Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Ánh sáng ảm đảm buông xuống , giống như ai đó không cẩn thận đánh đổ mực ra vậy , một tầng hắc sắc bao phủ bầu trời

Ngẩng đầu nhìn sự biến đổi của bầu trời , Tư Khảo Đặc tức giận hung hăng mắng một câu , nhưng đối diện với sự biến đổi thất thường của thời tiết , hắn cũng không có năng lực gì để thay đổi cả

“Nghỉ ngơi , toàn bộ hạ trại “

Kỵ sỹ lão gia ban lệnh ra , đoàn người gồm hơn năm mươi người tạo thành một tiểu đội hình lập tức ngừng lại

Hơn ba mươi nô bộc liền luống cuống dỡ đồ xuống , nhanh chóng lập lên mấy chiếc lều vải trên bình nguyên

Tư Khảo Đặc lôi kéo Tiếu Ân vào trong chiếc lều vải lớn nhất , về phần Ái Đức cùng mấy vệ binh và nô bộc thì không có được đãi ngộ tốt như vậy .Bọn họ thông thường phải ở trong chiếc lều vải có không gian nhỏ hơn , hơn nữa một lều vải chứa sáu đến mười người ở

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi ly khai khỏi trang viên , hai ngày đầu bọn họ đều được nghỉ trong lữ điếm , bất quá tới hôm nay , bọn họ phải hành tẩu trên thảo nguyên , trong năm ngày tới bọn họ sẽ không gặp được bất cứ lữ điếm nào cả

Mà lão thiên gia lại đột nhiên thay đổi thời tiết khiến cho bọn họ càng không kịp trở tay , mắt thấy một cơn mưa to sắp ập tới , bọn họ không thể làm gì khác hơn đành phải dựng lều nghỉ tạm

Tư Khảo Đặc kỵ sỹ cười hỏi :”Lần đầu tiên xuất hành , có cảm giác gì không ?”

Tiếu Ân suy nghĩ một chút rồi thành thật nói :”Rất mệt “

Quả thật , ở thời đại này , xuất hành không phải chuyện vui gì .Không có phi cơ , không có xe lửa , không có xe hơi , cũng không có đường quốc lộ cao tốc ,cho nên việc hành tẩu gặp phải sự cố trì hoãn là đương nhiên

Với một kẻ ở kiếp trước luôn thoải mái ngồi trên ghế mỗi khi xuất hành như Tiếu Ân mà nói thì loại hành tẩu mới mẻ này hai ngày đầu hắn còn cảm thấy hấp dẫn nhưng đến ngày thứ ba hắn cảm thấy bản thân không khác gì đang chịu tội vậy

Đội ngũ xuất hành tổng cộng có ba xe , trong đó một cỗ xe được Tư Khảo Đặc chỉ định dành riêng cho Tiếu Ân sử dụng

Loại đãi ngộ này ngay cả bản thân kỵ sỹ lão gia cũng chưa từng được hưởng thụ , nhưng hơn năm mươi người trong đội ngũ lại không có một ai oán thán cả

Nguyên nhân duy nhất đó là thân phận hiện tại của Tiếu Ân là ma pháp sư một kẻ biết được ma pháp

Mặc dù thân phận của hắn chưa phải là một ma pháp sư đúng nghĩa nhưng cũng đủ để hắn hưởng được đặc quyền trên thế giới này

Tư Khảo Đặc vuốt râu quai nón dưới cằm nói : “Từ từ rồi ngài sẽ quen thôi “

Tiếu Ân khẽ gật đầu hỏi : “Ngài tại sao không cởi trọng giáp của mình ra “

“Nga , đó là thói quen của ta “Tư Khảo Đặc hơi động thân thể âm thanh thiết giáp va vào nhau nhất thời vang lên

Bọ thiết giáp này là trang bị cao cấp nhất của kỵ sỹ .Trong cả trang viên cũng chỉ có một bộ duy nhất

Trải qua vài ngày hành tẩu , hắn vẫn mang trên người bộ thiêt giáp , hơn nữa dường như hắn còn có vẻ ung dung thoải mái , một chút trở ngại cũng không có .Thực lực cùng thái độ của kỵ sỹ thắng được sự tôn trọng của Tiếu Ân

“Kỵ sỹ tiên sinh , chẳng lẽ ngài không cảm thấy bộ áo giáp này nặng hay sao ?”Tiếu Ân thuận miệng hỏi

“Không , ta đã quen rồi “Tư Khảo Đặc thản nhiên nói , sau đó nói : “Ngài nghỉ ngơi cho tốt đi , ta ra ngoài tuần tra “Hắn bước tới cửa lều vải , do dự một chút rồi nói :”Bởi vì thời tiết bất thường , chúng ta có thể phải trì hoãn hai ngày , hy vọng ngài có giấc mộng đẹp “

“Xin đợi một chút “ Tiếu Ân vội vàng đứng lên , lấy đoản kiếm trên thân xuống , nói :”Kỵ sỹ đại nhân , những năm gần đây , gia đình ta vẫn được ngài chiếu cố và bảo vệ , mà ngài lại còn tự mình dẫn ta tới thủ đô của công quốc .Vì biểu đạt sự biết ơn của ta , thỉnh ngài hãy nhận lấy nó “

“Việc này không thể được “Tư Khảo Đặc nhìn đoản kiếm trên tay Tiếu Ân , mặc dù trong mắt hắn lộ rõ vẻ không đành lòng nhưng hắn vẫn cương quyết cự tuyệt “Căn cứ theo luật pháp của công quốc , hộ tống ngài tới thành Lộ Dịch Tư là nghĩa vụ của ta , cho nên ta tuyệt đối không thể nhận lấy ma pháp vũ khí , thỉnh ngài hãy thu hồi lại “

Tiếu Ân chính thức không phải là một tiểu hài tử mười tuổi , cho nên hắn rõ ràng nhìn ra khát vọng trong mắt của kỵ sỹ , đương nhiên cũng biết được quyết tâm của hắn

Trải qua mấy ngày ở chung , Tiếu Ân từ miệng kỵ sỹ biết được rất nhiều chuyện trên thế giới này

Nói đại khái , thân phận của hắn chỉ có một số ít người trong trang viên biết mà thôi

Trải qua sự giới thiệu của kỵ sỹ , hắn rốt cuộc mới có một nhận thức rõ ràng

Trên thế giới này ma pháp là một lực lượng chí cao vô thượng , đặc biệt là trên chiến trường ma pháp sư tạo ra thương tổn tuyệt đối là siêu cấp cường đại , chỉ cần thuận lợi thi triển ma pháp , thì một ma pháp sư tuyệt đối có thể dễ dàng hủy diệt một đại đội nghìn người

Hơn nữa cấp bậc ma pháp sư càng cao , tầm quan trọng trong chiến đấu càng thể hiện rõ , cho nên đối với bất cứ quốc gia nào thì ma pháp sư đều là một tài sản cực kỳ quý giá

Bất quá điều đáng tiếc duy nhất là, ma pháp sư quả thật quá ít , trong một ngàn người thì cũng chỉ có một người có thiên phú tu luyện ma pháp .Nhưng tuyệt đại đa số những người này cho dù cố gắng cả đời , cũng bất quá chỉ là ma pháp học đồ mà thôi , chính thức tiến giai trở thành ma pháp sư , tỉ lệ chỉ có một phần mười mà thôi

Lấy công quốc có ba trăm vạn dân cư mà nói cũng chỉ có được một vị ngũ tinh đại ma pháp sư cùng năm vị ma pháp sư .Đương nhiên , cấp bậc học đồ không được tính toán

Chính vì sự quý hiếm và cường đại của ma pháp sư , cho nên bất cứ quốc gia nào cũng nỗ lực và chấp nhận bỏ ra đại giới lớn để thành lập ma pháp tháp cho ma pháp sư

Tư Khảo Đặc kỵ sỹ sở dĩ thay đổi thái độ đối xử với Tiếu Ân là do hắn biết Tiếu Ân tự học thành tài , hơn nữa còn có thể phóng thích ra ma pháp

Nếu tương lai Tiếu Ân có thể trở thành ma pháp sư của công quốc , đối với Tư Khảo Đặc mà nói đó là một khoản đầu tư sinh ra lãi lớn

Cho dù là thiên phú của Tiếu Ân thấp , thì hắn cũng có thể trở thành một gã ma pháp học đồ , đối với kỵ sỹ cũng không có hại gì .Bởi vì một ma pháp học đồ có thể chế tạo ma pháp vũ khí , cũng đủ khiến cho bất kể là ai cũng nguyện chấp nhận bỏ ra đại giới lớn để mượn sức


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui