Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Trở về Văn Quý cũng không nghỉ ngơi, lôi kéo Từ Lang ra sau nhà xới đất, hắn còn đang do dự có nên ngâm hạt giống trong linh tuyền hay không, chờ chúng nảy mầm rồi mới gieo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chắc là không cần, dù sao thì bình thường hắn cũng tưới bằng linh tuyền, hạt giống sẽ không thiếu linh khí, nhất định có thể trồng tốt.

Nghĩ đến ở thời của hắn, ăn rau xanh cải trắng đều không có mùi gì, giống như gặm cỏ vậy. Cho nên lần này Văn Quý rất chờ mong, lâu lắm rồi hắn chưa được nếm vị rau dưa tươi. Bây giờ có cơ hội, Văn Quý cảm thấy thật vui sướng.

Ở địa cầu thì muốn trồng trọt thì cần đất đai phì nhiêu với khí hậu thích hợp, nhưng thế giới này thì thật là kỳ lạ, chỉ cần á thú nhân tụ tập khi hậu khác nhau ở từng vùng hợp với mộc khí trong cơ thể thì đã có thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho cây rồi! Văn Quý tuy không thể làm được như vậy, nhưng hắn có linh tuyền trong tay a, bình thường trong mấy thế giớ tu tiên, cây cỏ đều nhờ hấp thụ linh khí bốn phương nên trưởng thành cũng linh khí đầy mình đó thôi. Cho nên dùng linh tuyền tưới nước cho cây, không chừng cũng sẽ giống như vậy.

Văn Quý chính mình tưởng tượng đến vui vẻ, tự nghĩ, quả nhiên trời cao chiếu cố hắn, phải là người có công đức bao nhiêu mấy nhận được ân huệ to lớn như vậy chứ? Hắn cũng đâu phải người làm việc vì dân vì nước đâu chứ. Ân, hẳn là kiếp trước ông cha hắn tích đức truyền lại, vì thế cho dù bây giờ đã xuyên vào dị giới này, hắn cũng phải quý trọng mới được.

Trên mặt vẫn còn cười tươi rói, lúc này, Văn Quý nghĩ rằng, bây giờ vào dị giới rồi thì không còn cần phải chèn ép bản thân như trước nữa.

Văn Quý nhìn Từ Lang xới đất, đang chuẩn bị gieo hạt giống xuống, thì lúc này đại bá mẫu Tiền thị và thím ba Tôn thị đến nhà hắn.

Văn Hào(aka. thôn trưởng) có bốn người con trai, ba bán thú nhân, một á thú nhân. Cha của Văn Quý đứng thứ hai, không được Văn Hào ưa thích. Hai người con Văn Hào yêu thương nhất chính là đứa con cả và đứa thứ ba, cho nên rất hiếm khi đến nhà của người con thứ hai, vì thế Văn Quý với Văn Hào mới không thân thiết, hắn với nhà đại bá và tam thúc lại càng không thân.

Tiền thị cùng Tôn thị đều là nữ á thú nhân, thể chất so ra tốt hơn mẹ của Văn Quý nhiều lắm. Mà mẹ của Văn Quý thì đầu óc không được bình thường, cho nên cả hai người đều không thích lại gần, đối xử với Văn Quý cũng chỉ ở mức bình thường, không quá mừng rỡ đón tiếp, nhưng cũng không ngại thân cận. Nhưng lúc Văn Quý ra riêng, hai người có lên tiếng nói giúp cho hắn, nếu không thì ngay cả cái lều như bây giờ cũng không có mà ở. Chỉ là bình thường gặp Văn Quý, hai người họ đối với hắn ôn hòa, nhưng nếu như hắn muốn giao hảo thì họ cũng không phản ứng gì nhiều lắm.

Vì thế, Văn Quý cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay hai người họ lại chủ động đến nhà hắn?

Nén tò mò, Văn Quý cười mời hai người họ vào nhà, “Đại bá mẫu với thím ba sao hôm nay lại đến nhà con thế này?” Dọn chỗ cho họ ngồi xuống xong, Văn Quý mang một dĩa thịt lỗ lỗ thú ra chiêu đãi, dù sao cũng từng được họ giúp đỡ, dù người được giúp không phải hắn, nhưng chung quy hắn cũng được lợi, cho nên Văn Quý rất cảm kích hai người họ.

Tiền thị cùng Tôn thị còn mang theo hai cân thịt, thấy Văn Quý mang thịt ra mời mình, thái độ lại rất tốt, nhất thời thở phào một hơi. Tiền thị đưa thịt cho Văn Quý, Văn Quý đang định từ chối không nhận thì nghe bà ấy cười nói: “Cũng không có gì đâu, ngày hôm qua, ta nghe trong thôn nói con với Từ tướng quân ra bờ biển nhặt ít đồ biển, bán thú nhân nhà ta lại sợ nước không dám đi, hai á thú nhân chúng ta nhàn rỗi không có việc gì làm, nên muốn ra biển nhìn xem, chỉ là chúng ta lá gan không lớn lắm, tiểu Quý con xem khi nào con đi, thì có thể cho chúng ta đi theo cùng với, được chứ?”

Là việc này a, thật ra ở trên bờ biển cũng đâu có việc gì, nhưng nhìn thấy hai người họ thực sự sợ hãi, Văn Quý cũng không giải thích nhiều. Hình như hôm nay trong thôn không phải có rất nhiều người kéo đi sao, sao hai người họ không đi cùng?

Giống như nhìn ra được nghi vấn của Văn Quý, Tôn thị ôn tồn giải thích: “Sáng nay chúng ta cũng muốn đi cùng, nhưng mà bọn họ đều thương lượng với nhau cả rồi, một bán thú nhân chỉ dẫn theo số lượng nhất định thôi, mà người được đi theo không nhiều, số lượng cũng đủ, nên chúng ta không đi theo được. Từ tướng quân không giống thế, ngài ấy có kinh nghiệm, chúng ta cũng đành mặt dày đến nhờ con một chuyến.”

Nói xong có chút thẹn thùng cúi đầu, “Tiểu Quý a, trước kia chúng ta cũng có một phần lỗi với con, bây giờ hai người chúng ta biết con tốt như vậy, chúng ta cũng không…” Có chút không biết nói sao, Tôn thị nghĩ, nếu nói vậy hình như giống như muốn lợi dụng người ta, Tôn thị quẫn bách đến đỏ mặt.

Tiền thị ngược lại không để ý chút nào, sảng khoái nói: “Con cũng biết đó, chúng ta với mẹ con không hợp ý nhau, bình thường đối xử với con lãnh đạm mấy phần, bây giờ con sống tốt như vậy, lại nháo đến mức chỗ mẹ con sống không yên, chúng ta với con bây giờ thân cận cũng thoải mái hơn. Những thứ khác, có việc cần thì có thể nhờ giúp đỡ lẫn nhau, con vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ, mọi người đều có lợi, tiểu Quý con nói lời của đại bá mẫu đúng hay không?”

Văn Quý nở nụ cười, tiếp thu lời giải thích của bà, nghĩ thầm, đại bá mẫu thật là người tính trước sau, lui tới với người như vậy so với việc kết thân với những người không chịu mở cái đầu ra thì tốt hơn nhiều lắm.

Nghĩ nghĩ, Từ Lang xới đất hình như cũng sắp xong, lát nữa chỉ cần gieo hạt xuống là được, cũng không mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng Văn Quý cười đáp ứng cùng hai người họ đi ra biển: “Từ tướng quân đang ở sau nhà giúp con xới đất, chờ ngài ấy làm xong con hỏi xem, nếu như buổi chiều ngài ấy không có việc gì thì chúng ta ra bờ biển.”

Tiền thị nghe xong vẫn tươi cười như trước, nhìn qua không có phản ứng gì, còn Tôn thị thì che miệng kêu một tiếng đầy kinh ngạc. Từ tướng quân giúp Văn Quý xới đất, mọi chuyện đảo lộn rồi sao, không thể tin được Văn Quý lại có thủ đoạn cao như vậy, cùng Từ tướng quân…

Sau đó ánh mắt nhìn Văn Quý thêm vài phần nghiêm túc, trịnh trọng, hàn huyên thêm vài câu, còn hứa chiều nay sẽ quay lại rồi chuẩn bị về.

Tiền thị cùng Tôn thị mới đi không lâu, Hạ Hoa liền tới, còn dẫn theo một người, gọi là Văn Khoan, là một á thú nhân thần sắc ôn hòa, nhìn rất dễ gần. Văn Quý cũng không biết người này, cười hỏi: “Hạ thúc thúc đến rồi, vị này là người họ hàng xa trong nhà con sao? Con không ra ngoài nhiều, nên không biết nhiều người lắm.”

Hạ Hoa giới thiệu: “Mặc dù cũng là họ Văn, nhưng mà không có quan hệ với chi nhà của ngươi đâu, chủ nhà cậu ta chính là Triệu Báo thôn trên, cậu ta tính ra lớn hơn ngươi không bao nhiêu đâu, ngươi kêu bằn g anh là được.”

Văn Quý nhìn Hạ Hoa ẩn ẩn thương tiếc với Văn Khoan, khẳng định bình thường Văn Khoan cũng không được đối xử tốt. Hạ Hoa dẫn Văn Khoan đến chỉ sợ cũng là muốn giúp đỡ người này một phen. Hạ Hoa có thể nói là một người mềm lòng, mà chính nhờ như thế Văn Quý mới được Hạ Hoa chiếu cố nhiều như vậy.

Đối với người đồng bệnh tương liên như Văn Khoan, Văn Quý cũng không hỏi chuyện riêng của người ta, chỉ hỏi xem họ đến nhà hắn làm gì. Hạ Hoa sắc mặt bất đắc dĩ: “Ngươi tặng nhà ta rất nhiều tôm biển, Hổ tử nhà ta rất thích ăn, nhưng ta lại không dám ra đó, nên mới định đi cùng với ngươi.”

Văn Quý nhíu mày, Hạ Hoa sợ biển như vậy, sao đột nhiên lại gấp rút muốn đi, Văn Quý vội vàng truy vấn: “Có phải bởi vì con tặng tôm qua nên Văn thúc nói gì đó?” Hắn chỉ muốn mời họ ăn thức ăn tươi, chứ không phải muốn gây mâu thuẫn cho nhà người ta, nếu như họ thực sự tranh chấp thì Văn Quý thật sự cảm thấy có lỗi.

Hạ Hoa lắc tay, cũng không biết cái kia là chuyện tốt hay xấu nữa, cười khổ nói: “Không, bọn họ ăn hết đồ ngươi tặng, Đại Hổ nhà ta còn may mắn thăng cấp thành chiến sĩ, bây giờ còn đang nháo lên muốn ăn nữa, nói là lên được chiến sĩ cấp hai nó sẽ rời thôn, cho nên trong nhà ầm ĩ một phen.”

Văn Quý trừng mắt, trên mạng nói ăn động vật biển đúng là có thể thăng cấp, hắn còn tưởng chỉ là đồn đại thôi! Nhưng mà tôm biển có được tính là động vật biển hay không đây?

Văn Quý vội hỏi làm sao mà thăng cấp được, Hạ Hoa a một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhà ta ăn hết tôm biển ngươi tặng cho, bọn họ nói là ăn rất ngon nên ăn liền một mạch. Mới ăn xong thì Đại Hổ nhà ta nói năng lượng trong cơ thể không được ổn định, lát sau thì mặt đỏ bừng, năng lượng bạo động, ta vội cho hắn ăn cơm, nhưng vẫn không có tác dụng, Tiểu Hổ mới lấy ra hồng quả đưa cho Đại Hổ ăn, năng lượng mới bình ổn được, sau đó thì mọi người mới phát hiện nó thăng cấp.”

Hồng quả đó là của Văn Quý bình thường tặng cho Văn Hổ ăn vặt. Văn Hổ bình thường tiếc nên không ăn hết, chỉ ăn một nửa, nửa còn lại thì giấu kĩ, không nghĩ tới lúc đó lại cứu Văn Đại Hổ một mạng. Phải biết là năng lượng trong người bán thú nhân bạo động thì rất có thể sẽ bị nổ tan xác mà chết, cực kì nguy hiểm. Hạ Hoa vì thế càng cảm kích Văn Quý: “Cảm ơn ngươi bình thường cho tiểu Hồ hồng quả ăn, cảm ơn ngươi đã cứu Đại Hổ nhà ta một mạng.”

Văn Quý vội nói: “Thúc sao lại cảm ơn con… thúc không trách con đem tôm biển đến suýt nữa làm hại Đại Hổ ca thì thôi…” Không muốn tiếp tục nói đề tài này nữa, Văn Quý nói sang chuyện khác: “Bọn họ muốn ăn tôm biển thì có thể ra biển lấy mà, bọn họ là bán thú nhân sao lại để một mình á thú nhân như thúc đi bờ biển  lấy cho họ ăn a?”

Văn Đạt cũng quá kỳ cục đi, Hạ Hoa người ta là á thú nhân tốt như vậy mà còn không quý trọng, lúc trước bọn họ làm sao kết thành bạn lữ được vậy?

Hạ Hoa mặt đỏ tai hồng, cái gì cũng không chịu nói, Văn Quý đành không hỏi nữa, hỏi quá sâu chỉ càng làm tổn thương người ta thôi.

Ngược lại hỏi Văn Khoan, “Văn ca cũng đi cùng?”

Văn Khoan cười gật đầu nói: “Làm phiền tiểu Quý.”

Văn Quý lắc đầu, hẹn bọn họ chiều lại đến đây.

Văn Quý tiễn bọn họ ra cửa, trong lòng cười thầm, có Từ tướng quân trấn giữ quả nhiên khác biệt nha, Từ tướng quâng quả thật là người tốt!

Hoàn toàn không biết mình vừa bị gắn cái danh người tốt, Từ Lang tiếp tục ra sức xới đất. Muốn xới đất thì không thể dùng quá nhiều sức, nếu không sẽ đào thành hố lớn, còn nếu như nhẹ tay quá thì đất không tơi xốp được, gieo hạt không hấp thu được đủ chất. Chính vì phải điều chỉnh lực độ mà Từ Lang mất cả buổi sáng mới quen việc được, lát sau quen tay thì cái cuốc trên tay mới thuận lợi múa may được, tự nhiên hắn cảm thấy xới đất như vậy cũng dùng để rèn luyện tay được đấy chứ.

Càng làm nhiều càng quen tay, Từ Lang hứng trí bừng từng, hai mắt tỏa sáng, khí thế sắc bén cũng quên không thu lại, xung quanh hắn nổi lên một trận gió lốc cuồn cuộn, làm giàn tử quả bay tứ tung, cây tiểu hồng quả, lá với quả cũng rơi rụng đầy đất, cả khoảng sân nhất thời một mảng lá xanh rờn.

Văn Quý ra sau nhà lần nữa thì chính là thấy một bộ dáng khí phách đùng đùng này của Từ Lang. Nhưng mà, Từ tướng quân à, chẳng lẽ ngài cảm thấy xới đất rất là khí phách hay sao?

Văn Quý lúc này thật sự có cảm tưởng muốn đi cho thuê lừa.

Văn Quý đứng bất động một chỗ nhìn Từ Lang vươn vai, tiếp tục hào quang bốn phía đi xới đất. Hắn lẳng lặng nhìn vị tướng quân làm việc, cánh tay không thô, cơ bắp không lộ rõ, đường cong thực nhu hòa, vai không rộng, thắt lưng thon hẹp, lưng cao to, bởi vì đồ nhiều mồ hôi mà lộ ra những đường cong xinh đẹp ẩn hiện, khiến người ta muốn đui mù, theo đó còn có cặp mông nhỏ nhắn xinh đẹp kia a, không biết sờ vào thì có cảm giác gì nữa…

Văn Quý vội vàng dời tầm mắt, thật muốn cho mình hai cái tát, hắn từ khi nào mà trở nên đánh khinh như vậy, người ta đường đường là Đại tướng quân lại hảo tâm giúp hắn làm việc, hắn lại ở đây có suy nghĩ bậy bạ, thật sự rất đáng khinh!

Đột nhiên Từ Tướng quân quay đầu lại đập tan ánh nhìn đáng khinh của Văn Quý, nhe răng cười: “Văn Quý, anh xem, tôi xới đất được lắm đó.”

Văn Quý nắm tay khụ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nhìn xem anh làm gì với đám tiểu hồng quả kìa, mai mốt anh không muốn ăn nữa hay sao?”

~> Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nội dung mấy chương kế tiếp có chút không khoa học, tạm thời để thụ chịu khổ đã, đến thời cơ thì sẽ biển hiện được khí phách của em ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui