Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Tiếu Ân khẽ gật đầu, đi theo hướng ông ta chỉ.

Habib Hey vừa đi vừa giới thiệu:

- Tiếu Ân các hạ, ở trước đại điện là cánh cửa ánh sáng do thần quang minh Odin Lage vĩ đại của chúng ta tự mình dựng nên, đã là con của quang minh thì đều đi qua nơi đó, ngài cũng có thể đi qua một lần.

Dứt lòi, sắc mặt mấy người tùy tùng đi đằng sau và thần sứ đi trên con đường này đều đại biến, bọn họ nhìn chằm chằm Tiếu Ân, trong ánh mắt có mê man không hiểu, có rung động, còn có một loại kính cẩn phát ra từ sâu trong nội tâm.

Thần niệm của Tiếu Ân nhạy bén đến mức nào chứ, lập tức thấy hết được phản ứng của bọn họ, trong lòng không khỏi đại kỳ.

Đương nhiên hắn có thể nhìn ra, các thần sứ đó tỏ vẻ tôn kính với mình tất cả là vì vị lão nhân trước mắt này, đúng là vì thân phận của lão, và cách đối đãi của lão với mình nên mới khiến cho các thân sứ đó có thái độ cung kính như thế.

Nhưng sau khi lão nhân kia nói dứt lời ấy, không khí trong sân lập tức biến đổi.

Thái độ của mọi người đối với mình lập tức trở nên cung kính hẳn lên, loại cung kính này cũng không phải bởi vì bất cứ người nào khác, cũng không phải chỉ là mặt ngoài có lệ, mà rõ ràng là thành tâm thực lòng, có mấy người hâu thậm chí còn quỳ lạy ngay tại chỗ, lễ tiết này chỉ dùng hình dung”để cúng bái thần linh” để tả cùng còn không đủ.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi cứng lại, dường như hắn có một dự cảm cái gọi là cánh cửa thần thánh này cũng không tốt lắm.

Hơn mười thần sứ trên sơn đạo cùng hướng về phía Tiếu Ân mà thi lễ thật sâu rồi lập tức chạy vội đi nơi khác, xem tốc độ của bọn họ, quả thực còn nhanh hơn cả thò mấy lần, như thế sau lưng họ có một đại đội sói rừng vô hình đang đuổi theo.

Theo bán năng Tiếu Ân hỏi:

- Bọn họ làm sao vậy?

- Bọn họ đi báo cho một số người.

Habib Hey trấn an hắn.

- Có một số người muốn xem cái cảnh ngài bước qua cái công đó, ngài yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.

- Thật không?

Tiếu Ân bán tín bán nghi hỏi lại, tuy nhiên, nhìn vẻ mặt chân thật của lão nhân, cũng đành tin là thật.

- Tiếu Ân các hạ, mới.

Habib Hey đưa tay ra, Tiếu Ân trầm ngâm một chút, bước đi trước.

Tuy nhiên, đúng lúc này, hắn phát hiện ra một chuyện phi thường tinh tế.

Habib Hey tuy nhìn thì như đang song song cùng đi với hắn, nhưng bất kể là cất bước hay là đi trên đường đều chậm hon mình một tí, nếu hắn không để ý cẩn thận chỉ sợ là không phát hiện ra được chút khác biệt này.

Tuy Tiếu Ân cũng từng trải rất nhiều, chỉ sợ rất nhiều người cho đên hết đời cũng không thể có được những gì Tiếu Ân đã trải qua.

Nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút lo lắng thấp thỏm.

Lão nhân đi cùng hắn này là một ngụy thần đạt tới cảnh giới đỉnh cao, nhưng vị lão nhân này cũng đem lại cho hắn cảm giác vô cùng kỳ quái, mơ hồ hắn cảm ứng được trên người lão nhân có ẩn giấu sức mạnh cường đại.

Sức mạnh này cũng không kém ngụy thần thượng cổ năm loại thuộc tính một chút nào.

Nhìn lão nhân với sắc mặt nhiệt tình, gần như là đang lấy lòng mình, không ngờ nắm giữ thực lực không dưới Thống soái của hơn một ngàn ngụy thần vong linh Nuke Te và Hắc Long Vương chết rồi sống lại.

Đối mặt với nhân vật có thực lực như thế, nếu hắn đang nhìn ngươi mà cười nịnh, hơn nữa hành động dường như luôn luôn vẫn đề cao quyền uy địa vị của ngươi, thì ngươi sẽ có cảm giác gì?

Lúc này, Tiếu Ân đang có một cảm giác tà môn đến cực điểm, nếu không phải hắn vô cùng tin tưởng vào sức mạnh của mình, nếu không phải gần đây đã có được một đòn sát thủ đủ để diệt sát tất cả, nếu không phải hắn thật sự không cảm thấy một tia ác ý nào trên người đối phương, khẳng định sẽ không thể biểu hiện thoải mái đến thế.

Tuy nhiên, có một vấn đề hắn nghĩ không ra.

Hắc Long Vương cũng từng nói qua, chỉ có ngưng luyện được lĩnh vực lực lượng của ba loại thuộc tính khác nhau mới có thể trở thành thượng cổ ngụy thần, nhưng vị lão nhân này chỉ có một loại thuộc tính mà thôi, vì sao lại có thực lực tương đương với Nuke Te và Hắc Long Vương?

Hai người cứ thế một đường đi tới dưới một đại điện gần họ nhất.

Tòa đại điện này có một cánh cửa cực lớn cao tới gần trăm mét, cánh cửa này mở ra giống như một con cự thú từ khi mới khai thiên năm bẹp dưới đất đang há to miệng, khiến cho trái tim người ta đóng băng.

vẫn đứng cạnh hắn, Habib Hey hơi dừng lại, cười nói:

- Tiếu Ân các hạ, mới ngài...

Tiếu Ân nhìn cánh cửa cao lớn nhìn không kết này, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Hắn biết, đây khẳng định chính là cánh cửa thần thánh mà thần vương bệ hạ tự mình dựng nên mà Habib Hey nói đến.

- Ha ha, Habib Hey các hạ, chẳng lẽ ngài không cùng ta vào trong sao?

- Làm sao dám cùng vào với ngài chứ.

Habib Hey than khẽ.

- Cánh cửa này là do thần vương bệ hạ tự mình tạo nên, mà bệ hạ đã từng ban bố chỉ có người đã từng được thần linh chúc phúc như ngài mới có tư cách vào trong.

Trong lòng Tiếu Ân hơi dâng lẽn một tia cảm giác thật là chẳng khéo chút nào, lão già này nói cái gì? Chình mình đã được thần linh chúc phúc sao?

Hai mắt hơi chuyển, hắn lập tức nghĩ tới Nữ thẩn Ánh Trăng, nhưng lập tức buông tha cho ý nghĩ này.

Nữ thần Ánh Trăng ruy xem hắn như người phát ngôn của kẻ có thực lực siêu cường kia, tuy không đến mức quá coi trọng Tiếu Ân nhưng khâng định là không có bao nhiêu tình nghĩa.

Bảo Nữ thần chúc phúc cho hắn, trừ phi nàng ăn no thừa hơi!.

Trà lần đó ra, Tiếu Ân còn biết một vị thần linh nữa, nhưng khẳng định vị thần linh này sẽ không keo kiệt mà không chúc phúc cho Tiếu Ân đâu.

Nhưng đáng tiếc, Cự Ma Thần dù sao cũng chỉ vừa mới đặt một chân vào thế giới thần linh, hơn nữa hắn lại là một thần linh hệ hắc ám, nếu có thể cảm nhận được thần lực thuộc tính này trên người Tiếu Ân, khẳng định điều đầu tiên lão nhân đó làm không phải là tiến lên hỏi với vẻ mặt ôn hòa mà là bắt đâu rửa mình cho sạch chứ.

Bước chân hơi khựng một chút, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân dạo quanh một vòng, trong lòng hắn chợt căng thăng, hắn phát hiện ở quanh đây không ngờ có vô số người đang chú ý tới nơi này.

Tiếu Ân cũng không tự ký đến mức nghĩ rằng đó là do sức hấp dẫn của mình, như vậy, giải thích duy nhất là có liên quan đến cái cửa vĩ đại này.

Hít một hơi thật sâu, trong tình huống này, bào hắn không muốn đi qua chỉ sợ cũng không được, bởi trong số các khí tức xung quanh, hắn rất dễ dàng có thể cảm nhận được có nhiêu hơn hai người có khí tức mạnh mẽ không hê thấp hơn Habib Hey.

Hơn mười người giống như Hắc Long Vương đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Tiếu Ân tuyệt đối không muốn phát sinh xung đột gì với bọn họ.

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, sức mạnh quang minh tinh thuần của quang minh thủy mẫu trong bán thần vực cũng tăng thêm chút nữa.

Động tác này tuy rất nhỏ nhưng cùng có không ít người cảm nhận được, bọn họ cảm giác dường như Tiếu Ân đang tăng thêm sức mạnh phòng hộ cho mình.

Sắc mặt những người này lập tức trở nên khó coi hơn, không ngờ trước cánh cửa thần thánh hắn lại dám có hành vi khinh nhởn thần linh như vậy, trong lòng họ hạ quyết tâm, nếu Tiếu Ân không thể được thần linh vĩ đại tán thành, thì nhất định bọn họ sẽ cho tên tiêu tử không biết trời cao đất dàv này một giáo huấn khắc cốt ghi tâm.

Hai chán Tiếu Ân cuối cùng cũng tới gần đại môn.

Hắn nâng chân phải lên, mắt thấy sẽ bước qua đại môn.

Vô số ánh mắt, vô số tinh thần ý niệm lúc này đều tập trung trên chân phải của hắn.

Nhưng ngay lúc này, chân phải của Tiếu Ân lại khựng lại, cứ như vậy đứng yên đó không nhúc nhích.

Bản thân Tiếu Ân có được sức mạnh cường đại, nhưng cũng vì sức mạnh trong tay hắn mạnh như vậy nên mới có thể cảm nhận được rất rõ ràng niệm lực đè nặng lên chân phải lớn đến cỡ nào.

Hắn có thể khẳng định, niệm lực đó đã trở thành một lực lượng không thể tưởng tượng nôi, đừng nói là chính mình, cho dù là thần quốc của Cự Ma Thán kia chỉ sợ trong nháy mắt cũng bị xé tan từng mảnh.

Bởi vì chủ nhản của vô số niệm lực này cũng không chỉ có một ít nhân vật ở đây đâu, trong cảm ứng của hắn, có thể ngưng kết lại được loại niệm lực này, chỉ sợ là tất cả mọi người trong thần quốc này đó.

Cũng phải nói, lúc này, trong thần quốc của quang minh thần vương bệ hạ, mọi người đều mặc kệ hết thảy, thông qua phương thức nào đó đang nhìn một cảnh này đây.

Nếu nói được, Tiếu Ân nhất định hy vọng tu vi của mình thấp một chút, đừng có cảm ngộ rõ ràng như thế, nhưng, sự thật là, Tiếu Ân biết, cảm ứng của mình cũng không có gì sai lầm.

Với sự giúp đỡ của quang minh thủy mẫu, hắn gần như có thể hoàn toàn khẳng định.

Bất kể là kẻ nào, chỉ cần là người, cũng không thể giữ được sự bình tĩnh trong hoàn cành này.

Bước đi đương nhiên là chuyện đơn giản nhất rồi, nhưng là đi một mình trên đường và đi trước mặt hơn một ngàn người lại không phải giống nhau, mà lúc này, chỉ sợ là có cả ngàn trăm ngàn, vạn trăm vạn, hoặc có khi còn nhiêu người hon nữa đang chăm chú đến bước đi này của hắn, cảm giác này lại càng khác nữa.

Tiếu Ân chậm chậm quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Habib Hey cũng đã sớm hết vẻ tươi cười, mà là một vẻ cực kỳ nghiêm trọng.

Thấy hắn quay đầu lại, ông ta vội vàng tươi cười lại, làm một động tác “mới”.

Trong lòng Tiếu Ân thầm mắng, hận không thể đổi chỗ cho lão.

Hắn đột nhiên nhớ ra lời nói của lão nhân này ở ngoài thần điện.

- Bọn họ đi báo cho một vài người, có một số người muốn nhìn cái cảnh ngài bước qua cánh công kia, ngài yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.

Tiếu Ân xoay lại, nhìn trên đại môn trên đầu, cảm nhận lòng tin khổng lồ mạnh mẽ khiến cho hắn không rét mà run kia, trong lòng la mắng ầm ầm.

Thúi lắm! Thể này mà gọi là không có ảnh hưởng gì hả?

Cuối cùng, Tiếu Ân hít một hơi, hai mắt mở to, xương cốt trên người kêu răng rắc, cái chân phải Kim Kê Độc Lập nửa ngày cuối cùng cũng động, một bước ngưng tụ niềm tin của không biết bao nhiêu người kia cuối cùng cũng nặng nề đạp lên mặt đất.

- Hô….

Hỉnh như có vô số hơi thở dài vang lên, trong âm thanh này có cả sự thất vọng, than vãn, tức giận và có cả bất mãn.

Lúc này, Tiếu Ân nghe được lại giống như lôi đình sét đánh, bao nhiêu ý niệm như thế trong đầu đều tiêu tan trong nháy mắt, kích thích mãnh liệt này hơn xa so với tiến vào nguy cơ khủng bố hàng trăm lẩn.

Tiếu Ân tin chắc, trải qua một lần này, về sau không trưởng họp nào có thể khiến hắn thất thố được nữa.

Habib Hey khe khẽ ho, trái tim ông ta nhảy vội gần như muốn xông ra ngoài miệng.

- Tiếu Ân, ngươi...

Râu lão yênh lên, dường như muôn chửi ầm lên, nhưng dường như kiêng kị cái gì, chi nói được ba tiếng mà đã kìm chể nhịn lại được.

Chỉ có điều trong nháy mắt, sắc mặt lão nhân này đã thay đổi như biến thành một người khác.

- Ta làm sao?

Tiếu Ân hỏi lại sắc mặt vô tội.

Một khắc cuối cùng, chân phải của Tiếu Ân quả là đã di chuyển, cũng quả thật là đã đặt lên mặt đất, nhưng vấn đề là, vị trí hắn giẫm xuống cũng không phải là bên kia cánh cửa mà là chỗ nhấc chân lúc đầu, nói cách khác, hắn căn bản là không vượt qua đại môn này được.

Habib Hey miễn cưỡng giữ lấy vẻ mặt tươi cười:

- Tiếu Ân các hạ, mới ngài qua ạ.

- Được.

Tiếu Ân sàng khoái đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng nhấc chân phải lên, rồi vói một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bước qua đại môn, không chỉ có một chân đặt xuống, mà là cả người đều vượt qua.

Đến tận bây giờ, Tiếu Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hắn cũng không biết đại môn này có huyền cơ gì, nhung hắn không muốn bị nhiều người chú ý đến, như thể là con chuột bạch thí nghiệm vượt qua cửa địa ngục.

Cho nên hắn mới có thể lợi dụng một chút thời gian khi tinh lực của mọi người vừa mới trầm lại, một khắc vẫn chưa kịp ngưng tụ lại một lần nữa, phi thường rõ ràng bước qua đại môn bên kia.

Phải chịu ý niệm của nhiều người như thế tuyệt đối không phải chuyện Tiếu Ân nguyện ý, cũng không phải chuyện hắn có thể chịu đựng được.

Dù sao hắn cũng không phải thần linh thực sự đâu!.

Một khắc Tiếu Ân bước qua đại môn này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhắc tới tâm lại co rút lại, lại lần nữa thả lỏng, giống như có người nhéo một cái vào trái tim.

Cái cảm giác trái tim co giật mãnh liệt thế này là một gánh nặng trầm trọng đổi với cơ thể.

Nếu những người ở đây không phải từ linh hồn tái sinh, chỉ cần thần linh tồn tại, tín ngưỡng không mất thì vĩnh viễn bất lão bất tử, thì lúc này, khẳng định sẽ có một con số tử vong khủng bố.

Ánh mắt mọi người ngay sau đó đểu gắt gao nhìn chăm chú vào đại môn, mà Tiếu Ân vừa mới bước qua đại môn dường như một thứ đã mất đi giá trị lợi dụng, bị mọi người tạm thời ném phao ra đằng sau.

Đại môn vẫn cứ thế không chút biến hóa, vẫn cứ như thế trang trang nghiêm nghiêm, vẫn cứ cao lớn to lớn như thế.

Trên mặt Habib Hey lộ rõ vẻ thất vọng, mà trong thần điện này, cũng dần dâng lên cái cảm giác có thể khiến mọi người đều cảm nhận được rõ ràng.

Trái tim Tiếu Ân thầm đập vội, may mắn hắn đã có dự kiến trước, thà rằng đắc tội với Habib Hey, cũng không thật sự chịu nổi vô số nguyện vọng ý niệm đè lên một bước đi này.

Nếu vừa rồi hắn thật sự cậy mạnh mà bước tới, sau đó phải chịu đựng sự thất vọng lớn đến thế này, vậy có lẽ hắn cũng xong đời.

Dưới sự thất vọng khổng lồ như thế, trừ phi là thần thể thần linh, nếu không chưa có một nhân loại nào có thể chịu đựng cho nổi, cho dù là may mắn tránh được một mạng, sau này cùng nhất định là mất hết ý chí chiến đấu mà suy sụp tinh thần không chịu nổi nữa, đừng nói là tiếp tục tiến lên, ngay cả giậm chân tại chỗ cũng không có khả năng.

Cho nên, đối với những gì mình đã làm, hắn tuyệt không hối hận, bởi hắn cũng không muốn lấy tính mạng và tiền đồ của chính mình đi đánh cuộc một ván bài mơ mịt hư vô không nắm chắc chút nào.

Tiếu Ân nhanh chóng cảm ứng một chút thân thể mình và hoàn cảnh xung quanh.

Thân thể hắn không bị thương tổn gì, không có một chút năng lượng nào thử công kích hắn, mà quanh thân hắn, ngoại trừ cái cảm giác thất vọng cực độ ở ngoài kia, cũng không có gì khác thưởng.

Tiếu Ân mơ hồ cảm thấy hình như Habib Hey và mấy người đó đang cùng đợi kỳ tích nào đó, nhưng đáng tiếc là hắn không phải người làm nên kỳ tích này.

Ánh mắt Habib Hey cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, nhưng bây giờ nhìn Tiếu An đã không còn thần sắc ôn hòa và bình đẳng.

Dường như tới tận bây giờ, vị siêu cấp thần sứ đã đạt tới cảnh giới ngụy thần thượng cổ vừa mới nhở rạ thì ra Tiếu Ân chỉ là một ma đạo sĩ mà thôi.

Nói chuyện với người như thế, thật sự là một chuyện cực kỳ mất thể diện luôn.

- Ngươi, mang hắn tới điện bên hông để cầu nguyện thần vương bệ hạ.

Habib Hey tùy ý chỉ một người mà phân phó, giọng điệu lão cực kỳ lãnh đạm, như thể đang bố thí cho một kẻ ăn mày.

Sắc mặt Tiếu Ân vẫn bất động, hóa ra đây là thái độ của thần sứ bậc cao của Quang Minh thần linh.

Sự khác biệt so với trước kia lớn như thế, đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng phải tức điên.

Tuy Tiếu Ân tin chắc nếu hắn thể hiện toàn bộ thực lực, để cho vị lão nhân này biết được bán thần vực lực lượng mà mình có được, cho hắn biết mình có thể phóng thích cấm chú tia chởp màu tím của thần linh, đê cho lão ta nhìn thấy quang minh thủy mẫu và vũ khí diệt thế khẳng định là lão sẽ sửa lại sắc mặt.

Nhưng, đây có hẳn là tất cả?

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, xoay người, đi theo tên thần sứ sắc mặt không tình nguyện mà bị chi điểm kia đi tới thần điện bên hông.

Nhưng ngay trong nháy mắt chân hắn rời chỗ đó.

- Ầm ầm ù ù... Ầm ầm ù ù...

Một cơn sóng năng lượng thật lớn lấy cửa đá làm trung tâm, với một tốc độ mắt thường nhìn không kịp nhanh chóng lan ra.

Đột nhiên trong cả thần điện to lớn như vậy sáng bừng lên như có vô số viên minh châu tỏa ra vô số ánh hào quang rực rỡ hoa mỹ, vô số ánh hào quang ấy phóng lên cao như một con rồng ánh sáng bay lên dài không ngớt.

Một tiếng nổ giữa không trung như sét đánh, khiến cho bầu trời lại càng đẹp hơn.

Tiếu Ân kinh ngạc quay đầu, cả đại môn cổ kính biết bao nhiêu niên đại lúc này sáng bừng lên như một cái bóng đèn thật lớn, tòa ra hào quang mãnh liệt và tinh túy vô cùng.

Cả thần quốc dường như đang run rầy, như đang ăn mừng kỳ tích phát sinh.

Trong tầm mắt của Tiếu Ân có thể nhìn được, tất cả mọi người đều đang thành kính quỳ xuống bái phục, Tiếu Ân nhìn Habib Hey, nhưng căn bản là không thấy được mặt lão, cũng không thấy được ánh mắt lão.

Bởi lúc này vị lão nhân có thực lực vô cùng mãnh liệt không ngờ đang duỗi thẳng tứ chi, phục sát đất quỳ lạy mình.

Không biết từ khi nào, không biết từ người nào kêu gọi, dường như ngay trong nháy mắt, vô số âm thanh cầu nguyện cùng vang lên, ngay cả tiếng sét đánh ầm ầm cũng không át được tiếng vô số người cùng đang đồng thanh cầu nguyện.

Trên đại lục thần tạo của Cự Ma Thẩn khi xảy ra thần tích cùng từng vang lên tiếng cầu nguyện đồng thanh đó.

Nhưng quy mô lúc đó so với bây giờ thì không đáng gì.

Lần đầu tiên Tiếu Ân có cảm ứng, hóa ra đó là sự khác biệt giữa thần vương và thần linh bình thường, không ngờ so với thần linh bình thường và nhân loại bình thường thì sự chênh lệch còn lớn lớn hơn rất rất nhiều.

Dưới năng lượng lớn đến mức có thể biến sắc mấy ngày liền, cho dù là Tiếu Ân, không nghi ngờ cũng không thể nổi lên ý niệm chống cự gì trong đâu, thân thể hắn cũng hơi run run, bởi hắn rõ ràng cảm nhận được, cỗ năng lượng này chính là thần lực, thuộc sức mạnh thần linh, hơn nữa còn mạnh đến cực điểm, đó là sức mạnh của Thần vương, căn bản là không phải cùng một trình độ với sức mạnh của Cự Ma Thẩn.

Đứng trước sức mạnh này, Tiếu Ân có cảm giác hít thở không thông, dường như tất cả kiêu ngạo mà hắn có chỉ là thứ đồ chơi trẻ con, trước mặt vị thần linh này, hắn thậm chí ngay cả một con kiến cũng không được tính.

Đột nhiên, một cột sáng chiếu rọi từ trên trời xuống, bao phủ cả Tiếu Ân.

Không tránh né, cũng không thất kinh, khi cột ánh sáng này đã bao phủ khắp Tiếu Ân với một tốc độ không gì sánh kịp, trong lòng Tiếu Ân không ngờ có một cảm giác thân thiết khó hiểu.

Ngẩng đầu lên, hắn phía chân trời mênh mông kia, hắn không ngờ nhìn không ra cột sáng này từ đâu mà đến, tuy nhiên, mặc dù lòng hắn vô cùng rung động, nhưng kỳ lạ là dường như lại bình tĩnh lại.

Lúc này, từng góc của thần quốc đều sáng bừng, cho dù là những góc âm u tối hù nhất cùng không quên, cột sáng trắng kia dường nhưxuyẻn qua tất cả, bất kể cái gì cũng không thể ngăn.

Nhưng bạch quang trên thân Tiếu Ân cũng lại sáng chói mắt hơn, ngay cả ngay cả hào quang kia cũng không che lấp được.

Trong không gian tràn ngập tín ngưỡng lực gần như đã ngưng đọng thành thực thể, từ trước tới giở Tiêu Ân không ngờ sẽ được gặp qua tín ngưỡng lực như thế này.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến hắn kinh hãi không thể tin nổi chính là tín ngưỡng lực này cũng không hoàn toàn thuộc về vị thần linh chua từng gặp này.

Ánh sáng dường như vô tận trên bầu trời có thêm tín ngưỡng lực chậm chậm thả tín ngưỡng lực ra, cấp cho tất cả mọi người, cùng một khắc đó, một bộ phận tín ngưỡng lực khổng lồ không ngờ cứ như vậy nhập vào trong cơ thể Tiếu Ân.

Tuy tỉ lệ này không lớn, cùng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến tín ngưỡng lực trên cả thế giới, nhưng đối với Tiếu Ân mà nói thì là một cỗ năng lượng thật lớn, đây là một kỳ ngộ, nhưng cũng là một gánh nặng, chỉ có điều Tiếu Ân không được lựa chọn.

Năng lượng khổng lồ như Hoàng Hà đổ xuống kia cuộn sóng ngập trời như muốn nuốt trọn cả Tiếu Ân, hắn thả ra bán thần vực, để cho cỗ tín ngưỡng lực này không ngừng chảy tới quang minh thủy mẫu.

Trên bài tử đã sớm tỏa ra hào quang mãnh liệt, sau khi có được năng lượng vô hạn này, quang minh thủy mẫu lập tức linh hoạt hẳn lên, đồ án trên bài tử kia trở nên rõ ràng và sống động hon.

Tiếu Ân thậm chí còn đang lo lắng mười điểm đen trên bể mặt đó có bị hủy diệt không, tuy nhiên, âm thẩm quan sát một lát, cuối cùng hắn cũng có thể khẳng định.

Thứ này không hổ là kiệt tác đệ nhất mà các thần linh thượng cổ và yêu quái thượng cổ liên thủ chế tạo thành, ngay cả dưới sự công hạ mạnh mẽ như thế của tín ngưỡng lực quang minh khổng lồ đó mà vẫn hoàn hào như trước không tổn hao gì, mười ấu sinh thể vũ khí diệt thế kia dường như được một năng lượng thản kỳ bảo vệ chắc chắn như nêm cối, căn bản không có khả năng bị uy hiếp.

Tiếu Ân không thể nói được đến cùng thì loại năng lượng này có tính chất gì, tuy nhiên, điều duy nhất có thể khẳng định là năng lượng này là theo sức mạnh của quang minh thủy mẫu mà biến hóa.

Sức mạnh của quang minh thủy mẫu càng mạnh, lởp năng lượng bảo vệ cùng sẽ mạnh hơn, ngược lại cũng vậy, cùng có nghĩa là bài tử này không ngờ lại dùng sức mạnh của quang minh thủy mẫu làm sức mạnh bảo vệ.

Khả năng biến hóa thần kỳ của loại năng lượng này khiển cho Tiếu Ân lại càng thêm bội phục sát đất trí tuệ của các thần linh thượng cổ này.

Quang minh thủy mẫu hấp thu sức mạnh quang minh tinh thuần cũng không chậm, nhưng vẫn không thể lại được tốc độ điên cuồng của tín ngưỡng lực này.

Trong lòng Tiếu Ân cũng thẩm kêu khổ, bây giờ hắn cũng không phải thần linh hệ quang minh đâu đó, tín ngưỡng lực khổng lồ như thế, cho dù là trực tiếp làm luôn mấy cái thần cách thấp kém cũng đủ, làm sao hắn nuốt trôi cho được?

Lòng hắn vừa động, không phải muốn hắn tranh thủ cơ hội này mà châm thần hỏa trở thành chân thần chứ?

Chỉ có điều, trước mắt hắn còn có bán thần vực tám thuộc tính, còn kém một loại cuối cùng mới đạt tới đẳng cấp chín loại thuộc tính trong truyền thuyết Lúc này mà châm thản hỏa thì thật sự là không cam tâm!!!.

Hắn đau khổ chống đỡ, thậm chí ngay cả không gian thần bí giữa mi tám cũng sắp đầy rồi.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu hắn vang lên tiếng của Nhất Hào.

-Chủ nhân, ta có thể hấp thu năng lượng này.

-Ngươi?

Tiếu Ân bất ngờ hỏi lại.

-Đúng, loại năng lượng này là một loại năng lượng có tính năng khôi phục cơ thể, có thể khôi phục cơ thể ta như ban đầu.

Tiếu Ân ngẩn ra, sắc mặt cổ quái:

-Thân thể ngươi? UFO?

-Đúng.

Theo bản năng Tiếu Ẩn sở sở vật phẩm trang sức không gian.

Trong vật phẩm trang sức không gian này có chứa hài cốt từ tinh cầu quê hương của Nhất Hào rơi xuống, cũng chính là một đống linh kiện to nhỏ nát bét kia, trong đó có đại bộ phận đều trở thành nhỏ tí như cái đinh ốc.

Tiếu Ân thu thập mấy thứ này lại, thực ra ban đầu chỉ là muốn lưu lại một ký niệm, chưa từng có ý muốn nhờ vào thế giới này mà tu sửa nó thành công.

Nhưng lúc này, nghe những lòi Nhất Hào nói rồi, Tiếu Ân mới hiểu, hóa ra sức mạnh tín ngưỡng lực quang minh tinh thuần không chỉ có tác dụng với sinh vật, ngay cả đối với máy móc cũng có thể tạo ra ảnh hưởng.

Một cột sáng có thể sửa được cả UFO, thần linh này thật sự là quá mức thần kỳ mà.

Vung tay lên, tất cả mọi thứ trong vật phẩm trang sức không gian đều bị hắn ném tới trước quảng trưởng.

Đằng sau đại môn đó là một quảng trưởng, cả quảng trưởng chiếm một diện tích thật lớn, đừng nói là một UFO, cho dù là mười thứ như thế cũng có thể đễ dàng thả ra.

Dường như cảm nhận được động tác của Tiếu Ân và hiểu được ý tứ của hắn, cột sáng đó lại một lần nữa đánh thẳng xuống, tòa hào quang khắp quảng trưởng, nâng đống UFO có thể nói là như đống rác lên.

Đối với hành động này của Tiếu Ân, tất cả những người đứng xem đều không hiểu tí nào, nhưng từ đâu đến cuối không ai dám hỏi nghi ngờ chất vấn gì.

Dường như lúc này, Tiếu Ân và thần linh nắm giữ thần quốc này đã có một mối liên hệ nào đó, mà có được vị trí vượt xa bọn họ bây giờ.

Chậm chậm, mỗi một linh kiện của cái UFO hỏng đều bắt đẩu sáng lên.

Một cái rồi lại một cái, mỗi linh kiện đều như được bọc một tầng sáng loáng, ngay cả dưới cột sáng bao phủ cũng có thể thấy rõ ràng được.

Sau đó, Tiếu Ân tròn mắt cứng lưỡi chăm chú nhìn, đống linh kiện đó bắt đầu có sự biến hóa kỳ dị.

Mỗi linh kiện đều bắt đẩu tan ra, như bị nung chảy dưới nhiệt độ mấy ngàn độ vậy, không chút lưu tình biến đống linh kiện đó thành một vũng nước màu đỏ.

Dưới sự bao phủ của cột sáng, vũng nước này cùng không chảy lung tung ra ngoài, cũng không chảy khắp quảng trưởng, mà chậm chậm dần dần ngưng tụ lại thành một hình dáng kỳ dị.

Hinh dáng này, đối với thế giới này, tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy, ngay cả là Habib Hey có kiến thức rộng rãi hơn người cùng chưa từng thấy qua.

Nhưng đối với Tiếu Ân, hinh dáng thứ này cũng không kỳ lạ như vậy, kiếp trước, qua sách báo hắn cũng đã từng thấy vô số thứ miêu tả thứ này.

UFO - Đĩa bay...

Tuy không biết là đống sắt vụn này được năng lượng quang minh tinh thuần sửa lại có ngoại hình gần đủ hay bên trong tất cả thiết bị đã được khôi phục bình thường hay chưa, nhung dù là chỉ có cái vẻ ngoài cũng là một chuyện rất giỏi rồi.

Cột sáng trên trời cuối cùng cũng tắt, cái đĩa bay to tưởng giữa quảng trưởng kia, hình dáng, nước sơn, sắc thái đều gây chấn động cho mọi người trên thế giới này.

Nhìn một vũng nước ngưng đọng lại thành một cái đĩa bay thật lớn có đường kính hàng trăm mét, Tiếu Ân mới chính thức tin một câu.

Thần linh, quả nhiên là không gì không làm được!.

- Chủ nhân, ta đã khôi phục rồi.

Trong giọng nói của Nhất Hào mang theo một sự vui mừng ngạc nhiên không che giấu được, hắn càng ngày càng phát triên theo hướng nhân cách hóa.

Trên mặt Tiếu Ân lại càng vui sưởng tươi cười hơn, có thể khiến Nhất Hào khôi phục hoàn toàn, đương nhiên hắn cũng rất cao hứng.

Chuyển ánh mắt, dường như cảm nhận được sự ngạc nhiên và thán phục của những người ở đây, Tiếu Ân hơi trầm ngâm, giơ tay một chút, đua ra một thứ đồ trang sức do nhện chúa đặc chế.

Thứ đồ trang sức không gian nhện chúa này thật lớn, bất kể là dài hay rộng đều tới gần vài trăm thước, cao tới mấy chục thước, là một trong những kiệt tác xuất sắc nhất để Tiếu Ân luyện tập không gian rèn thuật.

Hào quang hiện lên, cái đĩa bay thật lớn kia lập tức biến mất tại chỗ, bị Tiếu Ân thu vào trong vật phẩm không gian trang sức.

Có lẽ bởi vì sửa lại đĩa bay này đã tiêu hao nhiều năng lượng quang minh tinh thuần thần thánh, cho nên tín ngưỡng lực dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Tiếu Ân đã bắt đẩu suy yếu đi rất nhiều, đạt tới mức hắn có thể chịu đựng được.

Đương nhiên, tốc độ quang minh thủy mẫu hấp thu năng lượng cũng dần tăng lên, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Tiếu Ân.

Mơ hồ, hắn hiểu được, cột ánh sáng này dường như là một khảo nghiệm xem hắn có thể hấp thu được bao nhiêu năng lượng.

Trong khảo nghiệm này, Tiếu Ân có thể chịu đựng được bao nhiêu năng lượng quang minh tinh thuăn thì đối với tương lai hắn sau này cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Nếu Tiếu Ân thực sự là một pháp sự hệ quang minh tinh thuần, thì với thực lực của hắn lúc này hẳn là có thể hắp thu toàn bộ tín ngưỡng lực đó, hoặc có thể ngưng luyện thành công, nhưng sự thật là, Tiếu Ân lại không có sức mạnh quang minh tinh thuần, năng lượng bao trùm cơ thể hắn thực ra là mượn năng lượng của quang minh thủy mẫu.

Cho nên dưới sự áp chế của năng lượng quang minh thủy mẫu này hắn mới có thể tỏ ra kiên trì được.

Cũng may quang minh thủy mẫu càng lúc càng mạnh, khả năng hấp thu năng lượng nay cùng càng nhanh, càng nhiều, mà hắn dùng tín ngưỡng lực chế tác thành mảnh vỡ thần cách, cũng có thể hấp thu thêm một lượng lớn tín ngưỡng lực, hơn nữa, lại còn hao phí rất nhiều năng lượng để sửa UFO cho được, cuối cùng, Tiếu Ân cũng chịu đựng được sức ép của năng lượng mênh mông như biển, vô cùng vô tận này.

Hào quang trên thần quốc dần ảm đạm xuống, chi duy có phần chiếu lên thân thể Tiếu Ân là vẫn sáng như trước, khiến cho hắn nổi bật như hạc lạc giữa bẩy gà vậy.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tất cả cuối cùng cũng yên bình trở lại, cột sáng thật lớn kia cũng theo thân thể Tiếu Ân mà thu lại, cuối cùng trốn trong phía chân trời vô cùng vô tận kia.

Cuối cùng, khi hào quang kia tắt, tất cả tiếng cầu nguyện trên cả thần quốc mới dừng lại.

Vô số ánh mắt dồn lên người Tiến Ân, nhưng trong ánh mắt lúc này không còn là hoài nghi thất vọng, mà là tràn đầy sự sùng kính và tín ngưỡng không thể kiềm chế.

Thấy những ánh mắt gần như điên cuồng đó, đột nhiên Tiếu Ân cảm thấy kỳ dị.

Cho dù là hắn có bảo những người này lập tức đi tìm chết, phỏng chừng bọn họ cũng se không do dự kết thúc sinh mạng chính mình.

Loại cảm giác này kỳ lạ như thế đấy, nhưng lại rất chân thực, thậm chí hắn còn thấy trong mắt bọn họ sự kính ngưỡng dành cho thần linh.

Hơi nghiêng đầu, hắn không biết chính mình đã phát điên rồi hay mọi người trên quốc gia này đã phát điên rồi.

Habib Hey đã đứng lên, lúc này, thái độ trên mặt lão ta không còn là lãnh đạm, cũng không phải cái mỉm cười ôn hòa, mà là sự cung kính nghiêm nghị nghiêm cẩn.

- Tiếu Ân các hạ vĩ đại, chúc mừng ngài.

Lão cúi thật sâu, mọi người ở đây cùng cùng nhau cúi sát xuống.

- Thẩn dụ của thần Odin Lage bệ hạ vĩ đại, ngài đã là vị giáo hoàng bệ hạ một trăm tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám...

- Giáo hoàng?

Tiếu Ân khe khẽ hỏi lại, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin nổi.

- Ta là gìáo hoàng?

Chạm tay vào quyền trượng còn cao hơn cả đầu mình Tiếu Ân không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

Quyền trượng này chính là sau khi không hiểu thế nào lại trở thành một trong một trăm tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám giáo hoàng của quang minh thần vương Odin Lage vĩ đại, hắn bị một trăm vị thần sứ siêu mạnh vây quanh rước vào trong thần điện trung tâm mà được trao.

Theo như lời của đám người Habto Hey, quyền trượng này đại biểu cho uy nghiêm vô hạn, là tín vật duy nhất của các đời giáo hoàng, bởi vì đã hấp thu năng lượng của hơn trăm vạn giáo hoàng, nên quyền trượng này còn có uy lực hùng mạnh vô cùng, ngoại trà giáo hoàng đương đại, sẽ không có người nào có thể nâng nó lên.

Ngay một khắc Tiếu Ân cầm bảo bối này lên, hắn lập tức cảm ứng được rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong quyền trượng này.

Đó là một lực lượng không thể diễn tả thành lời, khi hắn cảm ứng lực lượng này, dường như quyền trượng này cũng có một linh hồn quang minh, linh hồn này tuy chỉ lờ mờ, như có như không, nhưng ở chung với Vô Danh, Quang nguyên chi vương và Đại địa chi mẫu lâu ngày, Tiếu Ân nếu không nhận ra được thì hắn đã ngu đến mức không thuốc nào cứu được nữa.

Sau lần tiếp xúc này, Tiếu Ân lập tức hiểu được, quyền trượng này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu đại giáo hoàng, tích lũy biết bao từ trước, cho nên mới có thể cất chứa được năng lượng mạnh như thế cuối cùng sinh ra một tia thần trí.

Cho dù là một người bình thường, chỉ cần hắn có thể được cây quyền trượng này chấp nhận, thì khi hắn cẩm được quyền trượng này, hắn chẳng khác nào có được sức mạnh quang minh mạnh mẽ mà tinh thuần.

Ngay cả là bản thân Tiếu Ân, cũng không dám nói có thể mạnh hơn kia.

Nếu không như thế, bởi vì đã được tích lũy một thời gian dài, sức mạnh quang minh trong quyền trượng này đã đạt tới một mức độ không thể tin nổi, tuy Tiếu Ân rất tự phụ, nhưng hắn cũng tự biết mình, nếu so sánh thử năng lực của mình và của cây quyền trượng này, thì”kém” - không chỉ là một chút, mà là so sợi lông với chín con trâu.

Tuy nhiên, Tiếu Ân cũng không nổi giận, chỉ nghĩ hắn cùng là một trong hơn trăm vạn giáo hoàng, cây quyền trượng này đã được sử dụng biết bao nhiêu năm? Nếu trong nhiều năm như thế, mỗi giáo hoàng đều dùng quyền trượng này, thì năng lượng tích lũy bên trong cho dù có nhiều hơn nữa cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉ có điều, sau khi hắn lấy được quyền trượng mới dám thực sự tin chuyện mình đang gặp đây cũng không phải một giấc mộng, mà là sự thật.

Sau khi đi ra từ cái nơi quỷ quái đó, hắn liền đi tới quốc gia của một vị Quang minh thần vương, và ở quốc gia này tiếp nhận chúc phúc của thần vương, trở thành Giáo hoàng - lănh đạo tối cao của hàng tỉ người.

Vị trí giáo hoàng này tuy cũng không phải thần linh, nhưng Tiếu Ân cũng lại biết, chỉ sợ Cự Ma Thần bây giờ cũng chưa chắc đã có được uy phong như hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui