài lòng đứng dậy.


“Ta đại khái là đã có chút mất phương hướng.

” Ngô Ngân nói.


"Có chuyện gì vậy?" Dương Thấm hỏi.


"Tôi cảm thấy cô cũng bắt đầu xinh đẹp lên rồi, chắc là tôi đang quá đói, ôi, tôi điên thật rồi, không ngờ lây nhiễm trong Hoàng Trần lại đáng sợ đến thế.

"

Dương Thấm: “???”

Mình rốt cuộc chọc hắn khi nào a!

Dương Thấm không nói nên lời, chỉ có thể ngước nhìn những đóa hồn hoa tuyệt đẹp trên cành Hồn Tê Mộc kia.


Nhưng qua khóe mắt, Dương Thấm nhận thấy Ngô Ngân vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, vẫn nhìn chằm chằm gương mặt mình, điều này khiến Dương Thấm lúc ban đầu còn hoảng sợ, sau đó trong lòng cô lại dâng lên một niềm vui sướng không thể giải thích được!

Cứ nói đi, tôi cũng không tệ đến thế phải không! !

Làm sao một người đàn ông bình thường ngay cả con mắt cũng đều chẳng muốn nhìn mình chứ!

"Cậu! cậu đang làm gì vậy?" Dương Thấm thận trọng hỏi.


Vẻ mặt Ngô Ngân lúc này rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào gương mặt Dương Thấm, do dự một lúc rồi nói: "Cô có nhận ra sự thay đổi trên dung mạo của mình không?"

"Diện mạo thay đổi?" Dương Thấm rất bối rối, chạy đến bên bờ suối nhìn mình: "Không, tôi không phải trông như thế sao? Ngược lại cậu, trông khá quen, giống như bạn cùng lớp của tôi vậy.

"


Lúc trước Dương Thấm còn bẩn thỉu, Ngô Ngân không hề để ý, sau khi rửa mặt, Ngô Ngân mới phát hiện dung mạo của cô đã thay đổi! càng ngày càng gần với hình dáng ban đầu của Dương Thấm hơn!

Phải biết, khi họ thức tỉnh, Tê Thể này đã có diện mạo riêng.


Vả lại Ngô Ngân cũng nhớ rõ,Tê Thể mà Dương Thấm tỉnh dậy thoạt nhìn không hề trông như thế này.


Tê Thể dường như đang dần tái tạo, diễn hóa ngày càng gần hơn với linh hồn trong cơ thể!

Sau khi phát hiện ra điều này.


Ngô Ngân cũng đi đến bên suối, lấy nước lau sạch mặt.


Quả nhiên, diện mạo của Tê Thể đã giống 60% với vẻ ngoài ban đầu của hắn ta.


Thật kỳ quái!

Đến cùng, Dị Độ Hoang Trần này là tồn tại tuân theo loại quy tắc nào? ?

"Phía trên có ghi, chỉ cần chúng ta ngủ trong hồn hoa, chúng ta có thể trở về quê hương của mình.

" Dương Thấm lấy cuốn sổ ra, cô có vẻ như đang nghiên cứu nó một cách nghiêm túc.


"Tôi biết rồi, cô hãy đăng xuất trước, tôi sẽ xem xét xung quanh một chút.

" Ngô Ngân xua tay nói.


Dương Thấm suy nghĩ một chút, nếu cậu thiếu niên này muốn hại mình, thì chắc cũng không cần phải vòng vo quá nhiều như vậy.


Cô thực sự rất nóng lòng muốn về nhà, dù là chỉ để được thoải mái tắm nước nóng, hay nói chuyện với gia đình vài câu cũng tốt.


Dương Thấm trèo lên Hồn Tê Mộc, cô bước chân trần vào chỗ hồn hoa đang nở rộ.


Chậm rãi nằm xuống, thoáng cuộn tròn một chút, hồn hoa rất nhanh tựa hồ như cảm giác được cái gì, những cánh hoa đang nở rộ bắt đầu chậm rãi khép lại.


Những cánh hoa tụ lại hoàn toàn bao bọc lấy cơ thể Dương Thấm, lớp ngoài mềm mại của bông hoa cũng bắt đầu biến đổi, nó biến thành một túi hoa vô cùng đặc biệt, bảo vệ Dương Thấm như một nhị hoa đang ngủ say bên trong.


Đồng thời, toàn bộ thân của Hồn Tê Mộc phát tán ra màu sắc đẹp như cực quang, truyền từ vị trí của Hồn Tê Mộc nơi Dương Thấm cư trú đến thân và rễ của Hồn Tê Mộc như một lưu quang.

.

.


Ngô Ngân thử hô hoán mấy lần.



Dương Thấm không có phản hồi gì.


Ngô Ngân cũng trèo lên đóa hồn hoa đã đóng kín kia, hắn dùng tay gõ nhẹ thì phát hiện túi hồn hoa cực kỳ cứng, nó có thể so sánh với một khoang thuyền nhỏ.


Ngay cả khi ý thức rời khỏi Tê Thể này, khoang thuyền hồn hoa này vẫn có thể bảo vệ hoàn hảo những người đang ngủ bên trong.


"Rất hợp lý, rất hợp lý.

"

Ngô Ngân hiện đã hiểu cơ bản về cách thức hoạt động của Hồn Tê Mộc.


Tô Lê cũng nói với Ngô Ngân rằng Hồn Tê Mộc cũng sẽ khô héo, nó chỉ có thể cho phép những người ở Hoang Trần về với Nữ Oa Thần Nữ trong một thời gian ngắn.


Nhưng đối với những người sắp mê thất, việc có thể trở về trong vòng tay của Nữ Oa Thần Nữ chính là một kiểu thanh lọc linh hồn.


"Không biết cha mẹ và Du Ngữ thế nào, nên trở về báo bình an, miễn để cho bọn họ lo lắng.

" Ngô Ngân lúc này cũng trèo lên cành cây và đi về phía một đóa hồn hoa đang nở rộ.

.


Nằm trong tâm hoa mềm mại, cảm giác quen thuộc, thân thiện ập đến khiến Ngô Ngân cảm thấy bình yên, dễ chịu như nằm trong vòng tay mềm mại của tiểu cô vậy.


Chẳng bao lâu sau, một cảm giác buồn ngủ yên bình, mãnh liệt tràn vào trong ý thức hắn, Ngô Ngân nhắm mắt lại.




Lệ Thành.


Trong căn phòng tối của một tòa nhà cũ đổ nát, Ngô Anh Đình đang dựa vào bức tường gần cửa, ông đang cầm một khẩu súng lục kiểu cũ.


Hành lang bên ngoài ngôi nhà đầy những bước chân lộn xộn, một nhóm người đang tụ tập gần đó, mỗi người đều cầm vũ khí, bọn họ hầu hết đều mặc quần áo màu đen.


"Chồng, những người bên ngoài là ai vậy? Bọn họ định làm gì?" Du Di thấp giọng hỏi.


"Tổ chức áo đen, đó là tổ chức được thành lập sớm nhất bởi một nhóm người không có vũ khí ở Hoang Trần, họ chia sẻ thông tin và giúp đỡ lẫn nhau để tăng tỷ lệ sống sót của mọi người khi sinh tồn ở Hoang Trần! " Ngô Anh Đình trầm giọng nói.


"Đây không phải là rất tốt sao, tòa nhà của chúng ta đã có người rơi vào Dị Độ, họ chắc chắn sẽ bất lực ở nơi đó, nếu một ngày nào đó chúng ta buộc phải bước vào đó, thì đi theo tổ chức áo đen này có lẽ chúng ta cũng sẽ tốt hơn là để chúng ta tự mình tìm hiểu.

” Du Di nói.


Ngô Anh Đình nghiêm túc lắc đầu nói: “Sự tình không thể nhìn bề ngoài, theo tôi được biết, bọn họ thường đầu hàng một số loài mạnh mẽ ở Hoang Trần và đạt đến một loại tín ngưỡng nào đó, điều này được đảm bảo bằng cách họ phải cung phụng một số lượng nhỏ người sống để đổi lấy sự an toàn của hầu hết mọi người, tựa như việc tế tự đồng nam đồng nữ trong xã hội phong kiến cổ đại.



"Chính là như vậy sao! " Du Di nhất thời không biết nên nói cái gì.


"Dù sao cũng đừng nên tin tưởng bọn họ, tình trạng của Tiểu Ngân thế nào rồi?" Ngô Anh Đình hỏi.



Muội muội Du Ngữ từ trong phòng bước ra, chỉ vào Ngô Ngân, rồi làm động tác khóc thút thít: "Ca ca, ca có vẻ rất khó chịu.

"

"Khó chịu có nghĩa là nó đang ở trong tình trạng tốt.

" Ngô Anh Đình gật đầu nói.


Ngô Ngân bây giờ đang ngủ say, nếu nó cứ vô cảm có thể sẽ càng dễ mê thất.


Trên gương mặt nó có cảm xúc ba động, chứng tỏ nó vẫn bình thường.


Ngô Anh Đình cũng tin rằng con trai ông, nó nhất định sẽ bình yên trở về!

"Đông đông đông!!!" Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề.


Ngô Anh Đình lập tức ra hiệu cho vợ con lui vào góc tường, nhanh chóng đề phòng.


“Mở cửa!” Một giọng nói kiêu ngạo từ bên ngoài nhà truyền đến.


"Có chuyện gì thế??" Ngô Anh Đình đương nhiên không mở cửa, ông nói.


"Lão Ngô, là ta, Hà Chí Trù, trước đây ta có cũng ông hợp tác buôn bán qua, ông còn nợ ta 100 ngàn, hiện tại có thể cho ta được không? Ta muốn gia nhập tổ chức áo đen, bọn họ nói phải nộp 100 ngàn nhân dân tệ phí thành viên.

" Người đàn ông bên ngoài nói.


Ngô Anh Đình nghe được lời này, sắc mặt ông tối sầm lại.


Ông không ngờ vào lúc này đối phương lại tới đòi tiền mình.


Hơn nữa, số tiền này rõ ràng là do họ cùng đầu tư, nếu khoản đầu tư thất bại, về mặt pháp lý, ông sẽ không phải hoàn trả.


"Bây giờ tôi không có tiền.

" Ngô Anh Đình nói.


"Đừng giả vờ nữa, tôi không tin ông không để lại chút tích góp lại nào cả.

" Hà Chí Trù dùng giọng điệu không tốt nói.


"Ngũ đệ, ta thật sự không có biện pháp, đệ xem điều kiện của ta đi, nếu có tiền, ta đã mang hài tử di Ngân Bạc ở rồi.

" Ngô Anh Đình kiên nhẫn nói.


Lúc này, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, ngoài cửa hình như còn có thêm mấy người nữa.


"Ông còn cùng bọn họ nói nhảm cái gì? Ném mồi lửa vào, gián sẽ bò ra!" Một người đàn ông ở ngoài nhà, có giọng nói như đang hút thuốc, khinh thường nói.


"Lão Ngô, để tôi nói cho ông biết, nếu ông không mở cửa cho tôi thì cũng đừng trách tôi, đã đến bước đường này, phải xem ai tàn nhẫn hơn!“ Giọng điệu của Hà Chí Trù cũng trở nên lạnh lùng hơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận