Nhóm dịch: Thất Liên HoaThương Vấn Thanh ngập ngừng nói: “Để tôi nghĩ một chút sẽ gọi lại sau.
”Quản lý: “Nhanh lên đấy, khách đang đợi.
”Thương Vấn Thanh cúp điện thoại, quay lại phòng khách lấy nhiệt kế của em trai ra xem, thằng bé đã hạ sốt một chút rồi.
“Thế nào, ngực có khó chịu không?”Thương Vấn Tinh cố gắng vực dậy nói: “Em không sao, chắc là bị bạn cùng bàn lấy bệnh cảm, chết tiệt.
”Thương Vấn Thanh nhoẽn miệng: “Anh phải đi ra ngoài một chút.
”Ánh mắt Thương Vấn Tinh tối sầm lại: “Anh còn muốn đi ra ngoài sao?”“Anh ra ngoài một lúc, sẽ trở về nhanh thôi, sẵn tiện mang cho em ít thuốc.
” Đương nhiên lúc này Thương Vấn Thanh không muốn rời đi, nhưng thù lao của vị khách này khiến trong lòng anh ta có hơi rục rịch, anh ta đang rất thiếu tiền, có số tiền này, cuộc sống dạo gần đây của ba người họ có thể khá hơn một chút.
Thương Vấn Tinh thất vọng vẫn hoàn thất vọng, nhưng thằng bé rất hiểu chuyện, nó nói: “Được, anh cứ đi đi.
”Hoắc Đào Đào xen vào: “Dì sẽ chăm sóc cho Tinh Tinh.
”Thương Vấn Thanh pha một chén thuốc cảm cho anh trai, căn dặn vài câu rồi mang theo tâm trạng lo lắng băn khoăn đến quán bar.
Vừa đến phòng thay đồ của quán bar, anh ta nhanh chóng thay quần áo và đeo khẩu trang.
Người quản lý nghe tin đi tới nói: “Cậu có thể đến được thì tốt quá, vị khách đó vì ngưỡng mộ danh tiếng của cậu mà đến đấy, đợi cậu nửa ngày rồi.
”“Đừng nói nữa, mau bắt đầu đi.
”Anh cầm cây đàn ghi ta bước lên sân khấu, ánh mắt lướt nhìn bên dưới một vòng, vị khách mà người quản lý nói đang ngồi ở băng ghế giữa, là một người phụ nữ đeo đầy trang sức trên mình.
Thương Vấn Thanh không biết và không quan tâm cô ta là ai, anh ta chỉ hát theo bài hát đã thỏa thuận trên điện thoại.
Lúc anh ta hát rất là chăm chú, không nhận thấy sự bất thường dưới sân khấu.
Vừa hát xong một bài, đang định chuyển giai điệu, một người đàn ông đột nhiên đứng lên lớn tiếng hỏi: “Anh có phải là Thương Vấn Thanh không?”Ngón tay đang gãy đàn của Thương Vấn Thanh đột nhiên run lên, anh ta nhướng mi nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, một người khác ở bên trái nói: “Thương Vấn Thanh, có phải anh đang đeo mặt nạ để không bị nhận ra không?”Cuối cùng Thương Vấn Thanh cũng nhận ra rằng những vị khách đến quán bar hôm nay thật không bình thường.
Người đàn ông đầu tiên lên tiếng giống như mở hộp ma thuật Pandora, đám người bên dưới lập tức chen lên phía trước sân khấu, có người còn giơ điện thoại trong tay lên, có người thậm chí còn vác ống kính.
“Thương Vấn Thanh, có thể cho tôi biết lý do tại sao anh đến quán bar hát không, có phải vì thiếu tiền không?”“Anh luôn phủ nhận vụ việc cất giữ ma túy, gần đây có bằng chứng nào mới không?”“Tôi là phóng viên của Tra Lãng, anh có thể phỏng vấn một chút không?”“Anh Thương, tôi nghe nói anh rất được hoan nghênh trong các quán bar, có rất nhiều phu nhân trả tiền để tâng bốc, phải không?”! Những người này là phóng viên!Trong lòng Thương Vấn Thanh như nổi sóng, anh ta không có thời gian suy nghĩ tại sao phóng viên lại tìm được nơi này, anh ta ôm cây đàn lên, muốn trốn vào phòng thay quần áo.
Nhưng đám phóng viên này làm sao có thể dễ dàng thả anh ta đi, bị bao vây từ mọi hướng, cộng thêm lượng lớn người qua đường cũng xem náo nhiệt, anh ta căn bản không thể thoát được.
Thương Vấn Thanh bị bao vây kín mít, chen lấn xô đẩy một hồi, không biết là ai đụng vào mặt anh ta, kéo lớp khẩu trang trên mặt anh ta xuống.
.