Dị Giới Dược Sư

Dẫu đội ngũ chuyên chở chính là cự tích ưu tú hơn người, song trong tình huống phải gấp rút lên đường để đến Uy Nhĩ thành thì vẫn cần tối thiểu là bốn ngày đường. Tuy nhiên, căn cứ theo tin tình báo nhận được, thành thị cấp ba Lang Đạo ở tiền phương Uy Nhĩ thành tuy vẫn đang toàn lực chống đỡ, nhưng sẽ nhanh chóng bị thất thủ, phần lớn dân chúng đang di tản đi nơi khác, xem ra sẽ sớm bị công phá, mà quân địch nhanh thì sáu ngày, chậm thì bảy ngày sẽ có thể dẫn binh đánh đến Uy Nhĩ thành. Nói một cách khác, Mộ Dung Thiên chỉ còn vỏn vẹn có hai, ba ngày để chuẩn bị mọi thứ mà thôi.

Buổi tối, đội ngũ vẫn nghỉ ngơi bình thường. Đây là đề nghị của Bích Dạ, thời gian dẫu có cấp bách nhưng cũng không nên hành quân thâu đêm, nếu không sẽ gây áp lực tâm lý cho mọi người. Tuy nghe nói lực lượng quân địch có lẽ kém hơn một chút nhưng dù sao đội quân này cũng đều là những tân binh, bảy tám đường gom góp lại mà thành. Tất cả bọn họ đều thiếu sót kinh nghiệm, khả năng để xảy ra chuyện ngoài ý sẽ cao hơn, do đó bước đầu nên xây dựng ổn thỏa nền tảng cho tốt, tránh cho quân tâm dao động, được không bù mất.

Mộ Dung Thiên vốn là gặp cảnh lâm nguy rồi mới nhận lệnh, căn bản chưa từng trải qua huấn luyện gì, mọi chuyện cơ bản đều phải hỏi ý kiến Bích Dạ và các sĩ quan phụ tá khác. Thái độ hỏi han khiêm tốn của hắn ngược lại chiếm được cảm tình của các thành viên dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa thỉnh thoảng hắn lại còn đề xuất những ý kiến tuyệt diệu ngoài sức tưởng tượng. Vốn dĩ cũng có một vài người bất mãn với việc để một người không có kinh nghiệm như hắn nắm giữ trọng trách, nhưng lúc này thì họ cũng miễn cưỡng chấp nhận vị tân đoàn trưởng trẻ tuổi này. Các thành viên còn lại đều là những tân binh đến từ An Cách La Hy, Tát Á Da Lộ, và các học viện khác của Phật Lạc Lý Tư, họ đối với Mộ Dung Thiên đều tâm phục khẩu phục, bởi vì danh tiếng của hắn tại Phật Lạc Lý Tư đã rất vang dội, như sấm bên tai vậy. Nhất là những ai đã được chính mắt chứng kiến những trận đấu mà hắn đã đánh bại Lý Ngang và Mông Na Lâm, thì lại càng thêm cung cung kính kính, không dám có một câu oán hận. Đây là một thế giới mà sức mạnh nắm quyền chí thượng, nắm đấm của ai cứng thì họ cũng dễ dàng đoạt được sự tín nhiệm và tôn kính của người khác.

Đương nhiên những ý kiến mà Mộ Dung Thiên bổ sung đều đến từ tri thức quân sự của Địa cầu, tỷ như việc đề xuất biên chế thụ thức: chia nhỏ mỗi năm người thành một tổ, giúp đỡ, săn sóc, đốc thúc lẫn nhau. Đồng thời bổ nhiệm một người làm tổ trưởng, nếu có thương vong hoặc tình huống đặc biệt khác phát sinh thì có thể lập tức báo cáo cho người trên mình một cấp - tức đội trưởng, biết. Trên đội trưởng là trung đội trưởng, sĩ quan phụ tá tự nhiên trở thành người chỉ đứng sau đoàn trưởng - là liên trưởng, so với chế độ quân hàm ở Địa cầu cũng không khác biệt mấy.

Ngoài việc đó ra, còn có một vài việc khác nữa, những lý luận này đối với Mộ Dung Thiên mà nói thì rất đơn giản. Trên Địa cầu, ngay cả đến một tiểu hài tử ba tuổi cũng có thể hiểu rõ. Thần Phong đại lục mỗi năm đều trải qua một lần khảo nghiệm ma thú công thành, về phương diện phối hợp tác chiến cũng không phải ngớ ngẩn, nhưng chẳng qua so với Địa cầu vốn có chiến tranh liên tục suốt mấy ngàn năm thì vẫn còn cách xa lắm.

Về phần quy hoạch tác dụng binh chủng, ví như quân viễn chinh, cận chiến, lực lượng phòng ngự mạnh yếu, trực tiếp chiến đấu hay phụ trợ, v.v…..những thứ này Mộ Dung Thiên không rõ lắm, cơ hồ chẳng khác gì gà mờ, hiển nhiên là phải lắng nghe ý kiến của mấy người Bích Dạ vốn đều là những người có kinh nghiệm phong phú.

oooOooo

Ngọn lửa trại bốc cháy hừng hực, phản chiếu lên khuôn mặt của ba người Mộ Dung Thiên, Lộ Thiến và Bích Dạ một mảng đỏ bừng. Thịt nướng trên lửa đang tỏa ra mùi thơm nồng đậm, mỡ không ngừng chảy xuống, trông thật là mê người. Khi hạ trại, đoàn trưởng được ưu đãi nhất, chiếm địa phương lớn nằm giữa đội ngũ, lại có một căn lều giăng kết giới với tác dụng phòng hộ, cách âm để nghỉ ngơi, những người khác chỉ có thể dùng căn lều bình thường. Mặc dù con đường này ít khi có ma thú nhưng xung quanh vẫn bố trí binh sĩ tuần tra để phòng ngừa biến cố ngoài ý muốn.

Cả khu doanh địa rộng lớn này của đoàn trưởng vốn không có ai quấy rầy, người ở gần nhất cũng là ở ngoài hai mươi hoặc ba mươi thước. Mộ Dung Thiên có ý riêng mới cho gọi Lộ Thiến và Bích Dạ vào trướng của mình, tuyệt chẳng phải muốn tối trời dâm đãng một phen. Qua mấy ngày nữa là sẽ phải chiến đấu, nên phải tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, không lẽ hắn còn dám có bộ dạng háo sắc mà chẳng biết sống chết sao. Hơn nữa, biến số trong chiến tranh thực sự quá nhiều, không ai dám cam đoan thắng thua trăm phần trăm. Mộ Dung Thiên rất sợ bản thân mình sẽ có bất trắc gì, cho nên hắn phải nắm chặt mọi khả năng và tận dụng thời gian ở bên hai nàng nhiều hơn. Hắn còn muốn bổ nhiệm Bích Dạ làm tham mưu, Lộ Thiến làm hộ vệ cận thân, cả hai luôn là thành viên trong quân đội theo sát bên mình; tuy nói ra có vẻ đường đường chính chính là vậy đó, nhưng thật ra thì tên sắc lang này ít nhiều gì cũng có chút tư tâm.

Bên ngoài thịt nướng đã vàng rượm, mỡ cũng sắp chảy hết. Mộ Dung Thiên biết rõ độ lửa đã đủ, liền lấy thịt nướng trên giá gỗ xuống, rồi dùng một thanh tiểu đao cắt một miếng thịt lớn ở chỗ đùi đưa cho nhị nữ.

Lộ Thiến tiếu ý dạt dào, ngồi kề sát bên người Mộ Dung Thiên, nàng đưa miếng thịt cho Mộ Dung Thiên cắn qua một miếng, sau đó mới ăn. Có thể ở cùng một chỗ với hắn, nàng cũng không còn cảm thấy bất cứ áp lực nào nữa.

Bích Dạ ngồi bên kia thì sắc mặt lại có phần nghiêm trọng. Ngày thường nàng ăn rất ngon miệng, hôm nay lại chỉ cắn hai miếng rồi thôi, nhìn qua Mộ Dung Thiên muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không mở lời.

Mộ Dung Thiên thấy thế liền cười nói:

- Bích Dạ tiểu thư, có phải là “tú sắc khả xan” [1], trông thấy đường đường một đại soái ca ta đây thì không cần ăn nữa à?

Bích Dạ phì cười, nói:

- Thật không biết xấu hổ, mèo khen mèo dài đuôi.

Mộ Dung Thiên làm mặt dày, nói với Lộ Thiến:

- Lộ Thiến, muội nói xem có phải La Địch ca ca là nam nhân ưu việt nhất trên đời không?

Lộ Thiến ngọt ngào cười đáp:

- Đương nhiên rồi.

Bích Dạ lườm Mộ Dung Thiên một cái:

- Chỉ biết nhờ Lộ Thiến giúp.

Nàng cũng lờ mờ cảm thấy Lộ Thiến đã biết quan hệ giữa mình, Khải Sắt Lâm và Mộ Dung Thiên, nên cũng không che đậy nữa, cứ thuận theo tự nhiên, khi không có người ngoài cũng thường cởi mở đùa giỡn như vậy.

Mộ Dung Thiên bật cười hắc hắc, chẳng để tâm đến lời của nàng. Chẳng qua hắn thấy được Bích Dạ quả có tâm sự nên mới trêu nàng cười một cái để thư giãn thế thôi. Nếu chuyện này có quan hệ với cuộc chiến, thì hắn vẫn phải hỏi rõ thì tốt hơn:

- Bích Dạ tiểu thư, nàng có chuyện gì lo lắng phải không?

Bích Dạ thở dài:

- La Địch, có một tin tức ta phải nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải giữ bình tĩnh.

Mộ Dung Thiên thấy nàng nói nghiêm túc như vậy, liền lộ vẻ chăm chú hơn, rồi gật đầu nói:

- Có chuyện gì vậy? Nói đi.

- Lần này ngươi trở thành đoàn trưởng của quân đoàn 376, ngươi có cảm thấy là có vấn đề gì không?

Về điểm này, kỳ thật Mộ Dung Thiên vẫn luôn thắc mắc. Đế quốc dù không có người thì cũng không thể để một tên thiếu kinh nghiệm như hắn giữ chức đoàn trưởng. Tuy rằng trước lúc lên đường, Bố Luân Đặc đã trịnh trọng nhấn mạnh, nhất định phải làm theo ý kiến của những sĩ quan phụ tá nắm giữ quyền lực khác, nhưng vì sao đế quốc không cử người có kinh nghiệm làm đoàn trưởng và cho mình làm sĩ quan phụ tá để học tập chứ? Hắn lắc đầu, cũng không muốn nghĩ thêm nữa cho mệt óc, đáp án cho vấn đề này tựa hồ đã ở trong miệng Bích Dạ rồi.

Lộ Thiến cũng ngừng ăn, yên lặng chờ đợi. Bích Dạ chậm rãi nói:

- Theo tin tức ta nhận được từ Khải Sắt Lâm, lần này người chủ trương đề bạt người làm đoàn trưởng là phó hội trưởng công hội về chức vụ và quân hàm của đế quốc – Mặc Tác Ni.

Mộ Dung Thiên cau mày:

- Vậy thì sao?

Bích Dạ ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Mộ Dung Thiên nói:

- Rất nhiều người biết, Mặc Tác Ni có mối quan hệ dây mơ rễ má với một người, và kẻ đó chính là Cát Tư!

Mộ Dung Thiên lúc này rốt cuộc cũng không nén được kinh ngạc trong lòng:

- Cái gì?

Lần này xuất chinh, dựa trên lực lượng vẫn là bên mình chiếm ưu thế, phần thắng cũng khá lớn, rất có khả năng thuận lợi ngăn cản quân địch cho tới khi viện quân hùng hậu của đế quốc đến nơi. Người nhậm chức đoàn trưởng quân đoàn 376 dễ dàng đạt được vinh dự hơn so với người khác, có thể nói là một nhiệm vụ béo bở.

Cát Tư là lão hồ ly, lại là một lão hồ ly có tính bao che. Bởi vì việc tiểu nhi tử Mông Na Lâm yêu thương nhất của lão bị hủy hoại, nhất định là lão phải hận mình thấu xương, chứ làm gì có chuyện giao cái nhiệm vụ béo bở ấy vào tay mình được? Điều này thật sự là kỳ quái. Hơn nữa, lão cũng không có khả năng giở trò ma quỷ bịp bợp gì mới đúng. Dù sao đây cũng là chiến tranh, hơn hai vạn người, quy mô đạt đến một đội ngũ có trình độ nhất định, Cát Tư không thể tùy ý sai khiến đùa giỡn, dùng việc công giải quyết ân oán cá nhân. Nếu chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn người thì còn họa may có thể giở trò được. Lão là một kẻ kiêu hùng, không phải hạng xuẩn ngốc, cái gì nhẹ, cái gì nặng hiển nhiên lão phải rõ ràng mới đúng. Mộ Dung Thiên cảm thấy rất nghi hoặc.

Hết

====================================

[1] tú sắc khả xan: sắc đẹp cũng có thể thành cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui