Trình Văn Đào và A Vượng tăng tốc độ dùng cơm, sau khi ăn no liền trở về phòng nghỉ ngơi, bọn họ không có hứng thú xem náo nhiệt dưới lầu.
Theo Trình Văn Đào thấy, nhi tử nhà mình đáng tin hơn tên Phương Minh kia nhiều, hắn căn bản không cần phải lấy lòng Phương Minh, chỉ cần không trở mặt với đối phương là được.
A Vượng lại càng không quan tâm, hắn chỉ là một xa phu, gặp Phương Minh chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Một đêm ngon giấc.
Ngày thứ hai, ba người đều dậy rất sớm, khi xuống lầu tính tiền, vốn muốn nhờ chưởng quầy thay bọn họ chuyển lời xin lỗi đến Phương Minh, lại không ngờ chưởng quỹ nói, vị Phương đại nhân kia vừa sáng sớm đã xuất phát đến Dĩnh Bắc Thành, còn trả tiền cho bọn họ rồi.
Không ngờ Phương Minh lại vội vã không kịp đợi muốn đường ai nấy đi hơn bọn họ.
"Đi thôi, xuất phát." Bất quá ba người ngược lại rất bình tĩnh, dù sao thì bọn họ vốn chỉ là vô tình gặp nhau, vì vậy cũng chả tổn thất gì.
Đoạn đường kế tiếp rất thuận lợi, sáng ngày thứ tư, bọn họ thành công đến Dĩnh Bắc Thành.
Dĩnh Bắc Thành không hổ là đô thành của một quốc gia, từ xa nhìn lại rất to lớn khổng lồ, cửa thành có trọng binh canh gác, muốn vào thành đều phải trải qua tra hỏi cẩn thận.
Khi đến phiên xe Vân Thú của bọn họ, cũng bị dò hỏi kiểm tra.
"Từ đâu đến đây?"
"Thanh Sơn Thành."
"Vào thành làm gì?"
"Con ta thức tỉnh thiên phú Hồn Lực, ta mang nó tới Hiệp hội Thực Linh Sư tham gia kiểm tra Dược Đồ."
"Ồ?" Người kia đánh giá Trình Dịch Phạn, cảm thấy hài tử nhỏ tuổi như vậy đã thức thiên phú tỉnh Hồn Lực thực sự hiếm thấy, thái độ không tự chủ mềm hơn, lại đơn giản hỏi vài câu, liền cho bọn họ vào.
A Vượng lúc này mới biết mục đích hai cha con này đến Dĩnh Bắc Thành, không ngờ tiểu công tử lại còn là một Thực Linh Sư tương lai, khó trách lại không đổi sắc mặt với tên Phương Minh kia.
Bất quá điều này không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ phụ trách đưa bọn họ đến đây, rồi đợi qua mấy ngày lại đưa bọn họ an toàn trở về mà thôi.
Tìm một gian khách điếm dàn xếp lại, hai cha con liền ra ngoài nghe ngóng vị trí của Hiệp hội Thực Linh Sư, rốt cuộc tiến vào Hiệp hội Thực Linh Sư trong truyền thuyết.
Hiệp hội Thực Linh Sư chiếm diện tích cực lớn, cửa chính treo tấm biển, trên đó viết "Hiệp hội Thực Linh Sư".
Ngoài cửa có hai tên thủ vệ vừa thấy người đến gần, thì lập tức tiến lên dò hỏi, sau khi biết bọn họ đến báo danh kiểm tra Dược Đồ, liền bảo bọn họ chờ chút.
Một lát sau, có một người hầu mặc áo xanh ra nghênh đón, "Vị nào đến báo danh? Mời theo ta..."
Trình Dịch Phạn được cho vào, nhưng Trình Văn Đào lại bị ngăn bên ngoài.
"Tam nhi, đừng khẩn trương, cha chờ con ở ngoài!"
"Vâng!" Trình Dịch Phạn nhu thuận gật đầu, theo người áo xanh kia đi vào.
Từ cửa chính tiến vào sau đó rẽ phải chính là một hành lang gấp khúc, thuận theo hành lang đi thẳng, sẽ thấy một sương phòng, người hầu kia dẫn cậu tiến vào đó, trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một người đang ngồi sau tấm án thư.
Người nọ ngẩng đầu, thấy là một tiểu hài tử, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Ngươi đến kiểm tra Dược Đồ sao?."
"Đúng vậy...!không lâu trước ta vừa thức tỉnh thiên phú Hồn Lực."
"Ồ?" Tầm mắt người nọ nhìn chằm chằm Trình Dịch Phạn, thấy hai mắt cậu trong veo, thần sắc bình tĩnh, trong lòng không khỏi xem trọng cậu hơn một chút, "Vậy mời vị tiểu công tử này nói cho ta, trong phòng này có bao nhiêu gốc Linh Thực?"
Thực Linh Sư thông qua Hồn Lực có thể cảm nhận được Thực linh khí của Linh Thực phát ra gần đó, vì vậy người nọ mới ra đề mục kiểm tra cậu.
Nhưng Trình Dịch Phạn có Dị Năng hệ Mộc, lúc tiến vào căn phòng này, đã cảm nhận được Mộc linh khí nồng đậm, có loại cảm giác thoải mái lỗ chân lông đều giãn ra.
Cậu hơi ngẩng đầu, chỉ vào xà nhà trên nóc, thanh âm thanh thúy nói, "Chỗ đó có ba gốc Linh Thực."
Lại chỉ vào khối đất không đáng chú ý trên thư án của người nọ, "Đây cũng là một gốc Linh Thực."
Tiếp theo lại chỉ vào trong ngực người nọ, "Trong ngực ngài hẳn là cũng có một gốc Linh Thực."
Gương mặt người nọ lập tức lộ vẻ kinh hỉ(khiếp sợ + vui mừng), hắn chưa từng nghĩ thiên phú của đứa trẻ này lại trác tuyệt đến vậy, có thể chính xác chỉ ra vị trí và số lượng của Linh Thực, nhất là trong gốc Linh Thực ngực hắn, mới chỉ là một mầm non, Thực Linh khí hết sức yếu ớt, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ được, thực sự là hạt giống tốt.
"Ngươi tên là gì?"
"Trình Dịch Phạn."
"Được rồi, Trình Dịch Phạn, ngươi đi theo ta." Nói xong người nọ liền đứng dậy đi ra ngoài, Trình Dịch Phạn vội vàng đuổi kịp.
Người nọ dẫn Trình Dịch Phạn xuyên qua một cổng vòm, đi vào một cái sân, trong sân có một bệ đá, mà trên bệ đá đặt một khối đá trong suốt.
"Đây là Hồn thạch, có thể kiểm tra cấp bậc thiên phú Hồn Lực, thông qua vòng kiểm tra này, mới có thể tiếp nhận kiểm tra chính thức." Người nọ có ý tốt giải thích cho cậu.
Đã có bảy tám thiếu niên đứng xếp hàng trước Hồn thạch chờ kiểm tra, người nọ dẫn Trình Dịch Phạn vào đứng cuối đội ngũ.
Một thiếu niên mày rậm mắt to cẩn thận cầm trong tay khối đá trong suốt lớn bằng nắm đấm, sau đó Hồn thạch tản ra ánh sáng màu lam rất nhạt.
"Hạ phẩm thiên phú Hồn Lực." Một người cầm quyển sách ghi chép ở bên cạnh.
Tiếp theo một thiếu niên tướng mạo bình thường tiến lên, lần này khối đá trong tay hắn vậy mà phát ra ánh đỏ nhàn nhạt.
"Trung phẩm thiên phú Hồn Lực."
Thiếu niên thứ ba có hơi mập, ánh mắt láo liêng đi tới, co rúm lại duỗi tay nắm lấy khối đá kia, sau một lúc lâu vẫn không có phản ứng nào.
"Không có thiên phú Hồn Lực." Thanh âm băng lãnh vang lên, thiếu niên hơi mập kia sắc mặt trắng bệch bị kéo xuống.
...!
Rốt cuộc đến phiên Trình Dịch Phạn, hắn vừa đặt tay lên khối đá, một ánh sáng màu lục xanh thẳm thủy nhuận xuất hiện trước mắt mọi người, cả khối đá như phỉ thúy trong suốt.
"Thượng, thượng phẩm thiên phú Hồn Lực!" Người nọ sợ là chưa từng thấy hạt giống có thiên phú cao đến vậy, huống chi đứa bé này mới chỉ mười tuổi!
"Người thông qua khảo nghiệm đi theo ta."
Lần này thông qua kiểm tra tổng cộng có năm người, đều đi theo sau hắn, trở lại gian phòng lúc đầu.
Người kia lấy ra năm phong thư bị bịt kín, nói với bọn cậu, "Trong những phong thư này đều có chứa hai phương thuốc cấp thấp, loại phương thuốc là ngẫu nhiên, các ngươi tự rút thư, sau đó cho các ngươi thời gian một nén hương, học tập lĩnh ngộ ở chỗ này, rồi trở về luyện tập thật tốt, sau ba ngày lại đến đây thực hiện kiểm tra cuối cùng."
Các thiếu niên thấp thỏm theo thứ tự tiến lên rút thư, Trình Dịch Phạn cũng không ngoại lệ, cậu mở phong thư ra, sau khi thấy phương thuốc, trong lòng lập tức vui mừng.
Hai phương thuốc phong thư, phân biệt là Cầm Máu Tán và Tụ Linh Tán.
Phương thuốc Cầm Máu Tán cậu đã đạt được thông qua hệ thống, chỉ là chưa có cơ hội luyện chế, còn Tụ Linh Tán hẳn là loại phương thuốc tên Phương Minh kia lấy ra thu mua lòng người...!
Chỉ là phương thuốc này quá phức tạp thâm ảo, cậu xem xong như lọt vào trong sương mù.
【 Tích tích tích...!Hệ thống kiểm tra thấy có phương thuốc chưa học tập, túc chủ có muốn học tập hay không? Có / Không 】
Trình Dịch Phạn lập tức chọn có, nội dung phương thuốc sau khi trải qua đơn giản hoá liền lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, người nọ yêu cầu bọn cậu trả lại phương thuốc, sau đó tiến hành đăng ký, để bọn cậu trở về luyện tập nhiều hơn.
.